Tứ đại thế gia tu tiên
Cô Tô Lam Thị gần đây trưởng bối Hàm Quang Quân chu du thiên hạ cùng đạo lữ Ngụy Vô Tiện, tông chủ Lam Gia bế quan cũng đã gần một năm.
Nhiếp gia tông chủ tuy nhiều mưu mô nhưng bàn về tu vi tài buôn bán lại cũng chẳng phải là quá xuất sắc.
Kim Thị Lan Lăng vừa mới vượt qua cơn sóng lớn, tông chủ tiền nhiệm người đời phỉ nhổ, đương kim tông chủ chỉ là thiếu niên choai choai.
Hắn Tông Chủ Vân Mộng Giang Thị . Năm 17 tuổi diệt môn , chỉ còn lại tỷ tỷ một vị đại sư huynh. Nhưng sư huynh cũng mất tích . Một mình hắn đứng lên từ đống đổ nát tạo nên Vân Mộng oai hùng. Đến nay tỷ tỷ cũng đã mất. Đại sư huynh trở về nhưng lại chẳng thể nhìn mặt nhau. Một mình hắn vẫn gồng gánh Vân Mộng lại còn giang tay bảo hộ Lan lăng Kim Thị. Chẳng mấy chốc Vân Mộng Giang Gia vươn lên đứng đầu Tu Tiên Giới. Nhắc đến hắn phần đông là nể phần lớn là sợ là ghét. Nhưng trong lòng hắn có bao đau khổ , bao nhiêu bi thương bao nhiêu cô độc bao nhiêu gánh nặng, có ai biết cho không?
Thành tựu hắn hao tổn tâm sức chịu ngàn đắng cay để đạt được cha mẹ hắn có cảm thấy tự hào không? Không . chắn chắn là không, hắn cười chua xót, cha mẹ hắn sẽ thất vọng vì hắn. Hắn không bảo vệ được tỷ tỷ, không giữ được Ngụy Vô Tiện, Thành quả hôm nay nếu không nhờ Kim Đan của Ngụy Vô Tiện thì không thể đạt được. Hắn đã thua. Luôn luôn là kẻ thua cuộc. Là nỗi thất vọng lớn của phụ mẫu , của Giang Gia.
Liên Tam Ly Tửu , ba ly là say nhưng hôm nay hắn đã ba vò uống cạn. Tử y môn sinh Vân Mộng không phải tử y tông chủ thường diện, cô độc tìm đến quán rượu quen. Lý do bởi vì sư huynh hắn à không Ngụy Vô Tiện sắp thành thân. khặc khặc ... hắn gục xuống bàn bi lệ tuôn rơi trên gò má đang ửng hồng vì rượu
- Giang T... công tử. Người say rồi sao?
Chủ quán nhìn y khẽ thở dài. Hắn là tông chủ, tông chủ Vân Mộng Giang Thị Giang Trừng. Từ còn niên thiếu đã tới nơi này làm khách quen cùng đại công tử Ngụy Vô Tiện. Liên Hoa Ổ năm ấy bị hủy diệt giờ chỉ còn lại mình hắn . Ai có thể không nhận ra nhưng chủ quán nhất định là quen biết.
Giang Trừng say rượu mà ngủ mất, Chủ quán có phần lúng túng. Chưa bao giờ y say. Có lẽ lên gọi người đưa y lên một phòng nhỏ , đợi y tỉnh thì hơn. Nghĩ là làm. Chủ quán liền gọi gia nhân.
- Người đâu đưa Giang công tử lên phòng nhất.
Gia nhân chạy đến nhìn y say rượu thở dài
- Ông chủ. Hắn cao lớn như vậy , ta e không đưa nổi lên phòng nhấtchi bằng lên lầu hai có lẽ còn có thể.
Nghe người kia nói , chủ quán khẽ nhíu mày
- Công tử là khách quý lại là chỗ quen biết, nay say rượu ở quán ta, nên là ở phòng nhất kín đáo yên tĩnh nghỉ ngơi. Mình ngươi không đặng vậy ta gọi thêm người.
- Không cần, để ta giúp y.
