Ngục Thánh
Chương 60 : Khi bé còn khóc – khi quạ còn kêu
Ngày thứ hai, chiều, bốn giờ hai mươi chín phút, nắng đang tàn
Tòa chung cư chìm trong hỗn loạn. Nhóm liên minh Thạch Tượng dồn toàn lực tấn công băng Quạ Đen, những cuộc đánh giết đẫm máu nổ ra ở cả hạ tầng và thượng tầng. Ban đầu, băng Quạ Đen chống trả rất mạnh nhưng nghe tin đồn đại ca tử trận, hầu hết thành viên đều rã đám. Bọn họ giờ chỉ chiến đấu vì bản thân rồi tìm cách thoát khỏi quận 4; mất sự đoàn kết, toàn băng nhanh chóng thất thế. Tất nhiên vẫn còn nhiều kẻ trung thành với Quạ Đen nhưng không thể chống chọi một liên minh Thạch Tượng đông đảo và điên cuồng, họ bị dồn vào góc rồi trở thành thịt vụn dưới trăm lưỡi kiếm hoặc bị ném từ trên cao xuống. Dân chúng kinh hãi tránh xa vùng chiến sự; người đem bàn ghế chèn sau cửa, nằm yên trong nhà và thấp thỏm mong cuộc chiến qua nhanh, người sợ hãi chạy tán loạn vì nhà của họ đã mất cửa từ lâu, số khác kém may mắn trở thành nạn nhân của đao kiếm vô tình. Sắc đỏ bao trùm chung cư như tấm rèm muốn che nắng mặt trời.
Trong khi đó, bọn Vô Phong đang ẩn mình tại một căn hộ ở tầng năm. Tiếng gào thét và kiếm chạm nhau liên tục dội vào căn phòng. Vô Phong và Hỏa Nghi sốt ruột chờ đợi tin tức. Tiểu Hồ đi tới đi lui, chốc chốc lại ngó ra ngoài qua khe cửa hẹp. Trông cảnh người dân chạy trốn trong sợ hãi, cô gái không thể ngồi yên. Máu không phải là vấn đề, vấn đề là máu chảy một cách vô tội vạ. Tiểu Hồ quay sang Hỏa Nghi rồi rít lên:
-Kế hoạch của cậu đây hả? Chúng đang giết người dân!
Hỏa Nghi không lường được rằng Năm mắt lươn chơi lớn đến thế, bất quá việc đã rồi cũng chẳng thể thay đổi. Hắn nhún vai nói:
-Tôi chỉ nhờ giúp đỡ, còn Năm mắt lươn làm thế nào thì đó là việc của lão.
-Vì con bé tóc đỏ mà người khác phải chết? – Tiểu Hồ lừ mắt.
Hỏa Nghi toan cãi bỗng nhận ra bộ đàm trên vai hắn reo từng chặp, tiếp sau là một giọng nói gấp xen giữa rừng âm thanh hỗn tạp:
-Lão già đang ôm con bé lên tầng bốn!
Vừa nghe xong, cả ba người liền kiểm tra quân trang. Họ cuốn một mảnh vải đỏ quanh cánh tay để phân biệt địch ta. Vô Phong mang trường kiếm lưỡi bản rộng, Tiểu Hồ mang song kiếm, tuy mô phỏng theo thanh “bộc phá” và “cáo lửa” song hoàn toàn thua xa về chất lượng. Tên tóc đỏ nghe thấy Tiểu Hồ than ngắn than dài rồi lại lẩm bẩm gì đó về gã Thiên Hải. Hỏa Nghi dắt súng ngắn hai bên đùi đoạn nói:
-Bớt kêu ca, thưa quý ông quý bà! Mục tiêu là con bé tóc đỏ, cẩn thận khi tiếp cận nó, rõ chưa? Vậy… đi thôi!
Hỏa Nghi hít một hơi lấy tinh thần rồi đạp cửa lao ra ngoài. Khung cảnh náo loạn tanh mùi máu lập tức nhe nanh vuốt vồ vập năm giác quan của họ. Trông thấy băng đỏ trên cánh tay họ, băng Thạch Tượng rẽ đường cho qua. Chiến trận kéo dài khắp các hành lang. Bị dồn đến đường cùng, những gã Quạ Đen trở nên hung dữ gấp bội. Bọn họ cố thủ thành từng cụm nhỏ khoảng ba bốn người chống chọi vòng vây của kẻ địch. Bọn Vô Phong chạy qua đám loạn đả, cố gắng hướng về vị trí của Bất Vọng ở tầng dưới. Bộ đàm trên vai Hỏa Nghi lại reo lên cùng giọng nói gấp gáp:
-Bọn tao đang cầm chân hắn ở cụm hai mươi mốt (21), đến đây nhanh lên!
Cụm hai mươi mốt tầng bốn nghĩa là nó nằm ngay phía dưới cụm hai mươi mốt tầng năm. Nhóm Vô Phong đang ở cụm số mười một (11), tên tóc đỏ nói:
-Đi thẳng, đến cụm mười ba (13) rồi rẽ trái sẽ tới!
Vô Phong tốn cả buổi sáng thăm dò chung cư nên nhớ rõ đường. Hỏa Nghi và Tiểu Hồ liền chạy theo hắn. Họ chạy trên hành lang nhớp máu, vượt qua đám băng đảng đang quần thảo dữ dội. Bọn Thạch Tượng bức Quạ Đen vào các căn hộ rồi đánh giết tại chỗ. Nạn dân hốt hoảng chạy loạn, họ lao về phía nhóm Vô Phong; chửi bới, hò hét, đám đông cuống cuồng xô đẩy nhau khiến ba người kia không thể tiến lên nổi, có những người lỡ sảy chân ngã xuống và chết ngay tức khắc dưới hàng trăm cú giẫm đạp. Dù đã cố làm ngơ song ba người không thể kiềm lòng trước âm thanh tử vong cứ xoáy tung màng nhĩ.
