Người Cha Hàng Tỉ Sủng Nghiện FULL
Chương 96
Long Dạ Tước nhìn cô, khóe miệng lộ ra nụ cười tự tin, thưởng cho hai tên nhóc này một cái đùi gà lớn.
Hai đứa nhóc này lập tức nhai đùi gà một cách ngon lành.
Đồng thời chúng lén lút liếc nhìn nhau cười.
Xem chừng sau này bọn chúng cần phải rất cố gắng, nỗ lực mới có thể làm cho ba và mẹ chúng thành đôi.
Vì tương lai sau này có thể được nhận tình yêu của cả ba và mẹ, chuyện này nhất định phải thành công.
Tô Lạc Lạc quay về phòng, vốn dĩ cô và Long Dạ Tước chung sống hòa bình với nhau, không đụng chạm đến nhau, mỗi ngày trôi qua đều không đến nỗi.
Thế nhưng, bây giờ, đột nhiên người đàn ông này nói muốn cưới cô?
Điều này vô hình chung tạo ra một loại áp lực cho cô.
Mặc dù trong lòng rất kiên định, cô sẽ không bao giờ kết hôn với anh.
Cả đời này cô không muốn lấy chồng.
Đêm nay, bọn nhỏ yên tâm ngủ trong phòng dành cho trẻ nhỏ, việc đầu tiên Tô Lạc Lạc làm khi vào phòng chính là thả khóa trong, cô không muốn nửa đêm người đàn ông này vào phòng.
Long Dạ Tước ở trong phòng sách làm việc, anh lùi toàn bộ lịch trình của trưa ngày mai lại, bởi vì trưa mai anh phải quay về nhà họ Long một chuyến, xử lý sạch sẽ toàn bộ những việc trước kia.
Người nhà họ Tô, từ nay về sau anh không muốn nhìn thấy, quả nhiên năm năm trước Tô Vĩ Khâm đã đưa anh vào kế hoạch, việc này nhất định phải được vạch trần trước mặt mọi người.
Ngay cả khi người phụ nữ này không quan tâm, anh vẫn làm.
Sáng sớm.
Đang lúc Tô Lạc Lạc còn ngủ say, điện thoại di động bên giường vang lên, Tô Lạc Lạc nhấc máy, là của Dạ Trạch Hạo gọi.
“Alo….” Cô trả lời điện thoại bằng giọng ngái ngủ.
“Tô Lạc Lạc, hôm nay tôi có sự kiện, trước chín giờ hãy nhanh chóng đến nhà tôi.” Giọng Dạ Trạch Hạo ra lệnh.
“Được rồi, chín giờ, tôi nhớ rồi.” Tô Lạc Lạc còn muốn chợp mắt một lúc.
Cô nghĩ thầm, rõ ràng Dạ Trạch Hạo là một người lười biếng, tại sao lần nào cũng gọi điện cho cô vào buổi sáng sớm như vậy?
Điều này không khoa học.
Đúng bảy giờ ba mươi phút, đồng hồ báo thức của Tô Lạc Lạc vang lên, cô miễn cưỡng rời khỏi giấc mơ của mình, đi vào phòng tắm làm vệ sinh.
Long Dạ Tước đã rời khỏi giường ngủ, anh đứng trên ban công phòng ngủ chính, bấm số cho Tô Vĩ Khâm.
“Alo, Dạ Tước, có chuyện gì vậy?”
“Bác trai, buổi trưa bác có rảnh không? Cháu xin mời gia đình bác đến nhà họ Long một chuyến.”
“Tốt quá, đúng lúc chúng ta cũng muốn đến thăm Long lão phu nhân, nhân tiện bàn về hôn sự của các con luôn.”
Khóe miệng Long Dạ Tước gợi lên một tia giễu cợt: “Vâng.”
“Chúng ta sẽ đến sớm.” Tô Vĩ Khâm ở đầu dây bên kia không nghe thấy giọng điệu chế nhạo, ngược lại còn tưởng rằng Long Dạ Tước đang mong chờ bọn họ đến.
Tô Lạc Lạc vào phòng của tụi nhỏ, giúp chúng mặc quần áo và đánh răng, 7h50 đi xuống lầu.
Thân hình thon dài của Long Dạ Tước cũng bước xuống.
Tô Lạc Lạc ngẩng đầu nói với anh: “Anh cho bọn nhỏ đi học đi! Tôi có việc bận phải làm.”
Sắc mặt Long Dạ Tước hơi trầm xuống: “Tốt nhất hôm nay em nên đưa đơn từ chức cho anh ta.”
“Tôi không từ chức, tôi muốn tiếp tục làm.” Tô Lạc Lạc rất kiên định nói
Cô làm chủ của cuộc đời mình, anh không có quyền can thiệp.
Hai đứa nhỏ chớp chớp đôi mắt to, nhất thời bất lực, tại sao ba mẹ chúng dường như rất thích cãi vã!
Nói xong Tô Lạc Lạc lập tức mỉm cười, hôn hai đứa nhỏ một cái:”Thôi được rồi, đi học ngoan nhé, mẹ phải đi làm rồi.”
“Tạm biệt mẹ.” Hai đứa nhỏ vẫy tay chào cô.
Tô Lạc Lạc cũng quay lại vẫy tay.
Cô tươi cười rạng rỡ, hoàn toàn phớt lờ đi sự tồn tại và sự không hài lòng của người đàn ông kia.
