Hồi chuông cầu cứu vang lên , các thế gia tụ họp đông đủ lựa chọn Kim Lân Đài làm nơi hội bàn.
Hồi chuông ấy bởi một cô gái dân thường kêu cứu, nàng ta kể đến từ Lệ Quốc. Nơi đó có một vị đế vương đam mê tửu sắc từ ngày lập hậu tàn sát mua vui , nhân dân lầm than không kể siết. Rất nhiều đạo sĩ đã xác định là quái yêu nhưng lại không thể tiêu diệt trái lại còn diệt thân.
Dân nữ liều mình không quản xa xôi , không sợ hiểm nguy cuối cùng cũng đến được đây cầu cứu các vị tiên gia ra tay giúp đỡ.
Các vị tông chủ nhìn nhau . Đặc biệt ánh mắt dồn vào tứ đại thế gia tông chủ. Lam Hi Thần khẽ gật gật đầu lên tiếng trước
- Vị cô nương này cho hỏi, bình thường có tiếp xúc gần với hoàng hậu?
Cô gái cúi đầu cố gắng đè nén giọng trả lời
- Không giấu gì các ngài tôi vốn là công chúa con vua, nhưng mẫu hậu hoàng huynh đều bị yêu nữ đó sát hại. Bản thân cũng suýt chết, Nếu không nhờ Quốc Sư hy sinh tính mạng bảo vệ , lại vạch hướng giúp ta tìm đường đến đây. Nếu không ....
Lam Hi Thần gật đầu.
- Các vị. Trên người vị cô nương này quả thực có yêu khí ám vào, Có thể tác quai tác quái như vậy e là không phải yêu quái tầm thường.
Lời này nói ra đã xầm xì vài tiếng bàn bạc , sau có một vị đứng ra mà nói
- Lam Tông chủ, hiện tại thực hư còn chưa rõ ràng. Luận về gia thế chúng tôi chỉ là bậc tôm tép, Bàn về tu vi không thể bằng Lam Thị, Giang Thị. Lan Lăng Kim Thị. Nhiếp thị Vẫn là nhờ ở tứ đại thế gia.
- Rùa rụt đầu!
Kim Lăng khẽ xả một tiếng. Giang Trừng hắn thừa biết Kim Lăng là muốn xung phong đi đầu. Hắn nhìn cháu trai bằng đôi mắt đầy sát khí.
- Kim tông chủ tuổi còn nhỏ gánh vác gia tộc lớn. Hơn nữa Giang Trừng ta đi rồi vẫn là nhờ Kim Tông chủ chiếu cố Vân Mộng. Cô nương, ngày mai chúng ta lên đường!
Không nói nhiều lời, Giang Trừng đưa ra quyết định . Ánh mắt cương trực không một chút sợ hãi.
- Giang tông chủ khí thế. Lam Hi Thần vô cũng cảm kích . Tại hạ xin được đi cùng.
Giang Trừng khẽ hừ một tiếng
- Không phải là đi cứu gia ngươi, ngươi cảm kích cái gì. ?
Lam Hi Thần mỉm cười " con người này nhất định phải đẩy người khác ra xa một chút mới chịu?"
Ngày hôm sau. Giang Trừng ngự kiếm Tam Độc song hành bên kia là Lam Hi Thần ngự Sóc Nguyệt tay ôm vị công chúa tiến về Lệ Quốc. Hai người vốn là có thể liền mạch mà đi nhưng vị cô nương không phải người tu tiên nên đi được nửa ngày họ dừng chân tại một nhà trọ uống một chút rồi nghỉ ngơi.
Lam Hi Thần vốn là nam nhân ôn nhu ân cần. Khuôn mặt luôn nở nụ cười nho nhã nên vị cô nương khá là quấn quýt. Chính lẽ đó Giang Trừng thấy mình là kẻ hơi bị thừa nên ngồi một lát xin phép đứng dậy đi dạo.
Nơi đây là một trấn rộng lớn lại náo nhiệt. Tiếng rao bán tiếng người mua tấp lập. Giang Trừng hắn không để ý rằng mình là một nam nhân tuấn tú tiêu sái thân vận tử y thu hút biết bao ánh nhìn xung quanh.