Năm phút sau, nhóm Vô Phong đã chạy tới cụm hai mươi mốt. Họ ngó xuống nhưng không thấy Bất Vọng đâu, chỉ thấy một đám Thạch Tượng nằm la liệt trên vũng máu cùng bọn Quạ Đen. Đám Thạch Tượng rốt cục cũng không cản nổi Bất Vọng. Hỏa Nghi hét lớn:
-Lão già đâu?
Kẻ tỉnh táo nhất trong đám nọ chỉ tay về phía trước đoạn gào lên bằng hơi sức còn sót lại:
-Cụm… hai mươi tư (24)!
Cụm hai mươi tư thuộc phạm vi ngoài cùng bên phải chung cư, Hỏa Nghi đoan chắc sẽ có một chiếc phi thuyền bên ngoài chờ đợi Bất Vọng. Tình hình tầng bốn cũng hỗn loạn như tầng năm, Hỏa Nghi đoán lão già ống khói chưa thể đi xa. Ba người tiếp tục truy đuổi, vừa chạy vừa ngó xuống dưới tìm tung tích Bất Vọng.
Cuộc chiến băng đảng vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại. Vài gã Quạ Đen chạy trối chết, theo sau là hai mươi gã Thạch Tượng khua đao kiếm đòi xẻ thịt băm xương. Bọn Vô Phong nép sang một bên chờ đám đông đi qua rồi chạy tiếp. Ngay sau đó họ bắt gặp một trường đánh giết hỗn độn, kiếm ngập không gian, máu phủ mặt đất, những gã đàn ông dường như không còn lý trí, tất cả như bầy thú dữ vật lộn nhau để tranh giành lãnh thổ. Bọn Vô Phong không nghĩ sẽ toàn mạng nếu bước qua chiến trường ấy. Nhưng họ cũng không thể đi đường khác vì đây là đường ngắn nhất.
Đương lúc khẩn trương, Vô Phong bỗng nhác thấy Bất Vọng cùng đồng bọng đang cố chống đỡ những kẻ chặn đường, trên tay gã là đứa bé tóc đỏ. Tên tóc đỏ chỉ tay:
-Kia kìa! Lão già đằng kia!
Như cảm nhận được có người theo đuôi, Bất Vọng ngẩng đầu nhìn tầng trên và gặp ngay ba đứa ranh con Phi Thiên. Bốn cặp mắt nhìn nhau, ba trẻ một già. Gã ống khói chợt hối tiếc vì không đuổi bọn nhóc này đi ngay từ đầu, để giờ chúng gây ra vô số phiền toái.
Bất Vọng vung tay, một trận phong cuồng cuốn phăng đám Thạch Tượng. Gã lao đi giữa hành lang trống trải, chớp mắt đã mất hút. Hỏa Nghi nói vội:
-Phong, đuổi theo lão! Bọn tôi sẽ theo sau!
Tên tóc đỏ lùi bước lấy đà chạy thật nhanh, nhảy qua lan can lao xuống tầng bốn. Hắn lăn vài vòng trên đất đoạn bật dậy chạy như bay. Trong ba người, duy nhất Vô Phong bắt kịp tốc độ của Bất Vọng song hắn chẳng đủ sức đánh tay đôi với ông già đó. Hỏa Nghi hy vọng tên tóc đỏ không gục ngã quá sớm.
Hỏa Nghi cùng Tiểu Hồ rẽ hướng khác. Riêng Vô Phong trực tiếp truy đuổi. Tên tóc đỏ vươn chân chạy trên tường tránh đám đánh nhau, luồn lách nhanh qua dòng nạn dân chạy ngược đường. Hắn như cơn gió thổi ào ạt, thoáng chốc chỉ còn cách Bất Vọng khoảng mười mét. Vô Phong gào to:
-Đứng yên đó, lão già!
Nghe tiếng gọi, Liệt Trúc bỗng ngoái đầu ngó qua vai Bất Vọng. Gương mặt con bé bỗng rạng ngời khi trông thấy gã tóc đỏ. Biểu cảm nọ khiến Bất Vọng ngạc nhiên quá đỗi. Liệt Trúc đang cười! Lần đầu tiên! Vì cớ gì? – Gã tự hỏi. Và một điểm tương đồng khiến gã giật mình: tóc đỏ. Cái màu ấy như bóng ma thu hút gã tìm câu trả lời, nhưng càng tìm, gã càng chìm sâu trong bóng tối đáng sợ của nó.
Bất Vọng thò ngón tay bấm gáy của Liệt Trúc làm con bé bất tỉnh. Gã nghĩ như thế sẽ tốt hơn. Vừa lúc Vô Phong nhảy vọt lên tường rồi phóng ra phía trước chặn đường gã. Hai người mặt đối mặt, xung quanh là chiến trường nhuộm máu trong muôn vàn tạp âm loạn lạc. Tên tóc đỏ nghiến răng gầm gừ:
-Bỏ con bé xuống!
-Vậy đây là kế hoạch của chúng bay hả? Tắm máu chung cư chỉ vì đứa nhỏ này?
-Đừng nói nhiều, bỏ con bé xuống!
Bất Vọng ngậm điếu thuốc, tay châm lửa đoạn rít một hơi dài. Không khí trước mặt gã bỗng phát tán những làn gió xoáy cuốn theo bụi cùng khói thuốc . Vô Phong cảm giác đang đối mặt một quả cầu gió. Hắn có thể ước lượng độ lớn của khối cầu qua dòng cát bụi đang bay quanh nó. Bất Vọng vẫy tay khiêu khích:
-Giỏi thì lại đây!
