Tuyết Tiêu ở với Lạc Thanh Phong cả ngày bên cửa sổ trong phòng học, từ lúc ánh nắng vàng rực rỡ chuyển thành nắng chiều rồi tan mất, màn đêm buông xuống, sân thể dục ngoài cửa sổ lên đèn.
Không ai dám tới quấy rầy, cho dù có cũng bị những người khác ngăn ở bên ngoài.
Hai người châm một đốm lửa nho nhỏ trên mặt bàn, xua tan đêm tối, thắp lên chút ấm áp.
Thật ra càng về sau thì chỉ có Lạc Thanh Phong hỏi Tuyết Tiêu đáp, nhưng thái độ của hắn có vẻ chỉ là chợt nghĩ tới thì mới thuận miệng hỏi một câu, chuyện làm nhiều nhất khi nghe Tuyết Tiêu hỏi là cười cười trào phúng, xem tâm tình trả lời.
Lạc Thanh Phong dựa ra sau bàn, sắc mặt nhàn nhạt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một buổi chiều này Tuyết Tiêu nhìn thấy đáy mắt hắn có ánh hoàng hôn và lá cây bạch quả vàng đậm lướt qua, có ánh đèn ngoài cửa sổ lấp lánh, có sương mù mông lung trong bóng đêm —— chỉ là không có mình.
Vấn đề chen giữa hai người không phải chỉ dăm ba câu là có thể hóa giải.
Lạc Thanh Phong bị cô lừa sợ rồi, khó mà tín nhiệm cô lần nữa.
Mà hắn đã không còn là tiểu đáng thương hèn mọn năm đó.
Tuyết Tiêu nghiêm túc nhìn người trước mắt, phát hiện hắn đã thay đổi rất nhiều.
Năm đó những khi hắn trầm mặc không nói lời nào, khuôn mặt lạnh lùng, lâu lâu nghiêng đầu cho người khác ánh nhìn thoáng qua, vẫn nội hàm ôn hòa.
Nhưng khi người trước mắt trầm mặc, khóe mắt đuôi lông mày sắc sảo sẽ chếch lên lộ vẻ trào phúng nhàn nhạt, bễ nghễ với vạn vật trên thế gian, phong thái kiêu ngạo không ai bì nổi, thêm cả lạnh nhạt cao ngạo cách biệt người ngoài ngàn dặm.
Lạc Thanh Phong thoáng nhìn qua ánh mắt Tuyết Tiêu đang nhìn mình, lúc này mới nhàn nhàn mở miệng: "Không còn lời gì để nói?"
Tuyết Tiêu lắc lắc đầu.
Mỗi một giai đoạn ở thế giới này vẫn luôn dựa theo cốt truyện xảy ra.
Cho dù Lạc Thanh Phong không yêu Tô Nga, nhưng vẫn biến thành dáng vẻ trong nguyên tác.
"Anh cho em thời gian nha, em sẽ chứng minh cho anh thấy." Tuyết Tiêu nói nghiêm túc.
Lạc Thanh Phong bật ra tiếng cười trầm thấp từ trong cổ họng, một tay hắn sờ cằm, híp mắt lười biếng nhìn cô: "Chứng minh cái gì?"
Tuyết Tiêu nói: "Chứng minh em yêu anh."
"Yêu tôi? Không kham nổi. Cô vẫn nên đừng yêu tôi, bây giờ tôi vừa nghe cô nói vậy, chỉ cảm thấy chính mình đáng thương." Lạc Thanh Phong cười cho có, "Trước kia vì sao cứ hèn mọn trước mặt cô như vậy, tự khiến mình giống như một thằng ngu, bây giờ chỉ cần ngẫm lại là cảm thấy ghê tởm và thống khổ."
"Tôi khuyên cô tốt nhất đừng nhắc tôi nhớ tới chuyện trước kia nữa, bằng không tôi cũng không biết tôi sẽ làm ra chuyện gì đâu."
