Trong hộp là một cuốn vở kẹp thư tình được phủ kín bằng những ngôi sao nhỏ sáng lấp lánh. Cô ta nhìn Viên Duy nhỏ giọng nói: "Viên Duy, tôi biết cậu sợ phiền toái nên tôi đây liền trực tiếp nói cho cậu. Cuốn vở này tôi đã đính 520 ngôi sao, còn có 30 phong thư tình, mỗi một lá thư đều là tâm ý của tôi. Tôi biết rằng cậu không có tâm tình bắt đầu một mối quan hệ mới, nhưng mà tôi có thể chờ. Nguyện vọng duy nhất của tôi chính là..... Cậu có thể nhận lấy nó." Người chung quanh hít một hơi, tựa hồ vì những lời nói này của Liễu Thấm mà cảm động. "Liễu Thấm là nguyện ý trả bất cứ giá nào đi, nếu Viên Duy lại cự tuyệt thì quá vô tình rồi." "Viên Duy, cậu nhận lấy quà đi, dù có đồng ý hay không thì cũng cầm đi chứ....." "Người ta đã mất bao nhiêu thời gian, công sức làm cho cậu thì cậu nhận lấy đi!" Khóe miệng Liễu Thấm cong lên một cách bí ẩn. Sau đó cô ta còn muốn mở thư tình ra luôn. Không nghĩ tới rằng ở trên hộp sẽ có một bàn tay đè lên. Liễu Thấm sửng sốt, ngẩng đầu. Viên Duy vẫn luôn không nhìn cô ta, tay lại vững vàng mà đè ở trên hộp. Trên mặt của anh mang theo lãnh giá hoàn toàn tương phản với ánh mặt trời ấm áp. Từ đầu tới cuối, lông mày anh đều không động một chút nào, giống như là những lời nói đó của Liễu Thấm, những cái tâm ý kia, tất cả đều không đáng để nhắc tới, người xung quanh ồn ào, hoàn toàn không có ảnh hưởng đến anh. Anh đem hộp đẩy về phía Liễu Thấm, hơi hơi mở miệng: "Cái hộp này không thuộc về tôi." Nói xong, anh liền nhấc chân rời đi. Tựa như bị loại lạnh nhạt này của anh làm cho kinh ngạc nên những người vây xem tự động nhường ra một con đường. Dưới ánh mặt trời, bóng dáng của Viên Duy ở đáy mắt Liễu Thấm trở nên mơ hồ, không rõ ràng. Liễu Thấm siết chặt cái hộp, thanh âm chung quanh lại rành mạch mà tiến vào lỗ tai của cô ta. "Đây là..... Cự tuyệt?" "Cha má ơi, quá không cho một chút mặt mũi nào rồi, đến cả nhìn cũng chưa nhìn...." "Tớ đã bảo là Viên Duy sẽ không đồng ý rồi, mới lại Liễu Thấm cũng không phải đại mỹ nữ gì cả..... " "Không đồng ý thì không nhận quà, ai nói hắn nhất định phải chấp nhận lời tỏ tình? Cô ta nghĩ mình là nàng công chúa nhỏ à?" "Đừng nói nữa, đừng nói nữa, cậu không thấy Liễu Thấm sắp khóc rồi à?" Hơi thở của Liễu Thấm dần dần trở nên thô nặng. Cô ta ngẩng đầu trừng mắt nhìn bọn họ rồi liếc mắt một cái, đem cái hộp vứt xuống đất sau đó xoay người đi. Tô Hữu Điềm ngồi xổm trên mặt đất, nhịn không được mà vểnh tai lên nghe. Cô không dám quay đầu lại, đầu tiên là cảm thấy an tĩnh một hồi, sau đó xuất hiện tiếng ầm ĩ, hình như không giống tiếng ồn ào khi thành công. Trái tim Tô Hữu Điềm như ngừng đập. Cô vừa định đứng lên thì liền nhìn thấy bên người có một đôi giày thể thao bước qua. Cô ngẩng đầu, vừa liếc mắt một cái liền