Ngược Mị Nhẹ Nhẹ Thôi Được Không?
Chương 112
Tô Hữu Điềm ngơ ngác, cái gì mà ở bên nhau, tại sao bọn họ lại ở bên nhau?
Tô Hữu Điềm vừa định hỏi lại, hai cô gái kia liếc nhìn bọn họ một cái, liền che miệng chạy.
Cô tức khắc có chút không hiểu mà gãi gãi đầu.
Cô nghĩ mình và Viên Duy, hai người thường xuyên ra ngoài cùng nhau, cho nên bị người khác hiểu lầm, không nghĩ tới không có trong lớp một lúc, tức khắc cảm thấy bất an.
Cô vừa mới rảo bước tiến vào phòng học, Cao Nhất Thành giống như là một con trâu đực nhìn thấy mảnh vải đỏ, đột nhiên vọt về phía này.
"Thịnh Hạ, cậu thật sự yêu đương với Viên Duy rồi?"
Tô Hữu Điềm bị bàn tay to của hắn siết đau, cô nhanh chóng giãy giụa: "Cái gì, sao cậu cũng hỏi cái vấn đề này? Nói bừa!"
Cao Nhất Thành nói: "Tớ không nói bừa, mọi người đều đang nói về việc này."
Tô Hữu Điềm sửng sốt, đều đang nói về chuyện này?
Chẳng lẽ mọi người đều thấy bọn họ đi cùng nhau?
Cao Nhất Thành tức giận nói: "Cậu có thể chấp nhận hắn, vì cái gì không thể chấp nhận tớ?"
Tô Hữu Điềm bất đắc dĩ nói: "Buông tớ ra trước đã, khi nào tớ chấp nhận hắn?"
Cao Nhất Thành lúc này đang trong cơn giận dữ, hoàn toàn mang theo thái độ "Tôi không nghe tôi không nghe".
"Mọi người đều đang nói rồi, còn có thể giả được ư?"
Tô Hữu Điềm không kiên nhẫn, vừa định dẫm chân của hắn, liền cảm thấy cổ áo của mình bị kéo, cô sửng sốt, theo bản năng mà ngửa đầu nhìn.
Một cái nhìn này, liền thấy được cái cằm trắng nõn của Viên Duy.
Tay Viên Duy vòng qua bả vai cô, ấn lên trên bàn tay to của Cao Nhất Thành.
"Buông ra."
Cao Nhất Thành bất mãn nói: "Tôi đang cùng cô ấy nói chuyện, cậu có chuyện gì?"
Tay Viên Duy hơi hơi nắm vào, Cao Nhất Thành liền cảm thấy trên bàn tay truyền đến đau nhức, hắn A một tiếng, bất đắc dĩ buông Tô Hữu Điềm ra.
Tô Hữu Điềm thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa định cảm ơn Viên Duy, liền cảm thấy cổ áo lần thứ hai bị kéo, cô đột nhiên bị xách sang một bên, sau đó, Viên Duy mặt không biểu tình mà nhìn thoáng qua cô.
Tô Hữu Điềm ngây người, đây là làm sao vậy, đột nhiên lại có thái độ này?
Cô hít sâu một hơi, quay đầu nói với Cao Nhất Thành: "Vừa lúc mọi người đều ở đây, thừa dịp này tớ nói rõ với cậu, tớ không có yêu đương với Viên Duy, với lại, kể cả tớ không yêu đương với hắn, tớ cũng sẽ không thích cậu."
Cao Nhất Thành ngơ người, sau một lúc lâu, hắn cười khổ: "Được rồi, tớ hiểu rồi."
Nói xong, hắn buông thõng tay trở về chỗ ngồi.
Tiền Lợi Viễn không nói gì thêm, chỉ vỗ vỗ vai hắn an ủi.
Tô Hữu Điềm cau mày trở lại chỗ ngồi, Mã Tuệ ngồi bên cạnh nói: "Đừng tức giận, đều là người khác truyền tin linh tinh."
Tô Hữu Điềm quay sang, Mã Tuệ nói: "Sáng sớm hôm nay không biết từ nơi nào truyền đến tin, nói Viên Duy đang yêu đương với cậu, còn nói các ngươi trong khoảng thời gian này vẫn luôn quấn chặt lấy nhau."
Nói xong, Mã Tuệ nheo lại mắt: "Trong khoảng thời gian này cậu cứ ăn xong cơm liền không thấy bóng dáng, nói, có phải thật sự yêu đương rồi hay không?"
Tô Hữu Điềm thở dài, cô nói: "Thật sự không có. Đừng nghe người khác nói bừa."