Tô Lạc Lạc chạy một mạch đến trước của nhà Dạ Trạch Hạo, bấm chuông cửa, cửa nhỏ liền mở ra, cô bèn đẩy của đi vào.
Cô đang nghĩ xem hôm nay Dạ Trạch Hạo có những hoạt động gì?
Vừa vào đại sảnh thì nhìn thấy Dạ Trạch Hạo vẫn đang nhắm mắt nằm trên sô pha, trên người là bộ đồ ngủ.
Tô Lạc Lạc có chút buồn bực, anh ta còn đang ngủ, vậy tại sao lại đánh thức cô?
“Này, Dạ Trạch Hạo, dậy đi.” Tô Lạc Lạc dơ tay vỗ ngực hắn.
Đôi mi dày và cong của Dạ Trạch Hạo lập tức mở ra, để lộ đôi mắt màu hạt dẻ sáng và quyến rũ.
Tô Lạc Lạc nhìn kỹ một chút, lập tức kinh ngạc: “Mắt của anh không phải màu đen! Anh là con lai sao?”
“Bẩm sinh.” Dạ Trạch Hạo chớp chớp, màu sắc con ngươi quả thực có chút kỳ quái, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tầm nhìn bình thường của hắn.
“Trông rất đẹp và cũng rất đặc biệt.” Tô Lạc Lạc rất hâm mộ.
Ở nước ngoài, cô đã nhìn thấy rất nhiều trẻ em lai, chúng thật xinh đẹp.
“Lên lầu thay quần áo với tôi.”
“Cái gì?”
“À cái gì cơ, nhà thiết kế hình tượng của tôi.” Dạ Trạch Hạo nhấn mạnh trách nhiệm của cô.
Lúc này Tô Lạc Lạc mới nhớ tới mình còn có một việc như vậy.
Chỉ có thể cùng anh ta đi lên lầu, Khi Dạ Trạch Hạo mở tủ quần áo trong phòng, cô dừng lại mấy giây, phòng quần áo của anh ta thật lớn.
Dạ Trạch Hạo bật đèn lên, nhìn thấy trung tâm phòng còn có một cái tủ kính dài, chuyên để những chiếc đồng hồ trang sức đắt tiền, cùng nhiều loại kính khác nhau.
Tô Lạc Lạc không khỏi cười khổ: “Tôi không giỏi lắm về thời trang của nam, anh có chắc là muốn tôi giúp anh chọn lựa trang phục?”
“Bỏ đi, tôi tự mình làm! Em chỉ cần nhìn là được.” Dạ Trạch Hạo nói xong, anh ta đột nhiên cởi dây lưng của bộ đồ ngủ trước mặt Tô Lạc Lạc anh ta chỉ mặc một chiếc quần lót trên người, hoàn toàn lộ rõ.
Tô Lạc Lạc vội vàng che mắt quay lưng lại: “Anh…… anh tự lựa chọn đi! Tôi không nhìn.”
Nói xong cô đỏ mặt đi xuống lầu.
Chỉ một lúc sau, nhìn thấy Dạ Trạch Hạo mặc một bộ sơ mi nền trắng, một bộ âu phục màu xanh da trời, quần tây, giày da sáng màu.
Phải nói rằng người đàn ông này phù hợp với tất cả các màu sắc khác nhau của âu phục, phong độ, đẹp trai quyến rũ trong các phong cách khác nhau.
Anh ta đẹp trai, phong độ, không thể không phục vụ.
“Tạo kiểu tóc cho tôi.” Dạ Trạch Hạo ngồi trên sô pha đợi cô đến làm.
Tô Lạc Lạc làm việc trong tiệm trang điểm cô dâu đã lâu như vậy, cô còn biết tạo kiểu tóc.
Tô Lạc Lạc cầm lấy keo xịt tóc bắt đầu làm tóc, chẳng mấy chốc đã tạo ra một kiểu tóc rất phong cách.
Vốn dĩ Dạ Trạch Hạo trên người có vài phần mùi lưu manh, Tô Lạc Lạc tạo cho hắn một kiểu tóc mới mẻ, thể hiện được tính cách ngang ngược thoải mái của anh ta.
Sự phối hợp tinh tế giữa các đường nét trên khuôn mặt tuấn tú của anh ta làm mê hoặc người đối diện.
Dạ Trạch Hạo nhìn kiểu tóc trong gương khá hài lòng, Tô Lạc Lạc hướng về phía anh ta nói: “Có muốn làm mặt không?”
Nước da và trạng thái của người đàn ông này, mặc một bộ vest, lúc nào cũng đẹp trai như chú rể, cơ bản là chuẩn không cần chỉnh.
“Vẽ mày đậm hơn một chút.” Dạ Trạch Hạo mở miệng nói.
Tô Lạc Lạc lập tức nhướng mày, sau đó cười hỏi: “Anh có cần tôi vẽ mắt cho anh không?”
Dạ Trạch Hạo liếc cô một cái: “Em muốn tôi trở thành gay hay sao?”
“Không phải a! Hiện tại kiểu trang điểm này không phải rất được đàn ông ưa chuộng sao?” Nói xong, Tô Lạc Lạc nhìn vào đôi mắt đẹp của anh ta, mí mắt hơi sâu, giống như đường kẻ mắt, tuyệt đối không phải kẻ, đôi mắt này cũng đủ làm mê hoặc lòng người..
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
248 chương
337 chương
54 chương
15 chương
662 chương
51 chương