Thanh giọng đặc biệt ôn nhu, bạch y thanh tịnh bụi trần không vướng, khuôn mặt sáng ngời mang đầy hảo cảm. Cao cao quý quý Trạch Vu Quân, nhưng dân thường mấy ai biết, Họ chỉ biết con người này nam nhân tuyệt sắc đồng tiên giáng trần, oai nghiêm đĩnh đạc lại mang nhiều phần thân thiện. Dáng người tuy cao lớn nhưng qua lớp áo lại có chút yếu mềm cũng khó tin hắn có thể giúp.
- Ta cùng vị công tử đây cũng gọi là có giao thiệp, lại nhiều lần hoạn nạn bên nhau. Giúp y một chút cũng là lẽ phải.
Lời nói, khuôn mặt thật khiến người ta tin tưởng hoàn toàn .
- Vậy ta cùng ngài giúp y.
Nam gia nhân ngỏ lời giúp đỡ.
- Không cần, tự ta.
Nói rồi Lam Hi Thần cúi xuống khẽ nâng Giang Trừng lên , nhanh nhẹn bế hắn trên tay nhẹ hơn bế một nhi nữ. Chân bước thong dong. Lực của người này thật đáng gờm.
- Thỉnh dẫn đường.
- Đi lối này...
Dẫn đến một căn phòng rộng trên tầng thượng, nhìn tổng thể thật sự gọn gàng ngăn nắp. Một chút thanh lịch. Hương thơm từ lư hương lan tỏa. Xem ra là nơi được dọn dẹp kỹ lưỡng nhưng lại ít khi có người ở. Phòng này cửa lại dày nếu đóng cửa lại thật sự yên tĩnh , là một nơi lý tưởng nghỉ ngơi.
Người dẫn đường quay ra nhẹ nhàng đóng cửa để người yên tĩnh, Lam Hi Thần khẽ đặt Giang Trừng xuống giường lớn. Bị lạnh làm cho mở mắt, nhìn thấy Lam Hi Thần trong lúc còn chếnh choáng khẽ nhếch mép cười.
- Ta con mẹ nó, sao lúc này lại sinh ra ảo giác. Nhìn thấy Trạch Vu Quân, Trạch Vu Quân a? Không phải biết hắn lúc này vẫn còn nhu nhược bế quan trốn tránh cảm xúc, yếu đuối như nữ nhân thì ta đã nghĩ là thật ha ha...
Giang Trừng lúc say vẫn mang lời cay nghiệt. Lam Hi Thần nhất thời im lặng chỉ khẽ mở nụ cười nhè nhẹ.
- Mà nếu xuất quan giờ cũng đang là tất bật tiệc mừng, làm gì lại có mặt nơi đây? Ảo giác kì quái. Ha ha ... lẽ ra... giờ này Vân Mộng Giang Thị rực rỡ hồng hỉ, tấp nập vui mừng ... tại sao? tại sao?
Vẫn là bi lệ lăn trên gò má của Tam Độc Thánh Thủ.
- Cha mẹ, các sư đệ, ...tỷ tỷ, Ngụy Anh.. các người ... không một ai cần ta. Đều bỏ rơi ra,..
Nói rồi lại gục xuống, Lam Hi Thần khẽ đặt lại Giang Trừng lên gường, chỉnh lại tư thế ngay ngắn cho y. Bất giác thở dài. Trước lời công kích của Giang Trừng lại nghe những lời từ tâm can của y. Nhìn khuôn mặt y đau đớn. Hắn không biết tại sao trong lòng cũng không hề tức giận mà dấy lên một cảm xúc thương xót.
Con người này, hắn trước kia dẫu có nhiều lần gặp gỡ, cùng nhau chiến đấu nhưng quả thật hắn tuy là không ghét nhưng cũng không ưa một kẻ miệng lưỡi ác nghiệt, hành xử của hắn tiếng xấu lan xa ... kể cũng có phần không muốn giao hảo. Vậy mà bây giờ Lam Hi Thần lại là có cảm giác khó chịu trong lồng ngực. Nghĩ lại những gì Giang tông chủ phải trải qua , một mình chống chọi không khỏi rùng mình sợ hãi. Thực ra thế gian được như y có mấy người.
