Sắc Thanh cúi đầu e lệ. Nàng ta là yêu nữ luôn lấy sắc đẹp và đôi mắt để câu hồn nam nhân. Nay lại e lệ nhìn không quen mắt, Điệp Hương xì xì - Sắc Thanh tên đó quả thật anh tuấn nhưng ta thấy người bên cạnh có phần dễ nhìn hơn. Ngươi thế nào mà lại chọn cái tên mặt mày khó ưa như thế.? Sắc Thanh cúi đầu. Mở cửa lao bước vào trong. - Giang công tử. Công tử là nam nhân đầu tiên gặp bọn ta mà không bị mê hoặc. Nhưng .... ta thật sự cảm mến người. Chỉ cần Giang công tử tiếp nhận. Ta nguyện đi theo người từ bỏ tất cả. - Sắc Thanh ngươi nói cái gì? Điệp Hương giật mình. Giang Trừng hắn có chút chôn chân đứng họng. Tuy là một nam nhân tuấn lãng sếp thứ 5 tu chân giới. Nhưng hắn chưa bao giờ tiếp xúc với nữ nhân. Tính tình hắn thì khỏi phải nói giữ giằn khó gần đến một người bạn hữu còn không có. Nói gì đến ý trung nhân. Vậy mà đến nơi này . Hết bị nam nhân... giờ lại đến yêu nữ nói những lời đường mật. Hắn là muốn chui xuống đất. Lam Hi Thần thấy hắn im lặng , vẻ mặt ôn nhu biến mất thay vào đó là cái nhíu mày. - Nếu đã nhận ra bọn ta không phải người thường thì cũng nên biết chúng ta đến đây làm gì? Điệp Hương lóe lên ánh mắt màu đỏ - Đến giết bọn ta? Đừng hòng. Nói rồi phun ra phấn độc. Lam Hi Thần dùng sóc nguyện vẽ ra kết giới. Ghé sát tai Giang Trừng. - Ta nghe tiếng hồn phách kêu gào. Giang tông chủ. - Được. Ta chặn bọn ả. Ngươi mau đi. Lam Hi Thần chưa nói hết câu. Giang Trừng đã hiểu ý . Tam độc rời vỏ chặn đường cho Lam Hi Thần rời lao ra ngoài. Trường An trong lòng lo sợ. Bên trong Giang Trừng chiến đấu cùng hai yêu nữ ánh kiếm chớp nhoáng đan xen cùng phấn độc màu vàng khắp nơi do Điệp Hương phun ra. Lại âm thanh réo rắt từ tiếng sáo của Sắc Thanh như những luồng sóng từng đợt từng đợt tiến về phía Giang Trừng. Một mặt bảo vệ Trường An một mặt chống đỡ . Lại chú ý không cho bọn họ thoát ra ngoài . Còn Lam Hi Thần sau khi thoát ra một khúc Liệt Băng vang lên nhẹ nhàng . Trong một hầm rộng lớn hồn phách từ một lò luyện quay vào cơ thể của ngàn thiếu nữ. Các thiếu nữ lại theo tiếng Liệt Băng mà đi ra ngoài. Liệt Băng thay đổi tiếng trở lên réo rắt dữ dội lò luyện nổ tung. Bên trong hai yêu nữ sợ hãi biến mất. Giang Trừng đưa Trường An ra ngoài. Nhìn cả ngàn nữ nhân - Đây là chuyện gì? Lam Hi Thần thong thả trả lời - Bọn họ là thiếu nữ đồng trinh. Bị bắt vào đây cốt để lấy phách luyện nên linh khí giữ sắc giữ xuân và gia tăng công lực. Khi gặp hai nữ yêu kia ta quan sát kỹ và nhận ra linh khí của người. Giang Trừng gật đầu. Quan quân nghe tiếng động cũng kéo đến. Giang Trừng vốn định dùng Tử Điện nhưng Lam Hi Thần lại lắc đầu. Y lại sử dụng Liệt Băng tấu khúc an thần khiến cho quan quân toàn cung dần dần ngủ gục. Phong thái Trạch Vu Quân