Đang đi một luồng hơi lạnh phả vào người hắn trời bỗng tối sầm. Hắn mất đi ý thức.
Khi tỉnh lại Giang Trừng mơ màng nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường màu đỏ. Xung quanh nhìn tổng thể như một phòng tân hôn khiến hắn rùng mình. Trên cơ thể hắn không còn y phục màu tím thay vào đó là y phục tân nương. Thêm phần choáng váng.
Hắn thử vận linh lực nhưng không được. Kẻ nào lại có thể khống chế linh lực của hắn. Có chút sợ hãi cơ thể dần nóng rực...cảm giác này hắn chưa bao giờ bị. Hắn chính là không ngờ từ lư hương tỏa ra một làn khói xuân dược.
Hắn nuốt nước bọt. Toan bỏ chạy thoát khỏi nơi đây. Cánh cửa bật mở , một thân hình cao lớn thân mặc y phục tân lang vẻ mặt hớn hở áp sát Giang Trừng. Giang Trừng thoái lui. Cố gắng áp giọng
- Ngươi là ai? Ngươi định làm gì?
Hắn nhìn Giang Trừng đôi mắt đầy ham muốn
- Nương tử. Đương nhiên là ta muốn động phòng.
Thật sự mà nói bị xuân dược ảnh hưởng Giang Trừng cũng đang cố gắng kiềm chế. Hắn gằn giọng
- Ta phi... ta là nam nhân là nam nhân. Ngươi mau cút .
Mồ hôi ướt cả thân mình nóng rực . Giang Trừng càng lùi Nam nhân càng tiến không biết là tột cùng sợ hãi hay là vô cùng ham muốn. Cắn chặt răng cảm giác không thể không chế nổi nữa chỉ còn chút ý thức " ta ... con mẹ nó không được"
Tinh thần hoảng loạn chợt nhìn thấy ly rượu vội vàng lao tới. Giang Trừng đập vỡ ly dùng nó cứa vào cơ thể mình. Do bị đau Giang Trừng giữ lại được chút ý thức nhìn tên kia đang lo lắng
- Nương tử. Hà tất phải chịu đau đớn? Ta nhất định sẽ đối tốt với ngươi. Sẽ không để ngươi thiệt thòi. Từ lúc nhìn thấy ngươi ta đã không thể rời mắt.
- Câm! Lão tử giết chết ngươi.
Giang Trừng cố sức quát nạt hận thân mình không đủ lực đạp cửa thoát ra ngoài. Đôi mắt ánh lên sắc đỏ.
Hắn không hề sợ đôi mắt càng trở lên điên cuồng lao đến chỗ Giang Trừng.
RẦM một tiếng lớn cửa bị phát vỡ. Thân ảnh màu trắng xuất hiện. Vừa nhìn thấy Lam Hi Thần, Giang Trừng mừng rỡ
- Lam Hi Thần.
Còn tên kia giọng khàn khàn vì dược xuân đã tác động đến cực điểm. Lúc này vô cùng khó chịu. Ngay cả Giang Trừng cũng không kém phần bứt rứt trong người.
Lam Hi Thần không nói không rằng. Sát khí ngùn ngụt Sóc Nguyệt bay tới người kia nhanh như chớp. Mặc dù tinh thần đang bị áp chế bởi dược xuân nhưng nam nhân kia không phải dễ đối phó. Bội kiếm trên tay hắn lập tức chặn đứng múi kiếm của Lam Hi Thần. Giọng vô cùng khó chịu.
- Chuyện tốt của ta mà cũng dám phá. Thật sự muốn chết.
Lam Hi Thần không nói gì liếc mắt nhìn Giang Trừng đang cắn răng chịu đựng. Y điềm tĩnh đứng chắn trước mặt Giang tông chủ chĩa kiếm về phía kẻ lạ mặt. Nếu để ý kỹ trên người Lam Hi Thần có mùi rượu.(*)
Lam Hi Thần khẽ rút Liệt Băng tấu lên một khúc . Thanh khí từ đó nhắm thẳng vào người nam nhân nọ. Tiếng tiêu réo rắt cao vút xâm nhập vào người bị nhằm tới vô cùng khó chịu là đau đến tột cùng. Hắn ôm đầu kêu la thảm thiết sau đó ngất đi.