Nghĩ đến bản thân Lam Hi Thần, thân cũng là tông chủ . Nhưng bên cạnh còn có thúc phụ , có Vong Cơ, các vị trưởng bối ... Hắn không hề mất hết như y. Còn đang bần thần suy nghĩa, Phía bên Giang Trừng bỗng rên la vài tiếng, mồ hôi nhễ nhại, nhất định đang rất khó chịu. Hắn lại gần khẽ gọi
- Giang tông chủ.
Giang Trừng không mở mắt, miệng vẫn không ngừng
- Cha mẹ ...
-Ôn cẩu đến... không được ... Vô Tiện mau chạy... đến bắt ta...
Giang Trừng quằn quại , một thân nam mĩ thống khổ vô cùng khiến Lam Hi Thần sợ hãi, biểu cảm đau đớn hắn đã từng trải qua, từng chứng kiến Vong Cơ thất thần mất mẫu thân, từng thấy đệ đệ vì tình mà thống khổ. Còn Giang Trừng lúc này liệu có kém hơn. Lại là một thân cô độc.
- Đau ... là đau... giết ta... giết ta đi...
Vẫn là Giang Trừng miệng còn ú ớ, còn đâu Tam độc Thánh Thủ uy danh tàn ác nhẫn tâm. Còn đâu Giang tông chủ hiển hách ngày thường giờ đây chẳng khác gì một đứa trẻ bị bỏ rơi thân mang bao thương tích. Người này thật muốn tìm hiểu thêm. Nắm chặt tay y vỗ về. Kéo hắn vào lòng khẽ nói.
- Đừng sợ ... đã có ta.
...............
Sáng hôm sau. Giang trừng khẽ nháy mắt. Thấy mình nằm dựa trên cái gì đó êm êm ... màu trắng. Giật mình ngẩng đầu phát hiện mình đang trong lòng Lam Hi Thần. Còn hắn dựa vào tường nhắm mắt ngủ. Y vội bật ra hét lớn.
- Trạch Vu Quân. Ngươi sao lại ở đây . Ta...
Lam Hi Thần bị bừng tỉnh lập tức có dáng vẻ đạo mạo thông thường hành lễ.
- Giang tông chủ. Mạo phạm. Tối qua là ta muốn đến Vân Mộng mời ngài đến lễ thành thân đệ đệ Vong Cơ. Là trời tối ta vào khách điếm nghỉ ngơi không ngờ gặp Giang tông chủ. Lúc đó....
- Ta hiểu rồi. Trạch Vu Quân . Đa tạ. Lời mời coi như đã nghe. Hẹn gặp lại Cô Tô Lam Thị.
Lam Hi Thần bị chặn lời nói. Lại nghe như muốn đuổi mình. Trong lòng cười khổ trước nay chưa bị rơi vào tình thế.
- Giang Tông Chủ. Tuy không phải lần đầu đến Vân Mộng nhưng cũng là lần đầu ta không vướng bận. Chẳng hay có thể cùng Tông chủ Vân Mộng đi dạo một chút.
Giang Trừng lông mày giật giật. Cảm thấy kỳ quái nhưng không tiện từ chối. Dù sao hắn cũng là gia chủ Lam Gia cũng không nên thất thế... vạn nhất sau này nếu có giao hảo cũng là chuyện tốt.
- Được. Nếu Lam tông chủ không chê liền có thể cùng ta đi dạo hội chợ Vân Mộng. Nói cho ngươi biết này là chợ se duyên chưa biết chừng ngươi sẽ tìm được người định mệnh.
Lam Hi Thần mỉm cười. Này là nụ cười cảm thấy thú vị lời nói. Khác hẳn nụ cười giao tiếp khi gặp Giang Trừng trước đây. Quả thật là đệ nhất mỹ nam. Nụ cười đoạt hồn. Khụ.... Giang trừng khẽ ho một tiếng .
Chợ se duyên nổi tiếng văn hóa Vân Mộng. Lam Hi Thần đã từng đọc qua nay lại có người đi cùng thuyết minh y vừa đi vừa tủm tỉm cười .