không hổ danh trời quang trăng sáng. Đứng dưới ánh trăng còn rực sáng hơn trăng. Vạt áo phiêu diêu theo ngọn gió. Làn tóc uấn lượn. Liệt Băng vừa dứt âm. Một thiếu nữ lại gần thi lễ. - Cảm ơn tiên nhân cứu mạng. Nhưng yêu nữ vẫn còn chỉ e... Giang Trừng nhìn cô gái vừa lên tiếng Đôi mắt hắn mở to . Lông mày mảnh dài ngày thường nhăn nhó nay dường như giãn ra - Ly ...tỷ. Lam Hi Thần nghe Giang Trừng gọi cũng giật mình. Cô nương này đến 7 8 phần giống Kim Phu nhân ngày ấy. - Tiên nhân... người nhận nhầm người ? Ta tên Tử Liên. Giang Trừng vẫn chưa hết hoang mang nhưng hắn cũng biết người trước mặt hắn không phải tỷ tỷ. Lòng hắn quặn thắt lại. Lam Hi Thần lên tiếng - Các vị cô nương còn nhớ đường về nhà thì mau về . Ai không nhớ thì giúp đỡ nhau. Mau đi đi kẻo yêu nữ quay lại. Bọn họ nhất loạt quỳ xuống cảm ơn rồi hoảng loạn chạy ra cổng thành tản ra khắp nơi. Vị cô nương Tử Liên là người cuối cùng đứng đó. - Vậy . Tiểu nữ cũng xin lui. - Được. Trường An. Giang tông chủ tạm thời chúng ta cũng rời khỏi đây. Bỗng một tiếng cười lớn vang lên - Làm hỏng việc lớn của ta mà đòi bỏ đi dễ dàng thế sao? Trên bầu trời trăng vẫn sáng vằng vặc trên cao tứ mỹ nhân trên cao hạ xuống. Nếu không phải bọn họ đã biết rõ lại tưởng tiên nữ giáng trần. Nữ nhân áo phượng . Một đôi mắt sắc liếc nhìn hai người. Lam Hi Thần có chút thất vọng vì kế hoạch không thành. Y vẫn muốn dẫn dụ bọn họ đi nơi khác. - Giang tông chủ. Mau đưa Tử Liên cô nương đi. Giang Trừng nhíu mày. Lam Hi Thần lại dùng Liệt Băng tấy một khúc định nhân. Hắn là mới tạo ra còn chưa sử dụng . Lần này không ngờ có tác dụng. Âm thanh phá ra hướng tới kẻ thù làm tê liệt thần kinh không cử động được. Nhân lúc ấy Giang Trừng đưa Tử Liên. Lam Hi Thần ôm Trường An ngự kiếm bay đi. =========================== - Các vị đây là nhà ta. Tử Liên dẫn ba người đến nhà cô. Vội chạy vào nhà - Mẹ... mẹ con đã về. Chỉ nghe tiếng bước chân vội vã bước ra. Hai mẹ con gặp nhau òa khóc nức nở mà ôm chặt lấy nhau. Giang Trừng chết lặng bờ môi run run nhìn mẫu thân của Tử Liên. Đến khi xúc động dạt xuống hai mẹ con nữ tử mới buông nhau ra. Tử Liên quay lại giới thiệu - Mẹ bọn họ là ân nhân cứu mạng con. Giang công tử, Lam công tử còn có công chúa Trường An. Lam Hi Thần thi lễ ngay cả Trường An cũng cúi chào riêng Giang Trừng vẫn chết lặng. Mẫu thân của Tử Liên nhìn Giang Trừng một hồi bỗng chốc ôm đầu đau đớn. Giang Trừng sợ hãi - Thúc mẫu. Thúc mẫu.... Lam Hi Thần . Trường An và cả Tử Liên ngạc nhiên tột độ. Mẫu thân Tử Liên còn la lên đau đớn. Nước mắt không ngừng tuôn. Một lát liền ngất đi. Lam Hi Thần đến bắt mạch cho bà uống thuốc lại dùng Liệt Băng tấu khúc tịnh an ru người vào an tĩnh. Giang Trừng lúc này đôi mắt đỏ mọng. Thủy lệ muốn trào. Nói với ba người. Người đó đích thực là thúc mẫu hắn. Thúc thúc khi xưa bị định hôn nhưng đem lòng tâm duyệt thúc mẫu. Cùng nhau bỏ chốn khỏi Giang gia. Giang gia cũng vì thế coi như không có đứa con này. Khi nội phụ qua đời Giang Phong Miên làm tông chủ. Bọn họ thi thoảng có về lại đi không nhiều người biết. Chỉ có điều ngày bị Ôn cẩu tấn công . Lúc Giang trừng bị bắt trở lại rõ ràng là thấy thúc thúc cùng thúc mẫu nằm cùng ngổn ngang thi thể. Bây giờ ở đây dù là khó hiểu nhưng thật may mắn. Hắn thì ra vẫn còn người thân vẫn còn người mang họ Giang không riêng mình hắn. - A Trừng. A Trừng. Đứa nhỏ tội nghiệp này. Giang nhị phu nhân tỉnh lại vội vã hướng đến Giang Trừng. Ôm hắn vào lòng mà khóc. Giang Trừng cũng đỏ mắt cảm nhận cái ôm . Năm đó phu thê nàng muốn về thăm đại ca đại tẩu. Không ngờ đến nơi một cảnh hỗn chiến bọn họ tham gia không ngờ bị hủy kim đan . Phu quân nàng tử nạn . Nàng nhờ bị ngất đi nên mới thoát kiếp. Nhưng bị trấn động nàng không còn nhớ mình là ai. Lang thang vất vưởng may nhờ một đạo trưởng cứu giúp đưa về đây. Cưu mang nàng. Lúc đó nàng đang mang thai Tử Liên. Đáng tiếc đạo trưởng đã bị yêu nữ kia hại chết. Dạo gần đây nàng bắt đầu nhớ chuyện trước đây. Giờ gặp lại Giang Trừng trí nhớ hồi phục hoàn toàn. - Nói ta nghe. Ngày đó mắt ta trông thấy chúng bắt con còn.... Gần như quá xúc động. Nàng nghẹn lời . Kiềm chế nói tiếp - Ta nhìn con nay đã trưởng thành tu vi linh khí không tồi. Làm thế nào mà con đã bị hủy đan. Giang Trừng không muốn nhớ lại quá khứ nhưng nay gặp lại thúc mẫu. Mọi chuyện lại như đang diễn ra. Nước mắt nóng hổi trào mãi không thôi. Cất từng từ nói. - Là .Ngụy. Vô. Tiện . hiến đan. Giang nhị phu nhân thoáng mở to mắt gật đầu. - Coi như. Không phụ cha con con yêu thương hắn. Lúc bấy giờ Giang nhị phu nhân mới để ý đến Lam Hi Thần. Khuôn mặt ôn nhu đệ nhất mỹ nam năm đó. Bà cũng đã nghe qua và từng gặp. - Đây không phải là Trạch Vu Quân. Lam Hi Thần chắp tay. - Là vãn bối. - Chuyện sau này. Từ từ kể ta nghe. A Trừng. Trạch Vu Quân các ngươi tới đây diệt trừ yêu nữ? Đột ngột đổi chủ đề. Giang nhị phu nhân lúc này thật khác lúc trước. Không phát ra linh khí nhưng đôi mắt tinh anh . Phong thái uy vũ. Lam Hi Thần , Giang Trừng nhất loạt gật đầu. - Ta trước đây tuy u mê nhưng vẫn biết yêu nữ này thật sự nguy hiểm. Hai người nhất định cẩn thận. Bên ngoài nghe tiếng thất thanh - Cứu tôi với.... cứu tôi. Bọn họ chạy ra. Một nữ tử đang chạy chốn bởi quan tâm. Lập tức ra tay cứu giúp . Trường An vội vã - Lệ Thủy muội muội. Sao lại... - Tỷ.... là tỷ sao.? Đợi nàng bình tĩnh mới chậm rãi kể - Sau mấy người rời đi. Một hồi sau. Yêu nữ tức giận thức tỉnh quân lính lệnh truy tìm bắt lại thiếu nữ. Họ còn định lấy ta để luyện khí. Cũng may có vài thị vệ trung thành liều chết bảo vệ ta ra ngoài. Tỷ tỷ phụ hoàng điên thật rồi.    