Ngục Thánh
Chương 59 : Kẻ cô độc
Ngày thứ hai, bốn giờ chiều
Cửu Long lại náo động sau nhiều năm yên ả. Tuy nhiên chính quyền đã có sự chuẩn bị trước: mọi ngả đường bị chặn, cảnh vệ nhanh chóng hướng dẫn người dân và du khách sơ tán đến nơi an toàn. Giờ khu nam Cửu Long là chiến trường của riêng đám băng đảng. Bóng kiếm rợp trời cuốn theo tiếng hò hét của hàng trăm con người đang lăn xả vào nhau. Kiếm xẻ người, xẻ tan nát những cửa tiệm nằm hai bên phố, sắc đỏ như vết dầu loang tràn khắp con đường lát đá hoa lệ. Dưới ánh nắng rực lửa, mùi tanh nồng thoáng chốc nồng nặc. Cái mùi ấy với kẻ ngoài cuộc thì ghê tởm nhưng lại như liều thuốc kích thích với kẻ đang say cơn chém giết. Những gã đàn ông của hai băng đảng chẳng màng sinh mạng bản thân, cứ thế vung kiếm thỏa sức chiến đấu như muốn thể hiện bản ngã sơ khai nhất của tạo hóa: giết chóc.
Trước khi trận chiến này xảy ra, Năm mắt lươn đã bí mật gặp gỡ Đỗ Thọ và phe cánh đối lập trong chính quyền thành phố, mua chuộc theo cái cách mà Đông Hoàng xưa nay vẫn làm: tiền và gái. Cả Đỗ Thọ và phe đối lập đều nhất trí “thả cửa” cho phép lão phát động chiến tranh, thời hạn là nửa ngày. Sau thời hạn đó, bọn họ sẽ ra tay dọn dẹp kẻ thua cuộc. Ông chủ Năm tập hợp toàn bộ băng nhóm Thạch Tượng, cài bẫy khắp thành phố hòng một trận quét sạch thế lực của Đông Hoàng.
Đông Hoàng vốn lường trước Năm mắt lươn sắp đánh lớn nhưng không ngờ rằng đối thủ lại nhằm vào Liệt Trúc. Lão không thể tin nổi lũ ranh con Phi Thiên đã bắt tay rồi mượn sức Năm mắt lươn chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi. Dù vậy vận may chưa bỏ quên lão. Cách đây một ngày, Quạ Đen triển khai băng nhóm với quy mô lớn nhằm hốt gọn cả mẻ ba hộ vệ thánh sứ Phi Thiên. Quạ Đen từng than phiền là cả trăm người quây bắt ba đứa nhãi thực phí công. Và đám Thạch Tượng như những vị cứu tinh giải đáp nỗi phiền muộn của gã.
Các thành viên Thạch Tượng quấn băng đỏ quanh cánh tay, ngoài ra còn nhiều băng đảng khác cũng tham gia nhằm tận diệt Đông Hoàng. Bọn họ càng đánh càng hăng, bao nỗi ức chế vì bị Quạ Đen lấn lướt nhiều năm giờ phát tiết ra hết. Đám này như bầy kiến cỏ ùn ùn lấp đầy con phố, mỗi bước tiến là mỗi lần kiếm vung xuống xả phăng máu thịt, chưa kể viện quân từ khắp nơi đang đổ về. Quân số của Quạ Đen rơi rụng dần, thoáng chốc bị đẩy lui hàng chục mét. Đám Thạch Tượng vừa đánh vừa hét:
-Giết thằng Quạ Đen!
-Băm vằm nó ra, ném cho chó ăn!
-Con mẹ nó, thằng Quạ Đen đâu?
Lẫn trong đám hỗn loạn, Quạ Đen đang tìm đường rút lui. Thanh đoản đao trên tay gã mòn vẹt máu, chiếc khẩu trang lấm tấm mưa đỏ. Cảm giác mọi chuyện diễn biến không ổn, gã gọi Bất Vọng bằng chiếc bộ đàm đeo trên cổ áo:
-Ổn chứ ông già? Nghe rõ chứ hả?
Đầu bên kia lạo xạo tiếng chửi bới cùng tiếng thét, thậm chí súng nổ ầm ầm. Mãi lúc sau mới có tiếng trả lời gấp gáp của Bất Vọng: truyện copy từ .
-Bị bao vây rồi! Bọn Thạch Tượng ở khắp nơi! Chúng đang dồn ta vào quận 4!