- Lam tông chủ . Ở hội chợ này ngoài có thể mua vài thứ lấy may cầu duyên cầu Lộc. Ngươi có thể mua một cây quạt viết tên mình lên đó. Khi tham gia hội chợ thấy vị nữ nhi nào tay cầm khăn tay hồng mà cảm mến liền có thể tặng quạt. Nếu nàng cũng có ý sẽ nhận quạt và tặng ngươi khăn hồng.
Giang Trừng tiến nhanh đến một ô bán quạt
- Lam Hi Thần. Ngươi mau lại.
Y cầm lên một chiếc quạt đưa cho Lam Hi Thần dục giã.
- Mau viết tên ngươi.
Lam Hi Thần gật đầu cười liền nhận lấy hai chứ Lam Hoán như rồng bay phượng múa . Mềm mại chuyển chuyển nhưng lực viết lại dứt khoát khiến cho người xem không khỏi cảm thán.
- Nhị vị công tử này . Tài mạo song toàn. Thân thế chắc chắn không hề đơn giản. Có điều ... Vân Mộng Giang thị môn sinh hòa đồng vui vẻ hay nói hay cười sao vị huynh đệ đây cứ cau mày mãi. Nghe lão nói này. Công tử khi cười lên mới chính là tuyệt sắc nam nhân.
Vốn quen được ca ngợi. Lam Hi Thần mở nụ cười ôn nhu vốn thường trực. Lại nghe lão quán nói về Giang Trừng, quay lại nhìn y chỉ thấy y còn cau có hơn lúc trước thì bật cười.
- Đa tạ tán dương. Giang công tử, có lẽ ngươi cũng nên lấy một quạt. Nào ta giúp công tử.
- Không cần. Ta tự .
Hai vị nam nhân ấy vốn đứng đầu tu tiên giới cả về ngoại hình tu vi vị trí đi cùng nhau. Đi tới đâu bầu trời liền rực sáng làm tâm điểm chú ý . Nhất là những nàng thiếu nữ còn chưa xuất giá. Ánh mắt họ không thể rời khỏi hai vị nam nhân. Giang Trừng vẻ mặt khó ở khiến các nàng chỉ dám ngưỡng mộ không dám tới gần.
Hắn vốn thông minh đành lặng lẽ cách xa Lam Hi Thần một chút. Quả nhiên Giang Trừng vừa rời xa có chút, nữ nhân ào ào tới tặng khăn. Chưa rơi vào hoàn cảnh này bao giờ Lam Hi Thần lúng túng, trước đây chỉ là các cô gái ném tặng hoa về phía hắn còn áp sát như này .... vẻ mặt khó coi nhìn Giang Trừng cầu cứu. Thấy Trạch Vu Quân như vậy Giang trừng phụt cười . Đôi lông mày thanh mảnh dài không còn cau lại. Đôi môi cánh sen khẽ cong thành hình bán nguyệt mắt hạnh lấp lánh ... nụ cười đó khiến Lam tông chủ giật mình
- Giang Trừng hắn cười lên thật sự không gì đẹp bằng.
Nhìn thấy Lam Hi Thần nhìn mình Giang tông chủ khẽ hừ một tiếng, lạnh lùng quay bước. Lam Hi Thần khổ sở tách mình ra khỏi các cô nương . Vốn định sóng bước cùng vị Tông chủ nào đó nhưng chững lại khi thấy có một cô nương tiến nhanh tới chỗ Giang Tông Chủ
Cô gái ước chừng 15 16 tuổi . Lại nói đến tuổi Giang Trừng cùng Lam Hi Thần cũng đã ngoại tam tuần nhưng tu tiên cộng thêm vẻ ngoài hoàn mĩ họ nhìn chỉ nhỉnh hơn 20 một chút.
- Công tử là môn sinh Giang gia.?
Nghe hỏi Giang Trừng có hơi sững người
- Có chuyện gì?
- Thật tuyệt vời. Giang gia Vân Mộng chính là rất tuyệt vời.
Khen đến Giang gia người xung quanh cũng phụ họa.
- Còn phải nói sao? Vân Mộng chúng ta được no ấm hạnh phúc như ngày nay không phải nhờ Giang thị.
- Đúng vậy. .... .....
- Khụ. ... các vị ... ta là có việc bận.
