Ngược Ái

Chương 5

Hàn Ngữ Phong trải một ít rơm rạ, cởi áo khoác của mình trải ra trên mặt. “Cảnh nhi, ngủ đi.” Bảo Cảnh nhi nằm xuống ngủ.  “Tỷ tỷ, chúng ta sẽ ngủ ở nơi này sao? Nhưng mà không có giường thì làm sao ngủ?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh nhi nhăn lại, khó hiểu hỏi Hàn Ngữ Phong.  “Cảnh nhi, nhớ kỹ, chúng ta không còn giống như trước kia, về sau không nên hỏi tại sao. Tỷ tỷ bảo đệ như thế nào đệ liền làm theo thế ấy, được không?” Hàn Ngữ Phong đỡ lấy Cảnh nhi, ngồi xổm xuống, nói cho Cảnh nhi, che dấu sự đau lòng của mình.  “Dạ, tỷ tỷ, đệ nghe lời, vậy tỷ tỷ cùng đệ ngủ đi, đệ sợ.” Cảnh nhi kéo tay nàng yêu cầu.  “Ừ, được, ngủ đi.” Hàn Ngữ Phong nằm xuống ôm lấy Cảnh nhi, nằm trên cái giường cũ nát không chịu nổi, tấm chăn bông còn bốc mùi kì lạ.  Cảnh nhi rất nhanh liền tiến vào giấc mộng đẹp, Hàn Ngữ Phong vừa mệt vừa đói, không biết đã qua bao lâu, cũng mơ mơ màng màng ngủ.  “Dậy đi, mau dậy đi, hầu hạ Vương gia thay y phục rửa mặt.” Một giọng điệu thật hung hãn đánh thức Hàn Ngữ Phong.  Hàn Ngữ Phong mở to mắt, mới nhớ ra, bây giờ mình là nô tỳ, phải hầu hạ tên Vương gia tà ác kia, vội vàng thức dậy, chỉnh đốn qua loa một chút, nhìn nhìn Cảnh nhi còn ngủ say, nhỏ giọng thỉnh cầu: “Quản gia, có thể để Cảnh nhi ngủ một lát nữa hay không, nó mới năm tuổi, chuyện của nó, tôi giúp nó được không?”  “Được.” Quản gia do dự một chút, rồi đáp ứng, dù sao một đứa nhỏ năm tuổi có thể làm được cái gì, chỉ biết là thêm phiền mà thôi, về sau chừa chút tiền cho nàng là được rồi.  “Vương gia, nô tỳ đến hầu hạ ngài thay quần áo đây.” Bưng dụng cụ rửa mặt, Hàn Ngữ Phong nhẹ giọng nói.  “Vào đi.” Thanh âm vẫn lạnh băng như vậy.  Đẩy cửa ra, Hàn Ngữ Phong liền nhìn thấy Tư Mã Tuấn Lỗi lõa thể đứng ở bên giường, tuy nói bản thân đã cùng y có quan hệ xác thịt, nhưng mà nàng vẫn đỏ mặt cúi đầu, cầm lấy y phục bên cạnh, bảo hắn mặc vào.  “Ngẩng đầu nhìn ta, tại sao lại thẹn thùng, ngày hôm qua không phải ngươi đã thấy hết rồi sao? Ta còn cho rằng trí nhớ ngươi chưa ghi nhớ đủ sâu.” Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn thấy nàng cúi đầu, lên tiếng mỉa mai.  Nghe nói đến ngày hôm qua, trong lòng Hàn Ngữ Phong bùng lên hận ý, nàng thì sợ gì, tất cả mọi thứ của nàng  hắn đều đoạt đi, nàng bây giờ  là một nô dịch, nô dịch là không được phép có tôn nghiêm, coi như đã nhìn thấy dã cẩu(chó hoang), dã cẩu cũng lõa thể sao?  Hờ hững ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng, động tác tay cũng rất nhanh nhẹn. Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn thấy ánh mắt của Hàn Ngữ Phong đột nhiên trở nên lạnh lùng, tâm tình của hắn rất không dễ chịu, hắn thích nhìn nàng lệ rơi đầy mặt, xinh đẹp động lòng người, bộ dạng thê thảm muốn sống không được mà chết cũng không xong, như vậy sẽ làm cho tâm của hắn thống khoái cùng thư sướng. Tát vào miệng nàng, Tư Mã Tuấn Lỗi tàn khốc băng lãnh nói: “Nhớ kỹ, về sau đừng để cho ta nhìn thấy thái độ coi thường hết thảy mọi thứ như vậy của ngươi, thế nào, im lặng phản kháng sao? Đừng quên, ngươi còn một đệ đệ đáng yêu.”  Hàn Ngữ Phong cắn môi, nghe hắn lấy đệ đệ ra uy hiếp mình, trong lòng bùng lên một ngọn lửa giận, chỉ trong nháy mắt, nàng đã dập tắt ngọn lửa hận kia, uy hiếp Cảnh nhi của nàng, nàng có thể không để ý đến tính mạng của mình, nhưng mà nàng không thể quay lưng lại với tính mạng của Cảnh nhi, ngày hôm qua, bộ dáng uất ức khóc của Cảnh nhi hiện ra trước mắt, chỉ cần Cảnh nhi sống khá giả một chút, cho dù bản thân phải gánh chịu tất cả sự đau khổ, cũng đáng.  Tư Mã Tuấn Lỗi nhìn thấy biểu tình của Hàn Ngữ Phong thiên biến vạn hóa, biết trong lòng nàng không phục đấu tranh, trong lòng cười lạnh, đưa tay đặt trên ngực nàng.  “Ngươi muốn làm gì?” Hàn Ngữ Phong lùi về sau vài bước, căng thẳng hỏi.  “Ta muốn làm gì ư? Ngươi không biết sao? Đừng quên, chức trách của ngươi là thay ta làm “ấm giường”, tùy thời tùy chỗ, bây giờ, ngươi phải cởi y phục.” Tư Mã Tuấn Lỗi sắc mặt âm trầm, băng lãnh ra lệnh.  Hàn Ngữ Phong nhìn hắn, hắn chính là ma quỷ, một ma quỷ chuyên môn tra tấn mình, chỉ là bản thân không thể cự tuyệt, mình không có quyền cự tuyệt, hậu quả của sự cự tuyệt chính mình không thể tưởng tượng được, tay chậm rãi cởi y phục ra.  “Vương gia, ngài rời giường chưa? Thiếp thân đến thỉnh Vương gia cùng ăn điểm tâm.” Ngoài cửa truyền đến thanh âm nũng nịu, khiến cho Hàn Ngữ Phong không khỏi thở phào nhẹ nhõm, ngừng tay lại.