Giữa trưa hôm nay, Viên Duy thấy người ở trong lớp quá nhiều, liền đem cô đưa tới rừng cây nhỏ sau sân thể dục, Tô Hữu Điềm biết nơi này là nơi mà các cặp đôi thường xuyên lui tới. Rõ ràng hai người không có gì, nhưng cũng giống như đi ăn trộm, khom lưng đi vào đình hóng gió. Viên Duy ngồi xuống, anh bang một cái mà đem thước đo đặt ở trên bàn đá, sau đó đem sách Ngữ Văn lấy ra, hỏi: "Nói câu tiếp theo của Hiệp cỏ cây trường." Tô Hữu Điềm lập tức trả lời: "Tịch lộ dính ta y!" Viên Duy rũ con ngươi, đột nhiên từ trong miệng thốt ra một câu: "Câu trước của Chung không bắt bẻ phu dân tâm thượng." Tô Hữu Điềm trừng lớn mắt: "Oán linh tu chi mênh mông cuồn cuộn hề!" "reserve." "...... Gì?" Viên Duy buông sách Ngữ Văn xuống, mí mắt nhấc lên: "reserve." Tô Hữu Điềm ngơ ra, đang kiểm tra thơ tự dưng hỏi tiếng Anh làm gì! Viên Duy cầm lấy cái thước, chậm rãi nhoáng lên ở trước mắt Tô Hữu Điềm. Cả người Tô Hữu Điềm chấn động, buột miệng thốt ra: "Dự định! Giữ lại!" Viên Duy rũ con ngươi xuống: "Phản ứng chậm, không có lần sau." Tô Hữu Điềm oán giận: "Không có lần sau, không có lần sau, có thì cậu đánh." Viên Duy liếc cô một cái, Tô Hữu Điềm nhanh chóng che miệng lại không nói. Viên Duy nói: "Hiện tại cơ sở của cậu không ổn, hỏi một lần là phải lập tức trả lời, đem bốn mươi từ đơn đã học mỗi từ viết mười lần." Tô Hữu Điềm ngoan ngoãn đáp lời. Viên Duy nói tiếp: "Tôi biết gần đây cậu rất mệt, chờ thi học kỳ kết thúc, tôi sẽ nói chuyện với giáo viên, đem cậu chuyển đến......." Một trận gió nhẹ thổi qua, lá cây trên đỉnh đầu như là bị gió cù đúng chỗ ngứa, sôi nổi mà đong đưa. Nhưng mà, ở trong một mảnh xuân ý dạt dào, không ngăn được chính là một nơi khác truyền đến thanh âm dính nhớp. Tiếng nói của Viên Duy nghẹn ở trong cổ họng, mặt mày anh đè nén, liền một hơi nuốt xuống. Tô Hữu Điềm lần đầu nhìn thấy Viên Duy như vậy, không khỏi buồn cười. Viên Duy rũ con ngươi xuống, lại nói tiếp: "Đem cậu chuyển đến chỗ....." "Đáng ghét, hư nào~" "Em đang nói ai hư....." Viên Duy ngừng lại, anh chậm rãi xoay người. Tô Hữu Điềm không ngừng cười được, cô cũng quay đầu qua nhìn. Ở phía sau bọn họ, chỉ có thể nhìn thấy một mảnh nhỏ góc áo, nam sinh đem nữ sinh ấn ở trên cây, chân của nữ sinh có hơi cách mặt đất, hai người thân mật mà dựa vào nhau, thỉnh thoảng lại phát ra thanh âm khiến người lúng túng. Tô Hữu Điềm vốn là mang theo ý tứ chế giễu mà nhìn, nhưng giờ phút này không biết vì cái gì, cô cảm thấy toàn thân đều ở phát sốt, từng tiếng cười đùa giữa cặp đôi kia, phảng phất hóa thành từng giọt nước sền sệt, chậm rãi đem toàn thân cô bao bọc lại. Tô Hữu Điềm cúi đầu, cảm giác trên mặt mình nóng lên, tựa hồ tùy lúc có thể bị hòa tan. Viên Duy ngồi ở đối diện, cô căn bản không có khả năng cảm nhận được độ ấm của đối phương, nhưng mà lúc này, lại như là có lửa cháy, thiêu đốt chính mình, cũng nóng lòng muốn thử đem ngọn lửa ném về hướng đối diện. Tô Hữu Điềm không được tự nhiên mà giữ lấy cái bàn, cô ra vẻ trấn định mà nói: "Những người trẻ tuổi này, thật, thật kịch liệt....." Nói xong, cô hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình. Rốt cuộc cô đang nói cái gì...... Sau một lúc lâu, Viên Duy nói: "Đi thôi." Tô Hữu Điềm ngẩng đầu: "Há?" Viên Duy nói: "Đổi chỗ khác." Tô Hữu Điềm cúi đầu: "Ừ." Cô nhắm mắt theo đuôi mà đi phía sau Viên Duy, nghĩ Viên Duy quả thật là tổng tài tương lai, nhìn thấy một màn đánh sâu vào thị giác như vậy, vậy mà mặt vẫn không đổi sắc. Tô Hữu Điềm tấm tắc mà tán thưởng, nhìn chân dài không ngừng đan xen của anh, nhìn eo nhỏ của anh, lại nhìn cổ trắng nõn của anh..... Không, cổ đã biến thành màu đỏ. Trong lúc nhất thời, sự tương phản quá lớn, Tô Hữu Điềm sửng sốt một chút, thiếu chút nữa cười ra tiếng. Viên Duy quay đầu lại: "Cười cái gì?" Tô Hữu Điềm nhanh chóng thu liễm ý cười: "Không có, thủ trưởng." Viên Duy nhìn cô một cái, sau đó quay đầu lại. Bước trên con đường nhỏ của vườn trường, Tô Hữu Điềm nhìn thấy người đi lại càng ngày càng nhiều, vì thế nói: "Người đi lại càng ngày càng nhiều, bằng không thì buổi tối rồi nói sau, bị người khác thấy được thì không tốt." Bước chân của Viên Duy dừng lại, anh quay đầu, tóc mái đen nhánh che khuất mặt mày, cắt ra ánh sáng le lói. "Cậu sợ?" Tô Hữu Điềm lắc đầu: "Tớ không sợ người khác nói cái gì, nhưng tớ sợ sẽ ảnh hưởng cậu. Thật ra cậu không cần lo lắng như vậy, mỗi ngày giao bài tập cho tớ là được." Viên Duy không nói gì. Đột nhiên, có mấy nữ sinh cười hì hì chạy tới, thấy Viên Duy thì dừng lại: "Là Viên Duy!" "Thật sự là Viên Duy kìa!" Viên Duy đi trên vườn trường, mọi người đều có thể nhận ra anh, Tô Hữu Điềm cũng thấy nhiều rồi nên không trách, nhưng cô thấy kỳ quái chính là, tại sao hai cô gái này lại phản ứng lớn như vậy? Tiếp theo, hai cô gái nhỏ đem tầm mắt chuyển sang người cô, ôm mặt sợ hãi kêu: "Cha mẹ ơi, bọn họ thật sự yêu đương kìa!"