Cam Văn Văn lúc này đã đi tới, hừ một tiếng:
"Cái này cũng chưa tính là gì đâu, còn có tin kinh khủng hơn cơ, nói cậu và Viên Duy ở bên nhau chỉ là vì...... Học tập."
"Học tập?" Khóe mắt của Tô Hữu Điềm co giật: "Sao bọn họ không nói tớ và hắn yêu đương chỉ là vì sắc đẹp thế?"
Cam Văn Văn nói: "Đấy là tin đồn có khả năng nhất, hiện tại bên ngoài đều đồn như thế, còn có cả bằng chứng nữa cơ 79, nói rằng trong ba lô của cậu đều là vở ghi của Viên Duy."
Tô Hữu Điềm theo bản năng mà ôm chặt ba lô của mình.
Cam Văn Văn và Mã Tuệ nheo lại mắt, "Ồ" một tiếng thật dài: "Nhìn qua cũng không phải là tin đồn vô căn cứ đâu....."
Tô Hữu Điềm nhìn thoáng qua Viên Duy mặt không biểu tình, tiếp theo thở dài một hơi:
"Hai vị tỷ tỷ, các chị buông tha cho em được không?"
Mã Tuệ nói: "Nhìn cái bộ dạng đáng thương này của cậu, bọn tớ không bắt ép nữa, hiện tại trọng điểm là, ai truyền ra cái lời đồn này, còn nói có bằng chứng nữa, đến cả việc cậu có giữ vở của Viên Duy hay không cũng biết?"
Tô Hữu Điềm cúi đầu, cô nhìn ba lô của mình.
Cô xác định, lúc Viên Duy đưa vở cho cô, chung quanh không có ai hết, cô cũng chưa từng lấy quyển vở kia ra ở trước mặt mọi người, trừ đêm qua.....
Tô Hữu Điềm lắc lắc đầu, cô hít sâu một hơi, không muốn đem việc này suy nghĩ sâu xa hơn nữa.
Tất cả điều đó đều không quan trọng, cô để ý chính là thái độ của Viên Duy.
Viên Duy đã từng nói qua, không cho cô tiết lộ việc anh kèm cô học, cũng không cho cô nghĩ nhiều, học tập cũng chỉ là học tập.
Nhưng mà hiện tại.....
Tô Hữu Điềm nhìn Viên Duy mặt không biểu tình, có cảm giác sâu sắc rằng mình sẽ có một cái phiền toái lớn.....
Thời điểm tan học, Tô Hữu Điềm vừa định nói chuyện, liền nhìn thấy Viên Duy xoay người đi ra ngoài.
Trong lòng cô lộp bộp một chút, không ngừng nhắc mãi: "Xong rồi xong rồi, hắn sẽ không thật sự tức giận đi....."
Nói, cô nhanh chóng đuổi theo, vừa mới đi ra khỏi cửa phòng học liền nhìn thấy góc áo của Viên Duy biến mất ở chỗ ngoặt.
Tô Hữu Điềm không còn gì luyến tiếc để sống mà ai thán một tiếng.
Cô nhanh chóng gửi tin nhắn cho Viên Duy:
"Thủ trưởng, tôi vô tội, xin đừng vứt bỏ tôi!"
"Tôi thật sự không có nói bừa mà! Ngài hãy nhìn đôi mắt chân thành của tôi! ⊙ω⊙"
"Viên thủ trưởng ~ A lô thủ trưởng à ~"
Sau một lúc lâu, đầu kia vẫn không nhắn tin trả lời.
Tô Hữu Điềm nhụt chí mà ngồi xổm xuống, cô cảm thấy thất bại mà gãi gãi đầu.
Những cô gái lớp khác đi qua cô, cô cũng có thể nghe được họ nhỏ giọng nói thầm:
"Chính là cô ấy, người đang yêu đương với Viên Duy!"
"Cha mẹ ơi, chính là người vì thành tích mà ở bên Viên Duy á?"
"Không phải đều đồn là nó chỉ chơi đùa thôi sao?"
Tô Hữu Điềm đập đầu xuống đất.
Dù là bất cứ lúc nào, quá khứ, hay là tương lai, mệnh của cô vẫn luôn không tốt như vậy.....
Cô nghĩ nghĩ, vẫn là cảm thấy mình không thể quá bị động, vì thế lại đi lên tầng mà Viên Duy thường xuyên hút thuốc kia.
Truyện khác cùng thể loại
157 chương
41 chương
82 chương
25 chương
95 chương
6 chương
20 chương
88 chương
11 chương