Giang Trừng cố dùng sức lực cuối cùng yếu ớt nói.
- Mau rời khỏi đây. Nếu hắn tỉnh lại thuộc hạ kéo đến sẽ rắc rối.
Lam Hi Thần lắc đầu. Tiến tới chỗ nam nhân dùng sức lực hai tay túm hắn lên lại dùng chân đá hắn ra ngoài. Tiện tay đóng chặt cửa.
- ít nhất nửa ngày!
Hành động của y làm Giang Trừng thêm phần hoảng loạn.
- Không ... mau thoát. Đóng cửa làm gì?
Điều Giang Trừng lo lắng không sai. Lam Hi Thần có mùi rượu cộng thêm Xuân Dược vẫn còn lan tỏa. Động tác nhanh nhẹn tiến tới Giang Trừng nhẹ nhàng nâng cằm mà hôn mãnh liệt.
Cố gắng chống cự né tránh. Nhưng Giang Trừng bị mất linh lực và chính bản thân hắn bị ảnh hưởng thuốc kia nhiều hơn. Cố gắng rít qua kẽ răng
- Lam Hi Thần... ngươi... cứu hay.... hại lão tử. Sau ... ta ... giết... ngươi.
==============================
Không biết viết H nên các tình yêu thông cảm . Xin đừng giận giữ ném đá.
(*) giải thích sự xuất hiện của Lam Hi Thần với mùi rượu.
Sau khi Giang Trừng đi lâu trở lại. Lam Hi Thần liền ra ngoài tìm. Y không khó khăn gì trong việc tìm ra tông tích Giang tông chủ. Bởi lẽ kẻ bắt Giang Trừng vốn là kẻ nổi tiếng. Hắn tên Hoa Ngọc Quyết. Người này tu luyện dị đạo kiếm pháp và y thuật rất giỏi gia trang rộng lớn. Nhưng tên này còn nổi tiếng bởi hắn là đoan tụ. Nhiều nam nhân đã bị hắn bắt về phủ làm sủng nam.
Vừa nhìn thấy Giang Trừng anh tuấn lãng thần. Da trắng mềm mại như ngọc. Thân hình tuy cao nhưng mảnh, dáng đi thanh thoát lại vô cùng uy vũ. Cơ thể Giang Trừng lại vô thức thoát ra một mùi hương dễ chịu lôi quấn. Đương nhiên là không thể bỏ lỡ.
Dùng hương liệu đặc chế để Giang Trừng tạm thời mất đi linh lực và ngất đi. đem hắn về gia trang nhốt vào phòng kín dùng kết giới phong tỏa.
Một mặt mở tiệc lớn người dân ai cũng có thể tham gia mừng y thành thân.
Lam Hi Thần liền đến đó giả làm khách quan nghe ngóng tình hình đương nhiên là phải uống rượu mừng che mắt bọn chúng. Khi Hoa Ngọc Quyết rời đi thì bí mật đi theo và được dẫn tới chỗ Giang Trừng.
=============================
Lam Hi Thần sau hành sự. Vì rượu mà ngủ gục . Giang Trừng đẩy mạnh hắn ra. Nghiến chặt răng tức giận. Vội vàng mặc quần áo. Cũng may tên kia để ý phục Vân Mộng của hắn lại. Tử điện vẫn trên tay nhưng dáo dác nhìn xung quanh không thấy Tam Độc đâu. Hắn nắm chặt tay thử triệu hồi tử điện . Ngay Lập tức Tử Điện biến thành một chiếc roi dài nhỏ hắn vung tay lên định đánh Lam Hi Thần vẫn còn say ngủ. Khuôn mặt y tuyệt nhiên an ổn không chút vướng bận . Tay Giang Trừng run run hắn không thể xuống tay được.