Gã trai trẻ tức khí chạy đến. Bất Vọng đẩy tay, khối cầu gió bắn đi vùn vụt. Tên tóc đỏ nghiêng người trong tích tắc, gió sượt qua đầu rít những tiếng ù tai. Hắn tưởng thoát nhưng chỉ sau nửa giây, khối cầu bất thình lình phát nổ. Cơn phong cuồng từ đằng sau thổi tung Vô Phong, hắn bay đi như diều đứt dây. Nhanh như cắt, Bất Vọng vung chân tung cú đá vừa khớp tầm mặt của Vô Phong. Tên tóc đỏ vội thủ tay chống đỡ nhưng cú đá rất mạnh khiến hắn bật ngửa rồi ngã dập lưng xuống đất.
Tuy nhiên, Bất Vọng không dốc sức đánh người. Gã nhảy qua Vô Phong, tiếp tục chạy về cụm hai mươi tư. Vô Phong lồm cồm bò dậy mấy lần không được, toàn thân ê ẩm, hai tay run run muốn đứt lìa. Bộ đàm trên vai hắn reo lên giọng Hỏa Nghi:
-Sao rồi? Bất Vọng đâu? Cậu để lão chạy thoát à?
Vô Phong thở dốc lấy sức. Bất Vọng hạ gục hắn quá dễ dàng giống kiểu người lớn chơi đùa đứa trẻ vậy. Nộ khí lan tràn đầu óc tên tóc đỏ, hắn hét vào bộ đàm:
-Thoát cái búa! Tôi sẽ giết lão!
Vô Phong đứng dậy vỗ đầu gối liên hồi như nhắc nhở đôi chân chớ quên phận sự của chúng. Hắn gầm lớn cố xua cơn đau rồi dốc sức đuổi theo. Tưởng chừng nếu không thể đấm vỡ mặt lão già ống khói, hắn sẽ hối hận cả đời.
Chạy được một quãng, Vô Phong bỗng gặp đám Quạ Đen gồm bốn tên từ đằng xa chạy ngược lại. Nhìn thấy mảnh vải đỏ cuốn quanh tay Vô Phong, bọn Quạ Đen lập tức giương kiếm thủ thế. Vô Phong rút trường kiếm, tay hơi run, hơi thở gấp gáp. Từ ngày gia nhập Thổ Hành rồi làm hộ vệ thánh sứ, hắn mới dùng kiếm giết bọn quái vật tàn ảnh ở đất Thiên Phạn chứ chưa cầm kiếm giết người. Bọn Quạ Đen cười lớn:
-“Lính mới” à? Ngu rồi con ơi, ai bảo mày vào đây?
Đám nọ ồ ạt tấn công tên tóc đỏ. Chúng chạy đội hình dích dắc, tất cả đều cầm đoản đao bằng tay phải. Chỉ có vài giây ngắn ngủi cho Vô Phong suy nghĩ chiến thuật. Chiêu Tử Thiết khả dĩ thổi bay đám này nhưng nếu dùng thì thanh kiếm trên tay hắn sẽ nát vụn ngay. Đánh xáp lá cà! – Vô Phong liền chạy tới, mũi kiếm chúc xuống sát mặt đất, mọi sự tập trung dồn nén vào ánh mắt rực lửa. Hắn tự nhủ rằng đây chỉ là bài luyện tập thường ngày cùng đội trưởng Hắc Hùng.
-Chết đi, thằng tóc đỏ!
Gã thứ nhất giương đao, Vô Phong lách người sang trái. Gã kia xả đao đường chéo, Vô Phong vung kiếm đánh lên. Đao sượt tóc đỏ còn kiếm rạch bụng một đường sâu hoắm từ sườn đến ngực, máu tươi chảy ồng ộc nhễu đầy mặt đất. Gã thứ nhất gục ngã. Vô Phong đổi kiếm tay trái, người lách sang phải đúng lúc gã thứ hai đâm đoản đao đến. Tên tóc đỏ vung kiếm tạt ngang, xẻ tung cổ họng gã nọ, máu phun trào tắm đỏ khoảng không. Vô Phong tiếp tục đổi kiếm tay phải, chân đổi hướng sang trái tránh đường đao hung hiểm của gã thứ ba. Đao sượt vai cắt áo, Vô Phong vòng kiếm đánh phần dưới, chặt phăng đôi chân địch thủ. Tất cả hành động của hắn diễn ra khoảng ba bốn giây, không hơn.
Nhưng Vô Phong bỗng trượt chân vì mặt sàn trơn máu. Hắn ngã xoạc chân, gã thứ tư chớp cơ hội chặt đao xuống. Tên tóc đỏ rút chân nhưng lưỡi đao đã cắt da thịt, suýt nữa chẻ đôi ống quyền. Kẻ nọ vung đao chặt tiếp, Vô Phong lăn người tránh né, đao chém hụt xẻ nền đất tóe lửa. Gã Quạ Đen chửi bới:
-Mẹ kiếp thằng tóc đỏ!
Đao tiếp tục vung xuống nhưng lại chém hụt lần hai vì tên tóc đỏ lăn người nhanh hơn. Gã kia tức tối chạy rầm rập quyết một đao đoạt mạng đối phương. Đương chưa biết làm sao, Vô Phong chợt nhớ kiếm của mình dài hơn đoản đao. Hắn nhổm người đâm kiếm đúng lúc lưỡi đao vồ thẳng mặt. Thanh âm khô khốc đẫm máu nóng vang lên. Bất Vọng từ đằng xa giật mình ngoảnh lại. Gã vừa nghe thấy một tiếng thét lìa đời. Gã thấy tên tóc đỏ ngồi dựa tường, thân hình bất động trước kẻ thù.
“Chết rồi sao?”.
Thanh đoản đao rơi lổng cổng, gã Quạ Đen đổ gục. Thanh kiếm dài hơn đã đâm xuyên tim gã. Vô Phong thở hắt một hơi, tay quệt máu bám đầy mặt.
