“Tôi có thể trả lại cho em, nhưng em phải nói đầu đuôi ngọn ngành cho tôi biết đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc là đã có chuyện gì.” Long Dạ Tước dùng ánh mắt tra hỏi cô, anh cũng là một trong những người bị hại. Tô Lạc Lạc cũng nóng lòng muốn lấy lại bông tai, nó rất có ý nghĩa đối với cô, cô phải hít sâu một hơi rồi mới nói: “Anh thật sự muốn biết đêm đó đã xảy ra chuyện gì sao?” “Tôi muốn biết.” Ánh mắt Long Dạ Tước nghiêm túc: “Tôi muốn em nói tất cả mọi chuyện cho tôi, không được phép giấu giếm bất cứ điều gì. Chỉ cần tôi cảm thấy tính chân thực, tôi sẽ trả lại bông tai cho em.” Tô Lạc Lạc cắn môi, tuy rằng chuyện năm năm trước có chút khó nói, nhưng cô cũng không muốn giấu diếm anh nữa: “Được, tôi nói cho anh biết. Đêm đó, tôi bị ba sắp xếp lẻn vào phòng của anh, Chủ yếu là thay đêm động phòng cho Tô Vũ Phỉ. Bọn họ nói anh là người ưa sạch sẽ, không phải là trinh nữ thì anh sẽ không cần, vì vậy tôi trở thành vật thay thế. ” Long Dạ Tước ánh mắt tối sầm lại mấy phần, đúng gần như tám chín phần so với tưởng tượng của anh: “Tại sao lúc đó em lại nguyện ý làm việc này?” “Bởi vì bệnh tình của mẹ tôi, tôi cần một số tiền để làm phẫu thuật. Tuy rằng cuối cùng số tiền đó không cứu được mẹ tôi, nhưng tôi đã dùng số tiền đó để nuôi hai đứa bé này.” Nói xong, Tô Lạc Lạc nhìn bọn trẻ hồn nhiên vô tư, cô nghĩ mẹ mình cũng sẽ an lòng. Khuôn mặt tuấn tú của Long Dạ Tước nhíu chặt. Diện mạo người nhà họ Tô hiện ra trước mắt anh. Anh nắm chặt tay, khuôn mặt tuấn tú đầy tức giận, hóa ra anh cũng nằm trong kế hoạch của bọn họ. “Ngày mai, em có muốn trở về nhà họ Long với tôi không?” Long Dạ Tước đột nhiên hỏi cô. Tô Lạc Lạc từ chối: “Tôi đã nói là không muốn nhìn thấy người nhà của anh.” “Em không muốn đối chất với người nhà họ Tô sao? Đem toàn bộ sự thật về năm năm trước của em nói ra hết?” “Mọi người đều có được thứ mình muốn, đó là một thỏa thuận, không phải là bắt ép, là tôi tự nguyện.” Tô Lạc Lạc nói xong, vén tóc mái che ngang trán: “Hơn nữa, nhà họ Long các anh nghĩ tôi như thế nào, tôi cũng không quan tâm! Dù sao thì tôi cũng sẽ không muốn gả cho anh.” Câu nói này của Tô Lạc Lạc cũng là câu trả lời cho câu hỏi lúc trưa của anh khi đang trong nhà vệ sinh. Cô nhấn mạnh lại một lần nữa. Cô, không, cưới. Sắc mặt Long Dạ Tước lập tức ảm đạm đi vài phần: “Lẽ nào gả cho tôi sẽ khiến em uất ức sao?” Tô Lạc Lạc nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi nói rồi, người đàn ông mà Tô Vũ Phỉ đã đụng vào, tôi thấy không sạch sẽ!” “Vậy tôi cũng có thể nói cho em biết, năm năm qua tôi chưa một lần chủ động nắm tay Tô Vũ Phỉ, em còn thấy bẩn thỉu sao?” Long Dạ Tước nói chung là không thích giải thích nhiều. Nhưng hiện tại, để xua tan mối nghi ngờ của Tô Lạc Lạc về mối quan hệ giữa anh và Tô Vũ Phỉ thì anh vẫn nên giải thích. Tô Lạc Lạc híp mắt kinh ngạc nhìn anh, trong lòng lộ ra vẻ nghi hoặc: “Tôi không tin! Năm năm qua anh không hề đụng tới Tô Vũ Phỉ sao?” “Tôi nói không đụng vào là không đụng.” Long Dạ Tước nghiến răng khẳng định chắc chắn, người phụ nữ này dám hoài nghi anh? CảnTô Lạc Lạc không tin lời người đàn ông này nói. Tô Vũ Phỉ nhìn cũng không tệ, người đàn ông này làm sao có thể năm năm không đụng vào cô ta chứ? Hơn nữa suýt chút nữa là họ đã đính hôn rồi, ai tin được những lời nói đó? “Suýt nữa thì đính hôn rồi, anh nói chưa từng đụng vào, xem tôi là một đứa trẻ ba tuổi à! ” Tô Lạc Lạc cong cong khóe miệng. Long Dạ Tước nghĩ kỹ lại, cô nghi ngờ cũng không sai. Suy cho cùng thì năm năm trước anh và Tô Vũ Phỉ cũng tính là có mối quan hệ thông gia. Để làm cho cô tin anh vô tội quả thật là điều rất