Hắn lảo đảo ngã xuống. Đường đường là Vân Mộng Giang tông chủ khét tiếng . Tam Độc thánh thủ Giang Trừng người người khiếp sợ. Độc ác tuyệt tình này bị hắn Trạch Vu Quân lâm như ngọc thao... chuyện này đồn ra hắn còn mặt mũi nào đứng trong tu tiên giới.
Độc ác cao ngạo như hắn tại sao không thể xuống tay giết chết tên kia.
Hắn miệng lưỡi ghê gớm nhưng không phải không biết đạo lý. Hắn biết Lam Hi Thần bị ảnh hưởng bởi thuốc bởi rượu. Huống chi ... nếu y không đến thì cũng bị tên kia...
Giang Trừng nuốt hận. Cuộc đời hắn quả thật vô cùng bi ai.
Năm đó gia môn bị diệt tận chỉ còn hắn cùng tỷ tỷ và đại sư huynh. Rồi tỷ tỷ mất sư huynh không còn là người Giang gia. Hắn vô cùng thống khổ. Thật sự muốn từ bỏ tất cả. Nhưng vì Giang gia Vân Mộng vì Kim Lăng hắn không được phép yếu đuối.
Gồng gánh đến ngày nay Kim Lăng chưa lớn. Giang gia chưa có người giao phó. Hắn không được vì chút nhục nhã này mà mất đi ý trí. Hắn phải cố chờ ngày Kim Lăng trưởng thành.
Lảo đảo đứng dậy. Tự mình mặc y phục cho Lam Hi Thần. Vác hắn đứng dậy
- Lam Hi Thần say rượu , tốt nhất khi tỉnh lại ngươi không nhớ chuyện gì. Bằng không lão tử và ngươi chết không đội trời chung.
Bước nhanh ra ngoài nhìn thấy Hoa Ngọc Quyết gục ở đó. Tiện chân đá hắn lật người y nhận ra Tam Độc trên người hắn nhanh chóng nhặt lấy toan ngự kiếm trở về.
Không ngờ Hoa Ngọc Quyết tỉnh lại. Hắn gằn giọng
- Đừng hòng thoát khỏi nơi đây.
Bảo kiếm rút ra. Giang Trừng buộc phải bỏ Lam Hi Thần xuống nghênh chiến.
Lam Hi Thần bị vất mạnh xuống liền tỉnh lại. Loạng choạng đứng dậy. Cơn say vẫn còn chuếnh choáng vẫn rút Sóc Nguyệt chặn trước Giang Trừng. Giang Trừng tức giận
- Mau cút. Còn náo loạn gì.?
Lam Hi Thần rành rọt dẫu đôi mắt không có sự tinh anh
- Bảo vệ nương tử.
Lời nói thoát ra càng chọc tức Giang Trừng. Hắn gạt y ra ngay lập tức lao vào chiến đấu cùng Hoa Ngọc Quyết.
Hoa Ngọc Quyết lợi hại nhưng kiếm thuật Giang gia nổi tiếng tu chân giới không phải danh hão. Hắn lại là Tam độc thánh thủ chứ danh đường kiếm vô cùng uấn lượn khó đoán.
Gia nhân Hoa gia thấy động cũng đã ào ào kéo đến. Giang Trừng một mặt đối phó những tên thuộc hạ. Một mặt chống đỡ Hoa Ngọc Quyết. Sau một hồi Tam Độc đã lấy mạng của những tên kia. Hoa Ngọc Quyết không là ngoại lệ.
Nhác thấy quân của Hoa Ngọc Quyết đến đông hơn. Giang Trừng bặm môi nhìn về phía Lam Hi Thần lại đang say ngủ.
- Ta nên để ngươi chết ở đây thì hơn.
Nói là thế nhưng hắn vẫn dìu Lam Hi Thần ngự kiếm bay đi. Hắn mới hồi phục linh lực lại vừa chiến đâu. Tinh thần cũng không tốt. Tốt nhất là rút đi.
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
99 chương
145 chương
50 chương
27 chương