Vậy ra đây là giết người.
Hắn vừa lấy mạng bốn con người xa lạ. Ngoài đời, họ có thể là người tốt hoặc cũng có thể là người xấu. Nhưng quan trọng là họ tìm cách giết Vô Phong và hắn phải bảo vệ bản thân. Hoàn toàn không có chút sợ sệt trong đôi mắt của tên tóc đỏ dù người chết đang trừng trừng nhìn hắn. Vô Phong nghĩ rằng đội trưởng Hắc Hùng đã huấn luyện tốt, còn Bất Vọng thì nghĩ khác.
“Bởi bản thân cậu vốn như thế, phải không?”.
Tiếng động cơ rền vang làm Bất Vọng bừng tỉnh. Một chiếc phi thuyền xuất hiện bên ngoài cửa sổ ở khu rìa chung cư, tiếp sau đó là giọng nói của phi công:
-Ngài Bất Vọng? Ông đang ở đâu?
-Ta thấy phi thuyền rồi, cứ ở yên đó!
Bất Vọng đã đến cụm hai mươi tư. Bọn Thạch Tượng túa ra cản đường gã. Bất Vọng thi triển bí kỹ, gió cuốn khói thuốc hình thành quả cầu màu xanh xám. Khối cầu bay đi rồi phát nổ giữa đám đông, gió cuồng loạn thổi bay đám cản đường, người văng lên trần kẻ văng vào tường, vài gã rơi khỏi lan can và tan xác dưới tầng hai. Lối đi rộng mở, phía cuối con đường là hàng cửa sổ lớn không song chắn chỉ được lợp kính. Tuy nhiên gã nhận ra phía trước hàng cửa sổ còn một chướng ngại khác: Tiểu Hồ.
Bất Vọng hất hàm nói:
-Tránh ra, cô bé.
-Không! – Tiểu Hồ kiên quyết – Xin ngài, đội trưởng kiếm sắt! Hãy để con bé lại!
Bất Vọng thở phù. Gã xốc lại Liệt Trúc, đôi chân chậm rãi tiến bước. Tiểu Hồ thủ thế, tâm trí không dám lơi là dù chỉ một chút. Bất Vọng châm lửa hút điếu thuốc mới đoạn thở dài:
-Ta không nói nói nhiều đâu. Tránh ra!
Áp lực từ gã đè nén cả hành lang làm Tiểu Hồ ngộp thở. Cô gái vội vàng rút kiếm dốc toàn lực ứng phó. Đối phương là đội trưởng đội kiếm sắt, cơ hội thắng cho nàng gần như chẳng có. Nhưng Tiểu Hồ không đơn độc vì Vô Phong đã tới nơi. Bước chân của hắn đôi phần tập tễnh vì vết thương nhỏ máu tong tỏng. Tên tóc đỏ nghiến răng kèn kẹt:
-Tôi sẽ chặt chân ông, lão già!
Bất Vọng giờ bị hai mặt giáp công, khả năng gã thua… cao hơn một tí nếu cứ chiến đấu bằng quyền cước đơn thuần. Tuy nhiên gã không định dùng kiếm. Bất Vọng nhìn trước nhìn sau rồi cười:
-Nhào vô đi! Coi xem hai cô cậu làm được gì?
Nhìn điệu cười khinh thị của gã, Vô Phong và Tiểu Hồ nóng máu. Hai người đồng loạt tấn công, song kiếm của cô gái đánh phần trên, trường kiếm của gã tóc đỏ đánh phía dưới. Bất Vọng không phòng thủ cũng không né tránh mà chỉ dẫm chân xuống đất, từ người gã bộc phát cơn gió thổi hai hướng ngăn chặn hai đường kiếm hung hiểm. Cả Vô Phong lẫn Tiểu Hồ bị đẩy ngược về phía sau, toàn thân trượt trên sàn. Bất Vọng chớp thời cơ chạy về phía trước. Tiểu Hồ bật người dậy, song kiếm tóe lưỡi lửa kéo dài bằng bề ngang của hành lang. Bất Vọng dừng chân, gương mặt đăm chiêu dưới cái nóng bao trùm không gian, trong lòng thầm nghĩ:
“Kiếm thuật sư à? Trình độ dùng Hỏa niệm khá đấy!”.
Cô gái chập kiếm, hai lưỡi lửa hóa thành mũi tên xoáy thẳng đến Bất Vọng, quầng lửa xoay như bông vụ thiêu đốt mặt đất. Bất Vọng phẩy tay thi triển bí kỹ, gió ào ạt thổi chặn đứng mũi hỏa tiễn, cát bụi bay rào rào cay xè mắt. Tiểu Hồ niệm chú ngữ, cột lửa bùng cháy mạnh gấp bội song không thể khoan thủng bức tường gió.
Vô Phong bò dậy sau cú trượt dài. Thấy Tiều Hồ đang giằng co với địch thủ, hắn liền tấn công hỗ trợ cô gái. Tên tóc đỏ áp sát Bất Vọng sau vung kiếm chém ngang hông gã. Nghe thanh âm rẽ gió vun vút sau lưng, gã ống khói giơ cao chân rồi đạp xuống, trúng ngay thân kiếm đang lao tới làm Vô Phong khuỵu người theo quán tính. Tên tóc đỏ chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã lãnh trọn một cú đá thẳng mặt. Hắn ngã ngửa, đầu óc choáng váng đầy trăng sao.