khó có thể. “Tô Lạc Lạc, em có thể lựa chọn cách tin tưởng tôi.” Đôi mắt thâm thúy của Long Dạ Tước khóa chặt cô lại, muốn dùng sự chân thành để làm cho cô động lòng. Tô Lạc Lạc khịt mũi không nhìn lại: “Không thể.” “Vậy em không nghĩ đến việc cho bọn trẻ một gia đình trọn vẹn sao? Lẽ nào sau này tôi cưới một người phụ nữ khác về để dạy bảo bọn trẻ sao, em cũng đành lòng à?” Long Dạ Tước phải lấy bọn nhỏ ra để làm cái cớ. Anh nghĩ, cho dù cô không yêu anh thì đối với tụi nhỏ cô nhất định rất yêu chúng. Tô Lạc Lạc suy nghĩ một lúc rồi nói: “Sau này anh cưới một người vợ khác, tốt nhất là nên tìm một người phụ nữ có thể khiến cho Tiểu Sâm và Tiểu Hinh yêu thích.” “Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi kết hôn với một người phụ nữ độc ác?” “Vậy thì con mắt của anh quá kém.” Tô Lạc Lạc châm chọc xong liền đứng dậy đi tìm bọn nhỏ. Long Dạ Tước thấy cô đang tìm cách né tránh đề tài này, nhưng anh sẽ không dễ dàng từ bỏ. Cho dù sẽ không tìm mẹ kế cho bọn trẻ, anh cũng phải ngăn cản và đề phòng việc cô tìm cha dượng cho bọn trẻ con. Kiểu người như Dạ Trạch Hạo, anh nhất định không bao giờ cho phép điều đó xảy ra. Chưa kể người đàn ông này dường như đang cố ý chống đối anh, ngay cả mấy đứa trẻ cũng thích anh ta. Tụi nhỏ mồ hôi nhễ nhại, Tô Lạc Lạc vội vàng dẫn hai đứa nhỏ trở về, hướng về phía người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách nói: “Cho con trai của anh đi tắm rửa.” Long Dạ Tước đứng dậy sờ sờ đầu đầy mồ hôi của con trai: “Đi, daddy tắm cho con.” Sau khi hai đứa nhỏ tắm xong thì đi xuống lầu ăn cơm. Bữa tối ở nhà cũng rất ngon. Tô Lạc Lạc bóc tôm cho hai con ăn, nhìn hai đứa nhỏ thi nhau ăn, cô rất hài lòng. Hết lần này tới lần khác đụng phải Long Dạ Tước đối diện, Tô Lạc Lạc cố ý tránh đi ánh mắt mơ hồ của anh. “Tiểu Sâm, Tiểu Hinh, nếu ba và mẹ của các con kết hôn, các con có đồng ý không?” Đột nhiên Long Dạ Tước hỏi một câu khiến người ta kinh ngạc. Tô Lạc Lạc đang uống một ngụm canh suýt bị sặc, cô lấy khăn giấy che miệng nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện. Tô Tiểu Sâm và Tô Tiểu Hinh rất hào hứng lập tức đồng thanh nói: “Đồng ý.” Tô Tiểu Hinh vui mừng quay sang nhìn mẹ mình: “Mẹ ơi, khi nào thì ba và mẹ kết hôn!” Tô Lạc Lạc hơi tức giận, người đàn ông này lại cho bọn trẻ tham gia vào chuyện này. Về cơ bản chuyện tình cảm chỉ có người lớn mới có thể quyết định được. Tô Lạc Lạc đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Mẹ và ba của các con mới gặp nhau không lâu, gả hay không mẹ cần có thời gian để nhận định bản chất con người của ông ấy. Nếu đáp ứng được yêu cầu của mẹ, mẹ sẽ xem xét. ” “Mẹ, ba nhất định là người tốt nhất.” Tô Tiểu Sâm đối với ba mình thì tin tưởng tuyệt đối. “Đây không phải là chuyện của các con, đây là chuyện của người lớn chúng ta. Trẻ con không được phép phát biểu ý kiến.” Tô Lạc Lạc dạy bảo hai đứa trẻ, sau đó trừng mắt nhìn người đàn ông đối diện, cảnh cáo anh ta không được nói những lời như vậy nữa. Long Dạ Tước vừa nghe được câu trả lời đầy hào hứng của hai đứa trẻ, trong lòng anh đã rất mãn nguyện rồi. Điều này có nghĩa là trong lòng bọn nhỏ luôn mong muốn hai người bọn họ kết hôn. Hai đứa nhỏ liền im miệng lại. Trong lòng chúng mẹ rất uy nghiêm, đặc biệt là vẻ mặt nghiêm túc của Tô Lạc Lạc, cho chúng biết rằng chúng không thể tham gia chuyện này. “Daddy, cố lên, con tin ở người!” Tô Tiểu Sâm giơ nắm tay nhỏ lên về phía Long Dạ Tước cỗ vũ. Cổ vũ ba một cách thông minh. “Ừm! Chúng con tin rằng daddy nhất định sẽ theo đuổi được mẹ.” Tô Tiểu Hinh cũng cổ vũ. Tô Lạc Lạc đối diện đã ăn no, cô đứng dậy nói: “Tôi lên lầu trước.”.