Quạ Đen cau mày. Quận 4 như mê cung không lối thoát, Bất Vọng dẫu ba đầu sáu tay cũng không thể vừa tự bảo vệ mình vừa lo con bé Liệt Trúc. Dù không hề biết sự tình Năm mắt lươn bắt tay người Phi Thiên nhưng Quạ Đen đã nghi ngờ mục đích trận chiến nhằm vào đứa bé tóc đỏ. Vậy ai sẽ hưởng lợi? Gã khẳng định ngay kẻ hưởng lợi là ba đứa nhãi Phi Thiên. Nếu cướp được con bé, bọn chúng làm gì tiếp theo?
“Bỏ trốn.” – Quạ Đen tự trả lời. Liệt Trúc là cầu nối giữa Đông Hoàng và tổ chức Xích Tuyết. Nếu con bé phun khai mọi thứ, lão già đầu sẹo cầm chắc vé vào tù. Gã vội hét lớn:
-Rút ! Rút về quận 4!
Bọn lâu la nghe lệnh gã bèn vội vã chạy vào các hẻm nhỏ. Đám Thạch Tượng điên cuồng đuổi theo chém túi bụi những kẻ chậm chân, xác chết chật nghẹt con hẻm đến nỗi không thể bước qua. Băng Thạch Tượng lại hò nhau đi đường khác truy lùng Quạ Đen. Hoặc Quạ Đen chết hoặc thành phố này sẽ bị đổ máu cho tới khi gã chết.
Trong lúc chiến sự khu nam chuyển hướng, Bất Vọng đã chạy tới tòa chung cư khổng lồ. Gã vừa phải bế Liệt Trúc vừa dỗ dành nó. Kể từ lần chứng kiến làn sóng xung kích của mình bị hóa giải, Liệt Trúc sinh lòng vị nể Bất Vọng. Nó cảm thấy an toàn khi được gã bao bọc và rất nghe lời. Nhưng trước đám người lăm lăm truy kích, nỗi sợ hãi đang xâm chiếm gương mặt con bé. Bất Vọng lo lắng cực độ vì ngộ nhỡ nó phát sóng xung kích thì chính gã chết trước tiên.
Nhưng Bất Vọng chẳng kịp nghĩ ngợi nữa vì bọn Thạch Tượng đã đuổi theo sát nút, hàng chục người khua kiếm hò hét:
-Thằng già đứng lại! Bỏ con bé xuống!
Bất Vọng cực chẳng đã phải chạy vào quận 4. Gã lao qua cửa chính, luồn lách trong khu chợ lớn đông đúc. Gã cố liên lạc với Đông Hoàng nhưng lão già không nghe máy. Trong khi ấy, bọn Thạch Tượng đứng ngoài hét lớn:
-Có thằng già bắt cóc trẻ em đấy bà con ơi! Mau bắt nó lại!
Lời kích động ấy khiến Bất Vọng rùng mình. Năm năm sống ở quận 4, gã biết đại bộ phận dân chúng xứ này mắc một căn bệnh mà không từ ngữ nào biểu đạt xuất sắc hơn hai chữ “chó đàn”. Nôm na nó là… như những gì đang xảy ra: cả khu chợ quây vòng, ai nấy lăm le đánh chết Bất Vọng, kẻ hò đánh gãy tay người hô đánh què chân gã dù chẳng ai biết sự thể ra sao hay như thế nào. Cả khu chợ như bầy kiến dồn chặt con mồi. Liệt Trúc sợ rúm người ôm chặt con thỏ búp bê, Bất Vọng cố trấn an nó nhưng không thể địch lại cơn chửi rủa ầm ầm vây quanh. Con bé tóc đỏ run người bần bật. Bất Vọng cảm nhận rõ từng luồng sóng mỏng manh trong cơ thể Liệt Trúc manh nha khởi phát. Chợ lớn sẽ biến thành bể máu nếu những làn sóng đó thoát ra ngoài.
-Bỏ con bé xuống! Thằng già xấu xa!
-Thằng già bắt cóc trẻ con đó! Đánh chết nó đi!
Bất Vọng liền dậm chân xuống sàn, từ mũi giày tỏa ra cơn bão lốc thổi bốn phương tám hướng. Gió giật như hàng trăm đôi tay xô đẩy khiến mọi người ngã bổ ngửa, một số phải vịn tay vào tường mới trụ nổi. Đám đông vừa ngã, một lối đi khác mở ra và Bất Vọng lập tức chạy theo hướng ấy. Vài gã Thạch Tượng nhổm dậy tiếp tục truy đuổi. Một gã leo trèo trên mái các cửa hàng rồi lao xuống nhằm thẳng Bất Vọng, kiếm huơ lên đầy hung hiểm:
-Thằng già chạy đằng trời!