Nói rồi dường như chạy trốn. Vốn quen nghe những lời chê bai nhiếc móc hắn không quen những lời tán tụng nên xấu hổ mà rời đi. Tiểu thư kia nhìn thấy thì mỉm cười ngơ ngẩn. Nhưng khuôn mặt thoáng chút phụng phịu. " Thật sự không nhớ ta một chút nào sao?"
Nhị vị tông chủ trên một chiếc thuyền nhỏ rẽ sóng hòa vào hồ Sen bát ngát... Lam Hi Thần ngồi tựa mạn thuyền. Tay ngọc khẽ lướt qua đóa hoa. Thật nhẹ thật tinh tế thậm trí lướt qua mà đóa hoa ko kịp rung động.
- Vân Mộng liên hoa thật danh bất hư truyền. Hương thơm này chỉ muốn được lưu lại mãi.
Giang Trừng tay đẩy sào khẽ nhếch miệng cười.
- Không sai. Vân Thâm tiên cảnh bồng lai thì Vân Mộng ta tuyệt cũng không tầm thường. Trạch Vu Quân từ từ thưởng ngoạn.
Lam Hi Thần đột nhiên đứng dậy. Tiểu thuyền chao đảo. Không hiểu sao Trạch Vu Quân uy vũ ngã nhào xuống nước chìm nghỉm. ..... Giang Trừng mày cau chằm chằm nhìn xuống nước không động tĩnh mới vội vàng nhảy xuống ứng cứu. Chật vật một hồi mới lôi được Lam Hi Thần lên thuyền. Nhưng thân ngọc y kia chính là bất động.
- Con mẹ nó đường đường là Trạch Vu Quân mà đuối nước thật hả? Xem ra hắn là sa xút đi không ít.
Miệng thì nói lời khó nghe, Nhưng vẫn là miệng vẫn là hô hấp động tác cấp cứu kịp thời nhanh chóng khiến Lam Hi Thần tỉnh lại. Nhưng là đúng lúc môi chạm môi. Tình huống này ...thật ....
============= dải phân cách ================
Vân Thâm Bất Tri Xứ. Không khí ngày thường nghiêm nghị nay là đang đón hỉ sự tới gần. Tuy vẫn là không ồn ào huyên náo nhưng người đi lại tấp lập.
Trạch Vu quân nhìn toàn bộ Lam thị nhưng ánh mắt xa xăm vẻ mặt thất thần, chốc chốc lại cười tủm tỉm
- Huynh trưởng!
Vong Cơ đánh gãy sự suy tư của đại ca mình cùng Ngụy Vô Tiện tiến tới. Lam Hi Thần khẽ gật đầu nhìn phu phu đệ đệ vui vẻ
- Vong cơ. Nguyện vọng của đệ đại ca ta tất là việc cần làm. Không cần khách khí.
Ngụy vô tiện cười cười nói nói
- Lam đại ca thật đáng nể phục. Nhị ca ca không cần mở miệng cũng đã bị đại ca nhìn thấu. Có điều đại ca vừa nãy như có tâm tư.
Lam Hi Thần lắc đầu mỉm cười
- Cũng không có gì quan trọng.
Lời nói là thế nhưng ý nghĩ lại hiện lên một thân tử y mặt khẽ đỏ.
Ngụy Vô Tiện cười lớn
- Ha ha này có phải đại ca đang tương tư đến vị mỹ nhân nào đó.
- Vân Thâm cấm ồn ào.
Vong cơ khẽ giọng nhắc nhở. Nhưng Lam tông chủ chỉ thoáng cười
- Không phải. Chỉ là thấy ... người đó thật thú vị. Khá là .... muốn hiểu thêm.
Vong Cơ không nói nhưng nhìn vị huynh trưởng tinh thần quả thật đã khá hơn. Thật hiếm khi lúng túng như vậy. Không lẽ đợt xuất qua vừa rồi vì thân đệ đệ đi đi lại lại mời khách mà đã gặp được ý trung nhân. Nói ý trung nhân có lẽ còn là hơi sớm .