Xử lý xong gã đánh lén, Bất Vọng rảnh tay đối phó địch thủ trước mặt. Cơn gió từ tay gã hóa thành cơn bão táp nuốt chửng luồng lửa, phong cuồng cuốn đống đao kiếm trên sàn văng tứ tung đến Tiểu Hồ. Cô nàng kinh hãi nhảy vào căn hộ không cửa bên cạnh né tránh. Cơn mưa đao kiếm phá vỡ kính cửa sổ, mảnh thủy tinh rào rào rơi tung tóe. Chiếc phi thuyền ghé lại gần cửa sổ và mở sẵn cửa chờ đợi. Bất Vọng guồng chân lướt như bay, tưởng chừng không gì cản nổi.
Khi Bất Vọng tin rằng mọi việc đã kết thúc thì xuất hiện những tia lửa đạn từ bên dưới bắn phi thuyền tới tấp. Đạn khoan sâu bộ động cơ dưới bụng phi thuyền, bình nhiên liệu phát hỏa thiêu cháy nửa thân tàu. Phi thuyền mất lái đâm đầu xuống đất và cháy rụi, khói đen bốc cao đâm thủng không gian. Trước đó viên phi công đã kịp thoát ra ngoài nhờ hệ thống cứu hộ tự động. Bất Vọng chồm qua cửa sổ ngó xuống và thấy Hỏa Nghi đang nhìn lên với điệu cười nhăn nhở. Gã ống khói buột miệng chửi thề:
-Mẹ kiếp!
Bất Vọng chưa kịp định thần, Vô Phong đã đứng ngay sau lưng. Tên tóc đỏ đâm kiếm, gã óng khói né người trong gang tấc, mũi kiếm xuyên thủng sườn áo. Bất Vọng thuận đà quay người vả lệch mặt đối phương. Vô Phong nổ đom đóm mắt, tay vô thức buông kiếm.
Nhưng sự căm thù lão già ống khói trỗi dậy xốc lại tinh thần của Vô Phong. Gã tóc đỏ cúi người tóm hông Bất Vọng dù thần trí vẫn chưa tỉnh hẳn. Bất Vọng không kịp trụ thân và bị vật ngã. Trong một thoáng lơi là, tay trái của gã để tuột Liệt Trúc. Chỉ đợi có thế, Tiểu Hồ lập tức lao ra bế con bé rồi dốc sức bình sinh mà chạy. Tên tóc đỏ siết chặt cổ đối thủ, miệng gào lớn:
-Tôi sẽ giết ông, đồ khốn!
-Chú mày to mồm quá. – Bất Vọng thở dài.
Gã ống khói thúc cùi chỏ trúng be sườn của Vô Phong. Cơn đau thấm đẫm ruột gan, gã trai trẻ nới lỏng tay. Bất Vọng lập tức vùng dậy xoay người đấm giữa mặt Vô Phong, đoạn túm cổ áo hắn quẳng vào tường. Lần này Vô Phong gục hẳn, toàn thân rã rời không cử động nổi. Bất Vọng lắc đầu:
-Còn trẻ thì đừng giết chóc nhiều, sau này khó ngủ lắm!
Dứt lời, gã bổ đi tìm Liệt Trúc. Vô Phong thò tay vào túi áo lấy một miếng bánh màu đen bỏ miệng nhai nhồm nhoàm. Vị ngọt lợm họng đem lại nguồn sinh khí mới cho hắn. Thứ thực phẩm bổ trợ này vẫn luôn hữu dụng. Hắn băng bó vết thương ở chân bằng vải bạc – loại vải bện từ tóc phụ nữ Vinh Môn có khả năng cầm máu và xoa dịu mọi cơn đau. Dù vậy, công hiệu của những thứ trên không dài lâu, Vô Phong cần xong việc trước khi cơn đau tái phát.
Trong lúc ấy, Tiểu Hồ bế Liệt Trúc chạy hối hả về cụm mười sáu, sau rẽ trái sang cụm mười lăm rồi hướng thẳng tới cụm mười hai. Tại đó có một chiếc thang máy bỏ trống cùng đám người Thạch Tượng đợi sẵn, cô gái lao vào rồi ấn nút lên tầng sáu mươi (60) Nàng vội vã bao nhiêu, thang máy chậm chạp bấy nhiêu. Nó rề rề đóng cửa, tấm thân ì ạch chuyển động như con lười đang leo cây một cách biếng nhác. Đôi mắt Tiểu Hồ đảo quanh, nàng thấy gã Thạch Tượng nào cũng bốc mùi tanh nồng nặc. Nom họ như đám đồ tể mới vừa xong ca làm việc trong lò mổ.
Bộ đàm trên cổ áo Tiểu Hồ chợt vang giọng Hỏa Nghi:
-Xong chưa?
-Được rồi! Con bé đang ở đây, tình trạng sức khỏe tốt. Tôi nghĩ nó… đang ngủ.
Thang máy chậm rãi đi qua từng tầng. Tiểu Hồ thấy tầng nào cũng đầy rẫy cảnh đao kiếm tắm máu hòa lẫn âm thanh đau đớn khổ sở. Song mới đến tầng ba mươi, thang máy dừng lại vì có người muốn vào. Mà những kẻ muốn vào lại là một đám Quạ Đen đông đảo. Vừa chạm mặt, thành viên hai băng đảng lập tức xả đao kiếm chém nhau tơi bời. Đám đông kèn cựa xô đẩy, thang máy dập dềnh co kéo sợi dây cáp vốn đã mong manh.
Gặp tình thế nguy cấp, Tiểu Hồ bèn ôm đầu Liệt Trúc cúi người lách qua khe hẹp vừa trước lúc sợi dây cáp đứt phựt. Thang máy rơi tự do cào mặt tường tóe dòng lửa dài dằng dặc, những gã xui xẻo trong thang máy gào thét cuồng loạn. Đoạn âm thanh ma sát chói tai kết thúc bằng tiếng “rầm” khô khốc. Tiểu Hồ hú hồn hú vía, chậm chân chút nữa thôi là nàng trở thành một mớ xương thịt lẫn lộn tùm lum.