Khi nói tới đoạn sau, chất giọng thanh lãnh của hắn mang theo vài phần hung ác, nghe thấy mà lòng người run rẩy.
Tuyết Tiêu lẳng lặng nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Anh muốn làm gì em cũng được hết, ngay cả khi cho em một dao thì em cũng sẽ không phản kháng."
Lạc Thanh Phong nhẹ đáp: "Đến lúc đó cô đừng la đau."
Tuyết Tiêu cười với hắn: "Chắc chắn sẽ rất đau, nhưng nếu anh vui thì được thôi."
Lạc Thanh Phong nhìn người trước mắt nhoẻn miệng cười, sạch sẽ dịu dàng, lần nào cũng khiến hắn sa vào sự ấm áp trong nháy mắt của người con gái này dành cho mình, hồi ức bởi vậy càng thêm mãnh liệt, khiến cho hắn càng thêm khốn khổ.
Trong lòng hắn có chút bực bội, mặt mày trong nháy mắt lạnh hơn vài phần, lời nói ra không nhẹ không nặng: "Thịnh Tuyết Tiêu, cô dám cười một cái nữa, tôi lập tức móc mắt cô."
Ý cười trong mắt Tuyết Tiêu giữ nguyên như cũ, "Được thôi, anh thích thì móc đi."
Dây leo thật nhỏ leo từ cổ cô trườn lên trên, lần tới sát bên hốc mắt của cô, phiến lá mảnh dài nhẹ nhàng đung đưa rồi gập thẳng hướng tới trước, nhằm vào hai mắt cô đâm xuống.
Tuyết Tiêu ngồi yên, không né không tránh.
Lạc Thanh Phong lấy mắt lạnh nhìn.
Ngay khi phiến lá đâm vào, cửa kính đột nhiên vỡ vụn, dây leo xuyên qua cửa sổ vòng thành một vòng bảo vệ xung quanh Tuyết Tiêu, trên một cái lá màu xanh thật lớn, Thịnh Viện cả giận quát: "Lạc Thanh Phong!"
Lạc Thanh Phong nhíu mày, giương mắt lên nhìn. Đốm lửa nho nhỏ trên bàn vút một tiếng hoá thân lớn hơn, biến thành một con rồng lửa nhỏ bay vụt tới phiến lá đốt sạch sẽ.
Tuyết Tiêu kinh ngạc nhìn Thịnh Viện phá cửa sổ xông vào, giày cao gót màu đen đạp lên trên bàn, hơi dùng một chút lực đã chẻ cái bàn gãy thành hai nửa.
Thịnh Viện giơ tay gỡ dây leo trên cổ Tuyết Tiêu vứt xuống mặt đất, đẩy cô ra sau người che chở, tức giận ngút trời.
Dây leo tựa như rắn hổ mang quét về phía Lạc Thanh Phong, nhưng hắn không hề phản ứng lại mà chỉ ngồi yên trên ghế không sợ hãi chút nào, rồng lửa nhỏ vung đuôi, hất văng dây leo trở về.
"Khoan, đừng đánh nhau!" Tuyết Tiêu vội vàng hô, "Có chuyện gì thì nói đàng hoàng!"
Thịnh Viện cả giận quát: "Lạc Thanh Phong, cậu dựa vào cái gì mà ra tay làm đau hai mắt con bé!"
Lạc Thanh Phong nhẹ nhàng nhướng mày, lười biếng nói: "Chị nấp xa như vậy mà vẫn thấy, chị đúng là tinh mắt."
Lời nói nhàn nhạt trào phúng càng khiến Thịnh Viện như lửa cháy đổ thêm dầu.
"Cậu giết con bé một lần, đừng mơ tưởng ở dưới mí mắt tôi giết con bé lần thứ hai!" Thịnh Viện kéo tay Tuyết Tiêu nói, "Chúng ta đi!"