Trường An đau đớn ôm muội muội vào lòng. Nỗi thất vọng về phụ hoàng ngày càng lan rộng. Mọi người nhìn nhau. Giang nhị phu nhân bèn nói. - Được rồi. Mọi người mau đi nghỉ. Ngày mai sẽ tính. Sáng hôm sau . Khi tất cả thức giấc họ nhận ra không thấy Lệ Thủy đâu. Nàng ta biến mất cùng Liệt Băng. - Lam Hi Thần. Ngươi có điều muốn nói không? Giang Trừng không nhịn được mà tra khảo. Thực ra hắn biết đêm qua Lệ Thủy lẻn vào phòng Lam Hi Thần. Một hồi lâu mới ra. Nghĩ không liên quan đến mình. Cũng không lên tiếng. Sáng nay tình cảnh quả thật không thể im lặng. Lam Hi Thần lúc này có chút bối rối Giang Trừng nhận ra Lam Hi Thần hôm nay thật sự khác thường nhưng chẳng có thời gian để hắn suy nghĩ bởi trên bầu trời bốn yêu mỹ nữ đã xuất hiện , quân lính cũng vây quanh nhà của thúc mẫu, không khó để nhận ra Lệ Thủy cùng đứng chung bọn họ. Trường An tức giận lòng vô cùng thống khổ - Lệ Thủy cả muội cũng bị khống chế rồi sao? Lệ Thủy khẽ cong làn môi tạo thành hình bán nguyệt - Ta không bị khống chế . Là ta tự hành động. - Vì sao? - Còn hỏi vì sao? Trường An ngươi sinh ra làm trưởng công chúa con của chính cung hoàng hậu. Còn ta con của nô tì , mẫu thân lại mất sớm ngươi có biết tháng năm qua ta sống thế nào không? Cùng là cốt nhục ta bị hắt hủi, ngày đêm cố gắng cũng cũng không được cái nhìn của phụ vương. Đến nha hoàn cũng coi thường ta. Ngươi rời khỏi cung ngàn người kiếm tìm. Ta có mất tích cũng có ai thương.? Chỉ vì mẫu thân ta là nô tỳ sao? Ngươi còn nhớ lúc tìm ta nhờ ta xuất cung tìm Quốc Sư không? ngươi nói một câu " muội muội giúp tỷ, dù muội có ra khỏi cung phụ hoàng cũng không để ý , còn ta ra ngoài chưa ra đã bị bắt quay lại" lời nói này như mũi dao đâm vào ta. Ta mạo hiểm tính mạng đi tìm quốc sư , chăm sóc hắn nhưng cuối cùng hắn lại vì ngươi mà hi sinh còn nói ta sau này phải bảo vệ ngươi . Ta không cam lòng. Lệ Thủy lời nói thật sự xúc động nàng là ghen tỵ lấn thân vào con đường tội lỗi. - Được rồi Lệ Thủy, ân oán giữa tỷ muội ngươi để ta giúp. Liệt Băng trong tay bọn ta rồi để xem hai ngươi kia chống cự thế nào. Hahaa như thế cũng tốt. hút linh khí của hai ngươi còn hơn trăm ngàn lần bọn ta cực khổ luyện linh. Lam Hi Thần cùng Giang Trừng bọn họ thừa biết những yêu nữ kia là nhắm vào mình , lập tức ngự kiếm bay vút một hồi như họ dự đoán . Yêu nữ vội vàng đuổi theo. - Hèn nhát. Các ngươi đừng hòng chạy thoát. Giang Trừng cười nửa miệng cái mặt vẫn không quên cau có. - Ai nói bọn ta chạy? Mà là dẫn bọn ngươi tới đây. Nghe được câu này yêu nữ cầm đầu nhận ra đã bị dẫn ra khỏi khu vực có người . Trong lòng