Những kẻ còn lại vẫn tiếp tục chiến đấu. Lợi dụng tình hình lộn xộn, Tiểu Hồ nhanh chóng rút đi đoạn tìm đường lên tầng sáu mươi. Khốn nỗi mọi thang máy gần nhất đều bận hoặc ngừng hoạt động. Tiểu Hồ liền gọi bộ đàm:
-Hỏa Nghi, tôi cần thang máy! truyện copy từ .
Lại nói Hỏa Nghi. Thay vì bấm bàn phím nhoay nhoáy như thường lệ, hắn đang dò bản đồ quận 4 như chơi trò mê cung. Nếu hệ thống thang máy được điều khiển bằng máy tính, hắn có thể làm chúng lên xuống tùy ý. Nhưng thang máy ở chung cư dùng máy cơ khí từ đời “cụ kỵ”, Hỏa Nghi đành bó tay.
-Có một cái ở cụm mười chín (19), tôi nghĩ nó đi được.
Hiện Tiểu Hồ đang ở cụm mười lăm. Có hai con đường cho nàng: đi thẳng về cụm mười một (11) rồi rẽ phải, hoặc rẽ phải vào cụm hai mươi ba (23) rồi đi thẳng; đường nào cũng dài. Cô gái nhăn mặt:
-Bộ không có cái nào gần hơn à?
-Gần nhất đấy! – Hỏa Nghi thở dài.
Ngó thấy đường tới cụm mười một hỗn loạn vô cùng, Tiểu Hồ chuyển sang đi con đường thứ hai. Đường bên này chủ yếu toàn người của Thạch Tượng nên nàng rảnh chân hơn nhiều. Dù vậy Tiểu Hồ vẫn cẩn thận nắm chắc tay kiếm đề phòng tình huống bất trắc.
Vừa đến cụm hai mươi (20), cô gái chợt nghe tiếng hò hét ầm ĩ từ phía dưới váng động khắp chung cư. Nàng giảm tốc độ nghe ngóng tình hình. Tiếng động ấy phát ra từ tầng hai mươi bảy (27), vô số dòng người đeo băng tay đỏ dồn đến một hướng song nhanh chóng bị dội lại như thể có bàn tay khổng lồ ném họ đi. Tình thế thay đổi, hàng trăm gã Thạch Tượng lùi bước nhường đường cho một người. Kẻ đó chẳng phải ai ngoài Bất Vọng. Gã ống khói ngước đầu, ánh mắt chạm ngay gương mặt Tiểu Hồ. Cô gái bất giác lạnh gáy, nàng cảm tưởng chỉ cần vươn cánh tay là Bất Vọng có thể tóm chặt mình dù ngay phía trước nàng là cụm mười chín. “Không, ông ta không thể bắt kịp mình!” – Tiểu Hồ tự trấn an rằng nàng đang quá lo lắng mà thôi.
Bất Vọng xòe bàn tay, không khí bên ngoài lan can đột ngột xoáy mạnh, bụi cuốn mù mịt thành hình cơn lốc. Bất Vọng dậm chân vào lan can rồi nhảy vào cơn lốc. Gió tựa tấm đệm căng phồng đẩy gã bay vọt lên. Sau đó Bất Vọng hạ thân ngay cạnh Tiểu Hồ. Cô gái ngỡ ngàng còn gã nhổ điếu thuốc cũ đoạn châm điếu mới:
-Đưa con bé cho tôi.
Liệt Trúc đang nằm im trong tay Tiểu Hồ bỗng cựa quậy. Bất Vọng giật mình thon thót. Ban nãy gã đã bấm huyệt làm con bé ngủ say, dự tính vài tiếng nữa mới tỉnh. Nhưng mới hơn hai mươi phút mà Liệt Trúc sắp hồi tỉnh. Không lẽ thể chất trẻ con khác người lớn? – Gã tự hỏi.
-Đưa con bé đây! – Bất Vọng nói gấp.
-Không đời nào! – Tiểu Hồ xẵng giọng.
Biết giải thích cũng không ích chi, Bất Vọng xồ tới hòng cướp đứa bé. Tiểu Hồ niệm chú ngữ, thanh kiếm trên tay bốc luồng lửa bao trùm gã ống khói. Nhưng chỉ sau vài giây, màn lửa bị gió đánh tan. Bọn Thạch Tượng từ hai đầu hành lang dồn thế gọng kìm bao vây Bất Vọng nhưng trước bí kỹ của gã, đám nọ chỉ như đống giấy vụn bị bão táp vùi dập. Tiểu Hồ quay đầu chạy trốn, Bất Vọng đuổi theo sát nút, khoảng cách mỗi lúc một gần.
Từ bên kia hành lang bất thình lình bay vèo vèo những tia lửa đạn nhằm vào Bất Vọng. Gã vội vàng nhào xuống nấp sau lan can. Hỏa Nghi cùng Vô Phong vừa tới tầng ba mươi, họ đang bắn yểm trợ Tiểu Hồ, đạn đục tường khoan lỗ sâu hoắm. Gã ống khói cúi người men theo lan can mà đi, thoáng chốc đã rời khỏi hành lang cụm hai mươi. Hỏa Nghi hét lớn vào bộ đàm:
-Chạy đi “thú dữ”! Chạy đi!
Tiểu Hồ chẳng còn hằn học chuyện Hỏa Nghi gọi nàng là thú dữ nữa. Cô gái bấm nút thang máy liên hồi, chiếc thang trên tầng ba mươi hai (32) nhún xuống, kim loại va nhau kêu một tiếng lớn như tiếng ngáp. Ngáp xong, chiếc thang uể oải chạy xuống tầng ba mươi trong khi Bất Vọng lao đến với vận tốc tên bắn. Tiểu Hồ vừa ngoảnh mặt lại thì nhận ra gã ống khói đã đặt tay lên vai Liệt Trúc. Cô gái ghì người ôm chặt con bé, Bất Vọng nghiến răng:
-Đưa con bé đây!
