Đầu của Tô Hữu Điềm đột nhiên nổ tung một tiếng. Cô nghe thấy tiếng mọi người cười vang, nhịn không được dậm chân. "Hắn sẽ không đáp ứng! Không có khả năng đáp ứng!" Viên Duy đã nói rằng anh chỉ từng yêu một mình cô! "Viên Duy đi qua đi!" Da đầu Tô Hữu Điềm giật giật. Cô bụm mặt hít sâu một hơi, chậm rãi đứng lên. Cô dường như có thể nghe được tiếng tim đập dồn dập của chính mình. Cô vẫn là đã đánh giá quá cao năng lực thừa nhận của chính mình. Mặc kệ Viên Duy có chấp nhận hay không. Hiện tại chỉ là nghe được suy đoán khẳng định của học sinh thôi mà lồng ngực cô đau giống như muốn nổ mạnh đến nơi. Cảm giác tê dại từ đầu chuyển khắp nơi, vừa đau vừa ngứa mà chạy toàn thân, giống như là bị những con sâu tí hon gặm cắn. Cơ thể dần dần mà mất đi khống chế, ngay cả đứng cũng không vững được. Cô buông tay, hốc mắt còn có phần hơi hồng. Tưởng tượng đến việc Viên Duy muốn cùng nữ sinh khác ở bên nhau, nghênh ngang mà show ân ái ở trong trường, cô liền hận không thể cắn chết anh! Tô Hữu Điềm nghĩ như vậy, nhìn mọi người, lại không mở miệng nói được câu nào. Ngay lúc này, Tô Hữu Điềm chớp chớp mắt, hoảng hốt mà nhớ tới, Viên Duy đã từng nói rằng: "Em có bao giờ từng tin tưởng tôi chưa?" Đậu Tư cũng nói rằng: "Khi ở cấp ba, cậu tin tưởng nhất là hắn." Trái ngược lại, cô nói Viên Duy không tin mình. Nhưng thật ra từ trước cho tới nay, đều là cô cứ lo được lo mất. Cô không tin Viên Duy thích mình. Cho dù đi đến thời không này, dùng thân phận Thịnh Hạ ở bên cạnh anh, xác nhận mình chính là người mà anh yêu nhất... Cô vẫn là cứ hoài nghi. Cô còn nhớ rõ cặp mắt chấp nhất kia của anh, đêm khuya khi cô say giấc, vẫn luôn nhìn chăm chú vào cô. Một Viên Duy yêu cô như vậy, hận không thể mọi lúc đem cô xoa nắn trong lòng, đã có bao giờ lừa cô đâu? Tô Hữu Điềm hít sâu một hơi, cô đưa lưng về phía quần chúng đang hóng chuyện, chậm rãi ngồi xổm xuống dưới đất. Cô nguyện ý tin tưởng Viên Duy, cũng nguyện ý tin tưởng phán đoán của chính mình. Liễu Thấm đứng ở tại chỗ, nhìn Viên Duy đang tiến tới càng ngày càng gần. Hô hấp của cô ta không tự kìm hãm được mà trở nên dồn dập. Nhìn anh từng bước một đi tới, mỗi một bước đều như là giẫm trên đầu quả tim của cô ta. Thật ra, đến tận bây giờ, cô ta cũng chưa nắm chắc bất cứ một cái gì là anh sẽ đồng ý. Viên Duy đã cự tuyệt nhiều nữ sinh như vậy rồi, cô ta cũng không cảm thấy chính mình là người đặc biệt nhất. Nhưng khi nghe người khác nói, Viên Duy và nữ sinh cùng lớp anh công khai thân mật ở trên lớp học. Việc này đã chứng minh rằng anh không phải hoàn toàn vô cảm. Nếu nữ sinh khác có thể, thì dựa vào cái gì mà cô ta không thể? Lại nói, nếu lần này không thành công, cô ta nắm chắc rằng sẽ lưu lại ấn tượng khắc sâu ở trong lòng Viên Duy, đến nỗi về sau sẽ thế nào....... Nếu đi ra bước đầu tiên, cô ta có tin tưởng là có thể làm đối phương thương nhớ mình đêm ngày. Nghĩ như vậy, Liễu Thấm không khống chế được hô hấp của chính mình, cô ta vẫn không nhúc nhích mà nhìn Viên Duy. Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể dần dần tiếp cận của đối phương, khóe miệng Liễu Thấm hơi hơi cong lên. Rốt cuộc, Viên Duy cũng đi đến bên người nàng. Xung quanh dần dần an tĩnh lại, vài người đỏ mặt, mắt sáng lên nhìn hai người. Liễu Thấm ngửa đầu nhìn anh, đầu ngón tay của cô ta hơi hơi phát run, nhẹ nhàng đưa chiếc hộp qua. Viên Duy đi đến bên người cô ta, lại không có vươn tay. Con ngươi anh nhìn thẳng về phía trước, đôi mắt bị ánh mặt trời chiếu vào thành một khoảng hồ kim sắc tĩnh lặng, lại hoàn toàn không có thân ảnh của Liễu Thấm. Anh giống như làm bộ không thấy đối với cái hộp trong tay cô ta, cũng làm như không thấy đối với cô ta. Sau đó, thẳng tắp mà bước thoáng qua người cô ta. Tiếng gió xung quanh như ngừng lại, Liễu Thấm nheo mắt lại. Chỉ cảm thấy bên tai đột nhiên có một thanh âm vang lên, giống như là có người giơ tay lên cao, nặng nề mà hạ xuống nửa bên mặt của cô ta, vừa đau còn vừa túng quẫn. Thừa dịp người khác chưa kịp phản ứng, cô ta giật mạnh cánh tay của Viên Duy. "Viên Duy... " Thân hình của Viên Duy không lay động. Anh không có quay đầu lại. Thanh âm trầm thấp tựa hồ biến thành gió Bắc, đem nhiệt độ trên mặt của Liễu Thấm thổi bay hết đi. "Cho tôi đi nhờ." Đồng tử của Liễu Thấm đột nhiên co rụt lại. Cô ta chớp chớp mắt, dường như không rõ rốt cuộc mình đã nghe được cái gì, lại tựa như đối với tình huống như vậy hoàn toàn không có phản ứng nào. Viên Duy.... Đây là cự tuyệt cô ta ư? Nhìn sườn mặt lạnh lẽo của Viên Duy, cô ta không khỏi cười miễn cưỡng: "Tôi tốn thời gian nửa tháng làm quà cho cậu, cậu có thể xem một lúc được không?" Viên Duy không nói gì, cánh tay anh thong thả mà kiên định mà rút ra tay của cô ta. Dường như nhìn ra được thái độ của Viên Duy, xung quanh dần dần vang lên tiếng nghị luận liên tục chui vào trong đầu Liễu Thấm. Cô ta hít sâu một hơi, âm thầm cắn răng, trên mặt mang theo nụ cười, nhanh chóng mà đem hộp mở ra.