thầm oán thán . Tứ yêu lập tức tách ra làm bốn phía vây quanh hai người họ nhất loạt tấn công không còn cách nào khác . Giang Trừng cùng Lam Hi Thần phải hợp lực chiến đấu. Tứ yêu là nữ nhưng thân thể nhanh nhẹn sử dụng kiếm pháp uyển chuyển không khỏi khiến cho hai nam tử thầm thán phục. Nhưng hai người bọn họ Trạch Vu Quân một trong tam tôn. Cùng với Tam Độc Thánh Thủ danh từ lâu đã vang xa trong tu tiên giới, nếu nói so kiếm mà làm khó được bọn họ há chẳng phải hư danh. Yêu nữ cứ ngỡ Liệt Băng là thần khí bọn họ đã nếm qua nhưng đâu ngờ hai nam nhân này thế mạnh đâu chỉ có thế Đại yêu cầm đầu bỗng nhiên chuyển mình biến thành xà yêu tam thủ khổng lồ đen tuyền. Miệng yêu phì phè ... ba cái đầu phóng ra chất độc, độc đến phun đến đâu cây cối chết khô rồi từ từ biến mất, đất cũng biến thành màu đen không chút sự sống. Nếu dính độc này dù là tu tiên hai người cũng khó tránh khỏi cái chết. Điệp Hương cũng đã biến thành Kim Điệp phấn độc cũng bay ra không khí mù mịt cả một bầu trời. Sắc Thanh biến thành một chiếc tiêu liên tục phát ra những âm thanh đinh tai nhức óc , động vật nổ tung đó là xác nhận. Lam Hi Thần cùng Giang Trừng rùng mình , Bọn họ quyết định dụ yêu nữ ra xa quả là quyết định đúng đắn. Điều bất ngờ nhất chính là Lệ Thủy , nàng ta chỉ là người bình thường tại sao có thể bay nhảy , bất ngờ áp sát Lam Hi Thần lời nói thoát ra hai tiếng " Nhị ca" khiến tâm trí hắn có phần rối loạn, Giang Trừng cũng mải nhìn sang bất chợt sơ hở, một luồng thủy độc từ miệng hắc xà phun đến phía hắn. Khi hắn quay lại dường như là không kịp, tuy nhiên hắn lại chẳng hề hấn gì bởi một nhân ảnh đã chắn cho hắn là Sắc Thanh. Phản xạ tự nhiên hắn cũng đỡ lấy nàng bàng hoàng. Hắc xà trở lại hình người kinh ngạc - Sắc Thanh , ngươi ...ngươi có biết chất độc của ta dù yêu quái bị trúng cũng vô phương cứu chữa. Sắc Thanh Mỉm cười yếu ớt. - Muội biết. - Vì một nam nhân gặp gỡ một lần ngươi liền hi sinh tính mạng? Nàng ta đâu đớn nhưng vẫn cố nói - Ta biết ta ngu ngốc, nhưng để yêu một người chỉ cần một ánh mắt. Chỉ cần một khoảnh khắc. Ta tuy là yêu nhưng thực sự chỉ muốn cùng người mình yêu một đời an ổn. Hơn nữa ta cũng không phải gặp lần đầu Giang công tử ngươi còn nhớ cách đây 14 năm?! Giang Trừng mím chặt môi, hắn cũng là cảm động , thật sự có người tâm duyệt hắn hi sinh tính mạng cho hắn vô điều kiện hắn chưa dám nghĩ qua. Nhưng không hiểu sao lại không thể trả lời nàng rằng hắn không nhớ cũng không ấn tượng. Môi hắn mấp máy định nói lời xin lỗi nhưng cũng chẳng thể thoát ra. Sắc Thanh chỉ mỉm cười tan biến ... Chap này cảm thấy cảm xúc ko dồi dào lắm có lẽ bị ảnh hưởng bởi 1 số chuyện không vui. Hi vọng ko làm mọi người quá thất vọng Phần sau sẽ là ngược nha