“Thằng già” trước mắt gã chỉ phẩy tay về phía sau, thậm chí chẳng quay đầu nhìn lại. Gã cảm thấy một cơn gió mạnh ập tới, tiếp đó trời đất quay mòng mòng và đến khi tỉnh lại, gã nhận ra mình đang nằm trong thùng nước thải hôi thối. Đồng bọn của gã cũng bay vèo vèo chỉ sau cái phẩy tay nhẹ hều của Bất Vọng. Gã tức tối nghĩ thằng già kia dùng ma thuật nhưng thực sự nó chỉ là “bí kỹ” mà thôi.
Dù vậy, Bất Vọng vẫn gặp khó. Dân chúng chung cư tích cực lập vòng vây chặn đường, trong số kia có cả người già lẫn trẻ nít, gã sợ nếu dùng bí kỹ thì họ chẳng chịu nổi một đòn. Bất Vọng nghiến răng kìm nén lời chửi thề đoạn tìm đường khác. Gã bế Liệt Trúc luồn lách dãy quán ăn, len lỏi trong khu buôn vật liệu phế thải rồi lại vòng sang hướng khác vì gặp đám đông khác cản đường. Gã không thể giải thích và cũng không muốn giải thích trước bầy người điên cuồng ấy.
-Bắt thằng già! Bắt lấy nó!
Hàng chục người chạy ra vồ Bất Vọng. Gã liền nhún chân nhảy vọt qua đầu bọn họ, sau thẳng hướng tới cầu thang máy. Nhưng thang máy nhanh chóng bị chặn, gã đành leo thang bộ, khốn nỗi thang bộ cũng bị chặn nốt. Bất Vọng lui bước song phía sau gã, dân chúng đã quây kín. Chỉ có ăn tươi nuốt sống “thằng già biến thái bắt cóc trẻ con” mới làm họ nguôi giận. Không hiểu! – Bất Vọng than thở. Năm năm sống ở quận 4, gã vẫn không hiểu tại sao dân xứ này giận dữ vì những việc chẳng phải của họ?
Bỗng từ phía sau đám đông nổi lên tràng chửi bới hò hét. Bất Vọng thấy rõ cái mặt Quạ Đen đang lầm lũi đi tới. Vừa thấy bọn băng đảng lăm lăm đao kiếm, dân chúng chạy tán loạn như ong vỡ tổ. Họ rút lên tầng, bỏ lại quán xá. Chợ lớn phút chốc trống hơ trống hoác. Gã đeo khẩu trang chùi thanh đoản đao đẫm máu vào quần rồi nói với Bất Vọng:
-Thạch Tượng chặn hết cửa rồi! Ông phải lên tầng năm hoặc tầng sáu, sẽ có phi thuyền chờ trên đó!
-Đông Hoàng đâu? – Bất Vọng hỏi – Lão ta chết rồi à?
-Đang kẹt với thằng già mắt lươn. Không đương dưng “mắt lươn” xuất hiện đâu. Có lẽ lão đã bắt tay cùng ba đứa người Phi Thiên. Tôi nghĩ ông nên đuổi, hoặc giết ba đứa ngay từ đầu.
-Chú mày… theo dõi ta à? – Bất Vọng cau mặt.
Quạ Đen không đáp, ánh mắt gã dõi theo băng đảng Thạch Tượng vừa túa vào chợ lớn. Dòng người ùn ùn như thác lũ, quán xá cửa tiệm đổ rào rào và nát bấy dưới bước chân rầm rập. Thanh âm náo động khắp tòa chung cư khiến toàn băng Quạ Đen nhanh chóng xuống tinh thần. Duy nhất kẻ thủ lĩnh Quạ Đen vẫn bình tĩnh phân phó công việc cho bọn đàn em bằng chất giọng đều đều thiếu lửa:
-Mấy thằng kia bảo vệ ông già rồi gọi cứu viện! Mấy thằng này ở lại cùng tao!