nhận ra bóng dáng của Viên Duy. Viên Duy đi thẳng tắp về phía trước, hình như là về hướng của khu dạy học, trên tay cũng không có cầm bất cứ cái hộp nào. Tô Hữu Điềm theo bản năng mà quay đầu lại, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bóng dáng nổi giận đùng đùng của Liễu Thấm. Vậy nên, đây là.... Thổ lộ thất bại? Miệng Tô Hữu Điềm cười ngoác ra đến tận mang tai. Cô lập tức nhảy lên, chạy nhanh đuổi theo. "Viên Duy! Viên Duy! Cậu cự tuyệt chị ấy à?" Viên Duy một tay xách theo cặp sách, làm như Tô Hữu Điềm không tồn tại mà đi nhanh về phía trước. Tô Hữu Điềm như một cái đuôi nhỏ theo sau, một chút cũng không chê mệt, cười tủm tỉm nói: "Cậu có phải không thích Liễu Thấm hay không? Cậu thích loại hình nữ sinh nào?" Con ngươi của Viên Duy dưới ánh sáng mặt trời lưu động, lúc này lại giống như mặt nước tĩnh lặng, nửa phần cảm xúc đều không lộ ra. "Liễu Thấm cá tính như vậy cậu không thích? Vậy cậu thích loại thanh thuần à ?" Đôi chân dài của anh bước một bước bằng hai bước của Tô Hữu Điềm. Tô Hữu Điềm vừa đi vừa nói chuyện, dần dần có chút thở hổn hển, muốn duỗi tay túm chặt tay áo của Viên Duy, lại không dám, nhưng miệng vẫn là không ngừng liến thoắng được. "Hay cậu vẫn là thích ngực to? Hoặc là người ngực nhỏ? Tớ cảm thấy ngực tớ không nhỏ, tận 36.... " Bỗng nhiên, bước chân của Viên Duy dừng lại, làm cô thiếu chút nữa đụng phải phía sau lưng anh. Tô Hữu Điềm lảo đảo hai bước, ngừng lại, không khỏi nhìn về phía anh. Viên Duy quay người lại, trên người anh khoác lên ánh nắng mặt trời, biểu tình nhìn không rõ. Tô Hữu Điềm không khỏi nghĩ tới việc Viên Duy đem nàng nhốt trong phòng tối. Cũng là như thế này, nhìn không rõ biểu tình, lại có thể cảm nhận được khí thế dọa người của đối phương. Cô tự động che miệng lại. Viên Duy đem quai đeo cặp sách vắt lên vai, vươn một bàn tay nắm lấy cổ tay của cô. Tô Hữu Điềm cả kinh, không tự chủ được mà bước đi theo anh. "Cậu định làm cái gì thế?" Viên Duy không nói lời nào, bước càng lúc càng nhanh. Tô Hữu Điềm cúi đầu, trên cổ tay là lòng bàn tay khô ráo của đối phương, không có vết chai mỏng như về sau, giống như là cỏ dại khô ráo gắt gao mà cọ ở trên cổ tay của cô. Điều này lại khiến cô nhớ tới bàn tay to của Viên Duy về sau gắt gao nắm lấy eo cô, mang theo một chút dục vọng giam cầm, chiếm hữu bí ẩn. Dần dần mà cô không hề giãy giụa nữa. Đi đến một phòng học bỏ trống, mở cửa liền nhìn thấy lớp bụi nhẹ nhàng bay dưới ánh mặt trời. Viên Duy đóng cửa bang một tiếng. Trong không gian bị bịt kín này, chỉ có hai người bọn họ. Tô Hữu Điềm nuốt một ngụm nước bọt, không khỏi trốn đến phía sau một cái bàn học. "Cậu, cậu muốn làm gì?" Cách cái bàn, Viên Duy cong lưng, nhìn chằm chằm đôi mắt của cô: "Cậu, có phải thích tôi hay không?"