Tuyết Tiêu: "Chị ——"
Rồng lửa nhoáng một cái trổ lớn chiếm cứ toàn bộ hai phần ba không gian phòng học, cái đuôi dài bự chặn hết cửa sổ và cửa, bay phía sau chủ nhân, cúi đầu nhìn xuống hai người từ trên cao.
Lạc Thanh Phong từ trên ghế đứng lên, ánh mắt sắc bén nhìn lại: "Người tôi mang về, chị nói đi là đi?"
"Là cậu canh lúc tôi và tiểu chú lùn không chú ý trộm người đi!" Thịnh Viện cũng lấy mắt lạnh nhìn hắn, "Con bé là em gái tôi, một người ngoài như cậu dựa vào cái gì mà giữ con bé?"
Tuyết Tiêu bất đắc dĩ nói: "Chị, chị bình tĩnh trước đã, chúng ta từ từ nói chuyện."
"Cách thằng nhãi này xa một chút rồi tính tiếp!" Thịnh Viện lôi kéo người đi ra cửa, làm lơ rồng lửa uy hiếp, dây leo quét ngang mở đường.
Lạc Thanh Phong thấy Tuyết Tiêu sắp theo chân Thịnh Viện đi mất, ánh mắt hơi trầm xuống, lành lạnh hỏi: "Thịnh Tuyết Tiêu, người vừa rồi nói yêu tôi còn muốn chứng minh cho tôi thấy là ai?"
Tuyết Tiêu dừng bước chân quay đầu lại nhìn, Thịnh Viện cũng quay đầu lại, càng thêm nổi giận: "Tôi không đồng ý cuộc hôn nhân này! Cậu đừng tưởng bở! Cậu còn dám động vào con bé một cái thì thử xem!"
Tuyết Tiêu: "......"
Cô một bên lôi kéo Thịnh Viện, một bên nói với Lạc Thanh Phong: "Em nói với chị hai câu xong là trở về ngay!"
Lạc Thanh Phong: "Mỗi lần cô nói trở về có làm được không?!"
Tuyết Tiêu cười khổ nói: "Lần này em thật sự không đi đâu hết! Em......"
Lạc Thanh Phong oán hận nói: "Trước kia có lúc nào cô không nói như thế?!"
Thịnh Viện không thể nhịn được nữa, buông Tuyết Tiêu ra rồi phất tay ném dây leo bổ tới Lạc Thanh Phong, trong miệng mắng: "Con bé muốn đi đâu thì đi, cậu quản được không!"
Hai người lại lần nữa đánh nhau.
Tuyết Tiêu: "......"
Cô đứng trong trung tâm gió lốc, dây leo và rồng lửa cứ chao liệng trước mắt cô, thỉnh thoảng có phiến lá bị đánh rơi rồi tới tàn lửa từ trên rơi xuống vướng vào tóc của cô.
Thiếu chút nữa khiến tóc của cô bén lửa.
Tuyết Tiêu thở sâu, thoát khỏi vòng điện buộc trên tay, đập một cái lên trên bàn, ánh điện lập loè trong phòng học, một tiếng "rầm" đánh bay dây leo và rồng lửa đang công kích lẫn nhau.
"Dừng lại hết cho em! Đừng đánh nữa!" Tuyết Tiêu cả giận nói, "Em nói chỉ hai câu chứ không đi đâu hết!"
Thịnh Viện nhìn dây leo bị vòng điện bó lại thì sửng sốt, đảo mắt qua nhìn Tuyết Tiêu.
Chị không biết Tuyết Tiêu giết Triệu Sinh, kế thừa lực lượng của vua zombie, chỉ là có chút kinh ngạc vì lối đánh hệ sấm vừa rồi hình như có lực lượng quen thuộc.
Lạc Thanh Phong chỉ đưa mắt lạnh nhìn qua nói: "Muốn nói thì nói luôn ở đây."
Thịnh Viện khó chịu hỏi: "Dựa vào cái gì?"