Bất Vọng nhanh chóng rời hiện trường cùng vài gã bảo vệ. Còn Quạ Đen chỉ huy một lực lượng chưa đến năm chục người chắn lối lên cầu thang. Băng Thạch Tượng khép chặt vòng vây, người đông nghìn nghịt như bức tường thành kiên cố. Từ trong bức tường người xuất hiện một kẻ thân hình hộ pháp, đầu trọc vằn vện đầy sẹo; gã lớn tiếng nạt nộ bằng cái mồm rộng như miệng cá ngão:
-Cút ra! Thằng Quạ Đen là của tao! Đứa nào giết nó, tao chém!
Quạ Đen nhận ra ngay kẻ vừa lên tiếng đoạn thở dài chán ngắt:
-Thạch Tượng đấy à?
Thạch Tượng vác thanh đao nặng nề trên vai sẵn sàng bổ đôi bất cứ thứ gì làm gã ngứa mắt. Năm năm qua, gã là viên đá lớn nhất chặn đường chinh phục quận 4 của Quạ Đen. Vô số lần bị Quạ Đen dồn vào hiểm cảnh song lần nào gã cũng thoát. Nhiều người, thậm chí chính Thạch Tượng tin rằng gã sẽ trở thành ông vua của tòa chung cư, bởi lẽ các bậc bá chủ xưa nay đều trải qua tình trạng cá nằm trên thớt vài lần. Và dường như, hôm nay sẽ là ngày để gã xưng hùng xưng bá.
-Mày toi rồi! – Thạch Tượng ồm ồm nói – Ở đây không chỉ anh em của tao mà còn nhiều anh em khác. Họ ghét mày, Quạ Đen à! Mày chỉ ham đánh giết, chẳng chừa đường lui cho bất cứ ai. Một con chó điên như mày phải chết!
Đám đông hô hào hưởng ứng, tiếng “giết” rầm trời lặp đi lặp lại muốn khoan thủng màng nhĩ. Bọn Quạ Đen sợ đến hồn bay phách lạc, tay chân run cầm cập. Thạch Tượng biết bọn này đã hết sạch tinh thần chiến đấu, gã bèn mở lời như đấng quân vương hiền minh:
-Này mấy anh em đằng kia, tao nghe thằng Quạ Đen đối xử mọi người như rác rưởi, cớ sao chúng mày còn liều mạng vì nó? Gia nhập Thạch Tượng đi, tao hứa bọn bay sẽ ngày đủ ba bữa, đủ cả tiền chơi gái!
Đám người nhìn nhau rồi tự động rời xa kẻ thủ lĩnh. Nói cho cùng, người ta sợ Quạ Đen chứ chẳng nể gã. Lẽ đời ai nể con chó điên? Thâm tâm Quạ Đen trước giờ chỉ nghĩ đánh nhau chứ chẳng hề lưu tâm đàn em. Gã chẳng có phong thái thủ lĩnh, từ giọng nói vô hồn tới tác phong đi đứng như thằng buôn đồ đồng nát. Và giờ đây, gã phải một mình đứng giữa rừng đao kiếm. Một người trong số những kẻ vừa đào ngũ quay ra hằn học:
-Xin lỗi Quạ Đen, nhưng quả thực… mày hết thời rồi!
-Hồi đầu, chúng mày thề thốt trung thành ghê lắm mà? Giờ phản tao nhanh vậy? – Quạ Đen hờ hững nói.
-Mày không phải đại ca của bọn tao. – Kẻ khác lên tiếng – Chẳng thằng đại ca nào khuyên bọn tao tốn thời gian đọc sách hết!
Tình huống ngày càng tệ hại nhưng Quạ Đen không bất ngờ. Gã cười khùng khục rồi vứt đoản đao đoạn lôi ra một cán kiếm, từ cán kiếm bật lên lưỡi kiếm tựa mũi khoan dài có nhiều rãnh nhỏ chạy dọc thân. Thạch Tượng lắc đầu:
-Thanh “muỗi vằn” à? Nhưng kể cả là muỗi vua hay muỗi chúa thì hôm nay mày vẫn tàn đời! Anh em, lên!
Gã vừa dứt lời, biển người ào ạt cuốn trôi chợ lớn, sóng kiếm trào dâng ập xuống đầu kẻ đơn thương độc mã. Quạ Đen nhìn đám đông và phỏng đoán xem quân định đông cỡ nào. Hai trăm? Ba trăm? Không, đông hơn thế. Gã không chắc mình sẽ chết hay sống, nhưng nếu chết, cũng phải chết cho đàng hoàng.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
171 chương
312 chương
27 chương
301 chương
97 chương
522 chương
85 chương