-Không bao giờ!
Hai người giằng co, kẻ kéo mạnh người chẳng chịu buông. Một khoảnh khắc trôi đi, Bất Vọng kéo rách tay áo con bé còn Tiểu Hồ ngã dụi xuống sàn. Gã ống khói nhào tới tóm cổ Tiểu Hồ ném vào tường, cú va đập tựa thanh búa tạ đập thẳng sống lưng cô gái. Nàng quằn mình gượng dậy mấy lần mà không nổi.
Xử lý xong địch thủ, Bất Vọng cúi người định bế Liệt Trúc. Gã chợt thấy một vết bớt màu đỏ hình đôi cánh ở bả vai đứa bé. Bất Vọng sững sờ, điếu thuốc rời khỏi môi, bàn tay lóng ngóng lạ thường.
Gã nhớ cái bớt ấy…
…bởi nó vốn thuộc về ký ức.
*
* *
Hơn hai mươi năm trước
Đó là một ngày nắng đẹp. Bất Vọng lững thững bước trên con đường lát đá vân xanh ở quận Trăng Khuyết của Phi Thiên thành. Trên tay gã là giỏ quà đựng đồ chơi dành cho trẻ sơ sinh, dĩ nhiên Bất Vọng nhờ người bán hàng gói hộ chứ bản thân gã không hề biết một đứa trẻ cần những thứ gì. Gã ngửa mặt nhìn bầu trời trong vắt lốm đốm những nụ mây nho nhỏ, trong lòng khấp khởi niềm vui cùng sự lạ lẫm: Liệt Giả đã có con.
Đi hết con đường lát đá vân xanh, Bất Vọng dừng chân trước một căn nhà nhỏ. Gã gõ cửa, rồi Liệt Giả chạy ra ôm gã cười đùa tếu táo. Liệt Giả ngày ấy cười nhiều hơn bất cứ ai. Rồi Bất Vọng bước vào nhà, bắt tay ngài Tây Minh mới ngả màu tóc hoa râm, hỏi thăm Dạ Bích hãy còn mang nhiều dấu vết mệt nhọc của chuyện sinh nở. Và kia, đứa nhỏ trong vòng tay Dạ Bích đang say ngủ. Bất Vọng tặng giỏ quà, đoạn hỏi:
-Cậu đặt tên chưa?
-Rồi, là Liệt Trúc! – Liệt Giả cười lớn – Còn thứ đặc biệt hơn nữa này…
Liệt Giả vạch tấm áo nhỏ để lộ vết bớt màu đỏ hình đôi cánh ở bả vai con bé, giống hệt vết bớt trên bả vai của Liệt Giả. Gã tóc đỏ bế Liệt Trúc trước ánh mặt trời tràn ngập căn phòng:
-Nó sẽ như tôi, ông bạn! Nó sẽ trở thành đại thánh sứ! Nó sẽ trở nên vĩ đại như cha nó!
Người cha vĩ đại nâng lên nâng xuống con bé. Bị quấy, Liệt Trúc tỉnh giấc rồi khóc to. Dạ Bích vội ôm đứa bé, buông lời trách móc ông chồng vô tâm. Ngài Tây Minh lắc đầu cười trước gã học trò ngốc nghếch. Bất Vọng bá vai ông bạn cười cợt:
-Nó sẽ vĩ đại hơn cha nó! Chứ như cậu… tôi e… thế giới loạn mất!
*
* *
Khung cảnh bình yên năm đó ngỡ tưởng đã bị Liệt Giả chôn sâu. Và sau hai mươi năm, ngay lúc này, nó quay trở lại nhắc nhở Bất Vọng rằng Liệt Trúc là con gái Liệt Giả. Vết bớt của Liệt Giả rất đặc biệt, nó là độc nhất vô nhị cho đến khi Liệt Trúc ra đời. Nhưng tại sao sau hai mươi năm, đứa bé gái ngày ấy chỉ có chín, mười tuổi? Nỗi khó hiểu cứ lan tràn khắp tâm thức Bất Vọng. Gã như kẻ mất hồn lang thang trong màn sương mờ không lối thoát.
Bỗng nhiên một cơn đau khủng khiếp lôi gã quay về thực tại. Một thằng ranh con băng Thạch Tượng đã đâm đoản đao ngập sườn gã. Bất Vọng đấm thẳng yết hầu đối phương. Thằng ranh chết ngay tức khắc, máu chảy đầy vòm họng. Lũ Thạch Tượng nhanh tay bế Liệt Trúc chạy đi, Bất Vọng định đuổi theo nhưng bị vết thương ngăn cản.
Bọn Thạch Tượng nọ bỏ qua Tiểu Hồ và mang con bé chạy về cụm mười tám. Liệt Trúc cũng vừa tỉnh dậy, thấy mình trong tay những gã người lớn bặm trợn, con bé chợt khóc lớn:
-Tại sao… tại sao mang cháu đi? Cháu đâu có làm gì sai?
Gã đang ôm con bé sừng sộ quát:
-Con mẹ mày, câm mồm! Thích khóc không? Tao tát…
Liệt Trúc sợ hãi tột độ, làn sóng xung kích từ cơ thể nó bộc phát dữ dội. Chúng quần tụ rồi phát nổ, sóng xuyên phá lan can, đập nát những bức tường căn hộ. Hàng trăm người trong bán kính một trăm mét tan nát thành cám, huyết nhục rơi vãi như mưa rào mùa hạ, những bức tường suốt từ tầng ba mươi trở xuống tắm sắc đỏ tanh nồng. Cơn mưa máu thịt hết rồi mà không gian vẫn còn lây phây bụi đỏ tựa bức màn mỏng.