Lạc Thanh Phong hất đầu nhìn lại Tuyết Tiêu, mặt mày lộ vẻ hung ác nói: "Nếu cô ta rời khỏi phạm vi tầm mắt của tôi, tôi lập tức giết cô ta."
"Được, nói luôn ở đây, em không đi đâu hết." Tuyết Tiêu nhẹ giọng đáp.
Thịnh Viện tức giận muốn chết, hung hăng trừng mắt nhìn Tuyết Tiêu: "Có chị ở đây thì em sợ cái gì! Chị muốn đưa em đi thì cậu ta cản không được!"
Lạc Thanh Phong dựa vào bục giảng cười nhạo: "Không cần tôi ra tay, bên Băng Phượng đã có rất nhiều người muốn cản chị."
"Cậu......" Thịnh Viện còn muốn làm tới, bị Tuyết Tiêu lôi kéo ống tay áo ngăn lại.
Cô cong cong mi mắt cười nói với Thịnh Viện: "Chị, thấy dáng vẻ hiện giờ của chị thì cuối cùng em cũng cảm thấy khá hơn nhiều."
Thịnh Viện sửng sốt, lúc này mới nhìn lại Tuyết Tiêu, trong đôi mắt sáng ngời là ảnh ngược khuôn mặt của mình, khiến chị chua xót trong lòng, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt đầu đứa em gái nói: "Chị thật sự cho rằng em đã chết...... Không bảo vệ tốt cho em, liên luỵ tới em, chị vẫn luôn rất áy náy."
"Không có, là do năng lực của em không đủ mới bị nhốt trong ảo cảnh." Tuyết Tiêu nói.
"Nhốt trong ảo cảnh?" Thịnh Viện nhíu mày, trong mắt loé ra sát khí, "Thằng chó Triệu Sinh làm?"
Tuyết Tiêu đơn giản giải thích một lượt, giọng điệu Thịnh Viện lạnh lẽo: "Gã vậy mà dám gạt chị, nói là em bị Lạc Thanh Phong giết chết trong ảo cảnh, còn khiến em mệt nhọc lâu như vậy, đồ chó đó vậy mà......"
Nói xong lại thoáng nhìn Lạc Thanh Phong bày vẻ mặt hờ hững đứng cạnh bục giảng, không khỏi cả giận nói: "Cậu tránh xa một chút! Đừng có mà nghe lén!"
Lạc Thanh Phong lười nhác nâng mí mắt, hừ nhẹ.
Hắn không nhích, Thịnh Viện đành nắm tay Tuyết Tiêu đi cách ra một khoảng.
Thịnh Viện hít sâu một hơi, thấp giọng nói với Tuyết Tiêu: "Cậu ta đã thay đổi rất nhiều, không phải là Lạc Thanh Phong trước kia, em đừng thích cậu ta nữa."
Lạc Thanh Phong trào phúng nói: "Đi ra xa thêm một chút nữa đi, sao không đi qua phòng kế bên luôn? Cách một bức tường may ra mới không nghe thấy."
Thịnh Viện: "......"
Chị nhẹ rút khóe mắt, tính nhẫn nại nhanh chóng bị mài hết.
Tuyết Tiêu giơ tay bứt bứt giữa mày, sắc mặt bất đắc dĩ.
"Chị......" Tuyết Tiêu quyết định nói sang chuyện khác, có vài phần do dự nói: "Triệu Sinh, gã...... Đã chết."
Thịnh Viện sửng sốt, "Đã chết?"
Tuyết Tiêu gật đầu, kể lại chuyện mình làm thế nào để chạy ra ngoài cho chị.
Thịnh Viện trầm mặc một lát, hỏi: "Gã chết ở đâu? Xác đâu?"
Tuyết Tiêu có chút khó xử nói: "Trong núi cơ...... Có điều là chắc đã bị bầy sói ăn chỉ còn lại xương cốt, chị muốn đi nhìn gã hả?"