Nhưng với Lam Vong Cơ mà nói không quá. Hắn có vị huynh trưởng này đáng giá hơn vạn kim. Tuy khác biệt có vài tuổi nhưng từ nhỏ Vong Cơ là do y chăm sóc. Lại thấu hiểu đệ đệ từng chân tơ kẽ tóc đến ý nghĩ và cảm xúc. Chính thế lần ấy Vong Cơ vào thăm huynh trưởng cùng trò chuyện tuyệt nhiên không dám nhắc tới chuyện muốn dùng kiệu hoa rước Ngụy Anh vào Lam Gia nhưng Lam Hi Thần tự nhận biết quyết định xuất quan. Vì đệ đệ này không quản trưởng bối phản đối dữ dội. Hai huynh đệ quỳ gối bảy ngày bảy đêm. Lại thân chinh đi khắp nơi mời khách ấy, chính là lấy uy của một tông chủ gia tộc lớn khiến người ta nể mà đến. Cũng chính là để tỏ rõ thái độ Lam gia rộng đón chuyện dị đời. Tuyệt nhiên chấp nhận dị nghị vì hạnh phúc của đệ đệ mình. Thật hao tâm khổ tứ.
Chính vì vậy nếu lần này huynh trưởng mình tìm được ý trung nhân thật sự là việc quá vui mừng.
- Khụ .. Vong Cơ... không ... không phải là...
- Lam đại ca. Đừng chối bỏ cảm xúc . Là người định mệnh nhất định phải nắm giữ. Kẻo người khác rước mất chính là thống khổ tột cùng.
Ngụy Vô Tiện hào hứng nháy nháy đôi mắt tràn đầy khích lệ. Thật ra lúc đầu chỉ là trêu trọc nhưng xem vẻ lúng túng của Lam Hi Thần hắn là khẳng định.
- Ta ... không .... chỉ sợ....
Ngụy Vô Tiện thật muốn cười thật lớn nhưng là còn nể phu quân và đại ca hết sức vì cuộc hôn nhân không dám phá vỡ trước thềm . Trong lòng gào thét. " Trạch Vu Quân Trạch Vu Quân a... ngươi là xem ra đã rung động mà còn không biết. Đệ nhất mỹ nam tu chân giới tu vi phẩm vị cao quý bậc nhất vậy mà còn lo sợ gì không dám tiến tới. Thật tò mò cô nương nhà ai tốt số lọt vào mắt ngọc Lam tông chủ"
Lam Vong Cơ chỉ hỏi
- Huynh trưởng. Sức khỏe ngươi...
Lam Hi Thần cười khổ. Vong cơ lo lắng không sai. Gần một năm bế quan . Nói là bế quan nhưng thực ra Lam đại công tử chính là chìm trong đau khổ. Hắn vốn là viên ngọc sáng không tì vết quang minh chính đại người người kính nể . Nhưng chính lại là cái gì cũng không biết. Hắn tự trách bản thân không hiểu nhị nghĩa đệ gián tiếp hại chết đại nghĩa ca. Hắn hận không hiểu nhị đệ biết đâu có thể khuyên giải. Hắn càng hận không hiểu nhị đệ một nhát kiếm kia giết chết người anh em.
Thiên hạ có nói Kim Quang Dao là kẻ tiểu nhân đại ác. Nhưng ai cũng có thể phỉ nhổ hắn. Ai cũng có tư cách giết hắn . Chỉ có Lam Hi Thần không đủ tư cách. Bởi Kim Quang Dao với hắn không chỉ có ân có nghĩa còn có thâm tình huynh đệ ... cành nghĩ hắn càng hận bản thân là ngu ngốc là tàn nhẫn là có lỗi với nhị vị huynh đệ. Lam hi thần cứ nghĩ A Dao chẳng khác nào Vong Cơ đệ đệ nhưng sau nhát kiếm kia. Hắn có xứng không? Có xứng với tình cảm Kim Quang Dao dành cho hắn. Những lời nói của A Dao trước khi chết ngàn đời hắn không dám quên.
Gần một năm bế quan chỉ khi có việc quan trọng mới ra ngoài giải quyết. Còn không vô thực vô thủy cho đến ngày nay. Nếu là một người tu vi kém e rằng giờ chỉ là cái xác không hồn. Với vị tông chủ này thì tinh thần và sức khỏe cũng là sa sút nghiêm trọng.
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
99 chương
145 chương
50 chương
27 chương