May mắn cho Tiểu Hồ và Bất Vọng là họ ở ngoài vòng bao phủ của sóng xung kích nên không tổn hại gì. Nhưng Tiểu Hồ đang lâm cơn chấn động nặng nề. Nàng chưa từng chứng kiến thứ gì kinh hoàng hơn thế. Vô Phong và Hỏa Nghi cũng vừa tới nơi. Hai người kinh hãi khi thấy Liệt Trúc ngồi giữa hành lang, máu rải xung quanh như vòng tròn oan nghiệt quây lấy con bé. Nó vẫn khóc, nước mắt ràn rụa như chẳng hề biết chuyện vừa xảy ra:
-Cháu đâu có làm gì sai… cháu đâu có làm gì sai…
Hai gã nhìn nhau. Hỏa Nghi nạp đạn thuốc mê bắn trúng tay Liệt Trúc. Con bé lại bất tỉnh thêm lần nữa, gương mặt vẫn còn đầy nước mắt. Sẽ quá nguy hiểm nếu để con bé tỉnh táo. Hỏa Nghi bế Liệt Trúc còn Vô Phong dìu Tiểu Hồ trở dậy, tay vỗ mặt cô gái:
-Ổn chứ? Này, tôi đây? Ổn chứ?
Tiểu Hồ lắc đầu, ánh mắt thẫn thờ. Xem ra cô gái chưa thể quên ngay cảnh tượng khủng khiếp nọ.
Ba người đưa Liệt Trúc lên tầng, bỗng nhiên Vô Phong quay ngược trở lại băng bó cho Bất Vọng. Năng lượng phép thuật từ mảnh vải kết bằng tóc phụ nữ Vinh Môn khiến gã dễ chịu hơn nhiều. Bất Vọng ngạc nhiên:
-Ta tưởng chú mày muốn giết ta?
Tên tóc đỏ băng bó xong liền lôi Bất Vọng vào căn hộ gần đó. Vô Phong không thể mang Bất Vọng theo vì hiện tại hắn vẫn là người của Thạch Tượng. Xong xuôi đâu đấy, hắn đứng dậy nhăn răng cười:
-Vì sao cứu hả? Vì tôi không hèn nhát như ông!
Nói rồi hắn chạy đi cùng bọn Hỏa Nghi và Tiểu Hồ. Bất Vọng nhìn theo hắn, tâm trí luẩn quẩn một màu đỏ. Ký ức, hình ảnh đứa bé, người bạn cũ, tất cả như mớ bòng bong khiến gã không thể phân biệt đúng sai nữa.
Khung cảnh quận 4 vẫn hỗn loạn. Đám Thạch Tượng khát máu hơn bao giờ hết, chúng đang lùng giết tất cả bọn Quạ Đen. Bất Vọng nấp vào góc khuất tránh những ánh mắt thiếu thân thiện. Gã chợt nghe thấy giọng nói đều đều từ bộ đàm trên cổ áo:
-Sao rồi, ông già? Con bé đâu?
…
Ngày thứ hai, chiều, bốn giờ năm mươi chín phút
Chợ lớn đã thành biển.
Không phải biển nước.
Mà là biển người cùng máu.
Hơn hai trăm tử thi chồng chất thành đống, máu như sông chảy tràn ngồn ngộn mùi tanh nồng nặc. Bước tới đâu, đế giày lớp nhớp chất lỏng đặc sệt đến đấy. Sự im lặng phủ trùm không gian, chỉ còn lại hai hơi thở. Một hơi thở của kẻ sắp chết, một hơi thở của kẻ thấm mệt. Kẻ sắp chết nằm giữa vũng máu. Kẻ thấm mệt ngồi trên xác người chất chồng, tay trái bị chém một lốt dài. Kẻ sắp chết thở thều thào:
-Mày… mày… là người… hay là ma…
Kẻ thấm mệt không trả lời. Gã chỉ cảm thấy đói. Nửa tiếng liên tục chém giết, bụng gã chẳng còn tí dinh dưỡng nào. Gã bước xuống, đầu ngó nghiêng như con quạ tìm mồi giữa chiến trường đầy xác chết. Gã nhặt một quả táo lăn lóc giữa bãi máu tanh, chùi vào quần rồi ăn. Mặc mùi tanh lợm họng, gã vẫn ăn. Kẻ sắp chết lần đầu tiên nhìn thấy rõ gương mặt của gã ẩn giấu bao năm sau lớp khẩu trang, gã kinh ngạc thốt lên:
-Mày… không… không thể như thế… Quạ Đen… tại sao…
-Bất ngờ hả? – Quạ Đen nhếch mép.
Gã ăn hết quả táo rồi đeo chiếc khẩu trang thấm máu. Quạ Đen bước tới bên kẻ sắp chết và nói:
-Nhiều lần mày thoát chết, nhưng là do tao muốn cuộc sống thêm thú vị. Và ít nhất là đến hiện tại, mày cũng làm tao… hơi hơi hứng thú. Cảm ơn mày, Thạch Tượng.
Thạch Tượng mở miệng toan nói nhưng Quạ Đen đã đâm thủng trái tim gã. Gã mở trừng mắt, lòng vẫn mơ ngày bước lên vị trí bá chủ quận 4.
Quạ Đen bỏ lại cánh đồng ngập ngụa xác chết sau lưng. Trước hết gã cần khâu lại vết thương. Quạ Đen cố gắng liên lạc với Bất Vọng, chốc chốc cúi xuống tìm đồ ăn. Thức ăn dính máu cũng chẳng sao, gã sẽ ăn, miễn là chúng chưa thiu thối.
Truyện khác cùng thể loại
1207 chương
100 chương
236 chương
84 chương
117 chương
254 chương