Thịnh Viện nhíu mày, kỳ quái nói: "Chị đi nhìn đồ chó đó làm gì? Nếu xác gã còn hoàn chỉnh, chị lập tức nghiền xương gã thành tro."
Tuyết Tiêu: "......"
Hiểu luôn.
"Gã là vua zombie đầu tiên trong năm vua zombie, lúc trước bắt chị trở về là muốn lợi dụng chị kéo dài dòng dõi cho gã, bởi vậy gã cho chị một ít lực lượng, cho nên chị mới có thể đào tẩu khỏi tên lính của gã." Sắc mặt Thịnh Viện châm chọc nói, "Gã cho rằng chị là đóa hoa trắng nho nhỏ chỉ có thể mặc gã xâu xé."
"Nhưng em còn......" Thịnh Viện duỗi tay nhẹ nhàng vỗ về mặt cô, đau lòng nói, "Bị gã tra tấn lâu như vậy, gã đúng thật là chết quá nhẹ nhàng!"
Tuyết Tiêu lắc lắc đầu, lại thấy Thịnh Viện nhìn về phía Lạc Thanh Phong nói: "Em thật vất vả mới trở về, cậu ta lại đối xử với em như này! Lạc Thanh Phong, năm đó cậu bị nhốt trong ảo cảnh, nếu không phải Tuyết Tiêu đi vào cứu cậu, cậu có thể trở ra hay không cũng không chắc đâu!"
Lạc Thanh Phong giương mắt nhìn về phía hai người, giọng khàn khàn, lười biếng nói: "Chị, sao chị lại nói như vậy, tôi vẫn luôn rất cảm kích cô ta có thể tiến vào, bằng không sao tôi có thể biết được trước đó cô ta đã nói gì với chị, thời gian dài, nuôi chó cũng nên có cảm tình, cố tình lại không có tình cảm với người."
Thịnh Viện và Tuyết Tiêu cùng sửng sốt.
"Đó là Triệu Sinh cố ý dẫn dắt cậu!" Thịnh Viện nhíu mày nói, "Gã muốn châm ngòi ly gián quan hệ của hai người!"
Ánh mắt Lạc Thanh Phong nặng nề nhìn Tuyết Tiêu, trên mặt tuy đang cười, nhưng giọng lại rất lạnh, "Ai không biết đó là Triệu Sinh cố ý, nhưng cô ta cũng cố ý, vứt chân tình của người khác cho chó ăn, một hai lần không đủ, còn muốn làm tới ba năm lần."
Tuyết Tiêu rốt cuộc biết được cái gì gọi là đả thương kẻ địch một ngàn thì tự tổn hại tám trăm.
Sớm biết vậy thì đã không giết Triệu Sinh, mà nên nhấn đầu Triệu Sinh bắt gã tới nói với Lạc Thanh Phong rằng mấy lời trong ảo cảnh trước đó toàn là do gã bịa đặt ra, cái gì mà chó với người, không nói qua cái nào hết!
Lạc Thanh Phong vừa hận vừa oán cô, nếu vừa từ ảo cảnh ra ngoài thì còn dễ xử, nhưng đã bốn năm trôi qua, hơn một ngàn đêm ngày, từng phút từng giây đều nhấn hắn đắm chìm trong thống khổ bị người đùa bỡn vứt bỏ.
Có lẽ hắn còn yêu, nhưng đã không thể tiếp nhận chuyện tấm chân tình của mình bị người mình thích vô tình giẫm đạp.
———————————
Tác giả có lời muốn kể:
Tuyết Tiêu: Ngược em! Cứ việc ngược em! Sợ cái gì! Dù sao cuối cùng người đau lòng là anh ấy!
Lạc Thanh Phong: Ăn cục kẹo bình tĩnh bình tĩnh nào...
______________
"Nhớ các tình yêu quá huhu 😢"
Truyện khác cùng thể loại
161 chương
44 chương
166 chương
48 chương
6 chương
108 chương
2 chương