Trợ lý Dương nghe được tiếng ồn liền quơ quàng mặc quần áo vào rồi chạy ra khỏi phòng. Khi trông thấy Tiểu Hắc quỳ rạp trên mặt đất ngủ say thì cả người cậu lập tức dại đi, đứng ở cửa tầm nửa phút mới lộ ra vẻ mặt khổ sở như bị áp bức. Trợ lý Dương nước mắt lưng tròng, dùng tay chỉ lên trời thề thốt: “Anh Sâm! Em thực sự đã buộc nó rất rất rất kỹ rồi! Thật đó!!” Cơn giận trong mắt Diệp Sâm lúc này đã giảm bớt, anh gật đầu nói: “Được rồi, dắt nó đi đi.” Tiểu Hắc vừa bị người ta đạp vào mũi đã giật mình tỉnh giấc, đôi mắt mở to vô tội. Nó thấy anh giơ lòng bàn chân trước mặt mình liền vươn lưỡi dài ra liếm. Gương mặt Diệp Sâm bỗng chốc trở nên méo mó. Nơi đó chính là chỗ nhạy cảm nhất của anh, ngoại trừ lúc nhỏ thường bị mấy vị phụ huynh ở nhà trêu chọc cầm lấy cù lét ra, khi lớn lên anh hoàn toàn không cho phép bất cứ ai chạm vào. Lúc này lòng bàn chân bị liếm khiến cho Diệp Sâm ngứa đến khó chịu, ý muốn đạp chết con ngựa này càng lúc càng trào dâng. Trợ lý Dương dựa theo ánh đèn mờ nhìn sắc mặt Diệp Sâm, nhìn xong liền biết anh đã sắp đến giới hạn phát điên rồi. Cậu vội vã chạy tới túm cổ hắc mã, đồng thời đẩy miệng nó sang một bên, muốn lôi cái thứ không biết trời cao đất rộng này ra khỏi phòng. Kỳ lạ thay Tiểu Hắc lần này lại không phản kháng, chậm rãi bước đi. “Khoan đã.” Diệp Sâm bỗng dưng xuống giường mặc nhanh áo khoác, sau đó bước đến, “Cậu đi nghỉ đi, giao nó cho tôi.” Trợ lý Dương cẩn thận xem xét Diệp Sâm, thấy anh đã bình tĩnh liền hoan hô trong lòng, vội vàng giao dây thừng cho anh, còn mình thì nhanh chóng chạy về phòng ngủ. Đầu óc thông minh giúp cậu biết rằng, chuyện này không phải do cậu chưa làm hết phận sự mà vì ngài ảnh đế của cậu không tin vào người khác, muốn tự mình đi buộc dây. Diệp Sâm mang Tiểu Hắc đi buộc kỹ càng, không quên thắt một cái nút thật chặt phòng khi nó thoát ra, sau đó mới an tâm đi về phòng, ngủ một mạch đến hừng đông. Diệp Sâm vốn cho rằng sẽ không còn chuyện kỳ quái gì xảy ra nữa, ai ngờ nửa đêm hôm sau khi anh tỉnh giấc lại thấy Tiểu Hắc đang tựa cằm ở mép giường ngủ say. Lúc này đây, toàn bộ gương mặt anh tái đi. Trợ lý Dương thấy vậy, lòng liền thầm đoán xem chứng mặt liệt của Diệp Sâm bao lâu nữa sẽ được trị khỏi hẳn. Cậu dè dặt cười, “Ừm… Hôm nay anh Sâm tự buộc…” “Ừ.” Diệp Sâm xoa mi tâm. Điều này khiến ngay cả anh cũng thấy bối rối, con ngựa này thật quá kỳ dị. Anh suy nghĩ một hồi rồi phất tay nói: “Cậu đi ngủ đi, ngày mai lắp một chiếc camera trong chuồng của nó cho tôi.” Trợ lý Dương suy đoán ý đồ trong mệnh lệnh của Diệp Sâm chốc lát liền giật mình. Chẳng lẽ có người cố ý cởi sợi dây ra? Nhưng chúng làm vậy với mục đích gì? Ai lại nhàm chán đến mức to gan đến vậy, dám ra tay trên đầu thái tuế chứ? “Vâng, tôi sẽ đi làm ngay.” Trợ lý Dương vội vàng ra ngoài gọi điện thoại, vận dụng hiệu suất cao nhất để giải quyết công việc. Từ sau đó, khi thấy Tiểu Hắc xuất hiện trong phòng mình lần nữa Diệp Sâm cũng coi như đã quen, ngay cả mí mắt cũng lười nhấc, mặc kệ sự tồn tại của nó, xoay lưng tiếp tục ngủ. Trợ lý Dương giữa đêm không bị đánh thức nữa, cứ tưởng người quấy rối kia chắc đã phát hiện ra có máy theo dõi nên không dám làm càn. Sáng sớm cậu mặc quần áo chỉnh tề, tinh thần sảng khoái đến phòng Diệp ảnh đế gõ cửa, “Anh Sâm, nên dậy…” Cánh cửa phòng vừa mở ra, trợ lý Dương đang vui vẻ nhe răng cười tươi rói bỗng trông thấy Diệp Sâm đang đứng bên trong cùng với cái mông của Tiểu Hắc. Miệng cậu méo xệch đi không nói được lời nào, hai tròng mắt thiếu chút nữa rớt xuống đất. Vì đêm qua Diệp Sâm ngủ khá ngon nên sắc mặt rất ổn. Anh không có biểu cảm gì, chỉ chầm chậm cài nút tay áo, hất hàm nói: “Mang camera lại đây.” Trợ lý Dương chân tựa như đạp gió nhanh chóng chạy đi. Diệp Sâm vội vàng giải quyết gọn lẹ điểm tâm, cùng Tiểu Hắc hoàn thành trơn tru phần kịch bản của buổi sáng, sau đó chân ba bước thành hai bước đi đến chỗ nghỉ cầm lấy camera mà trợ lý Dương dùng đôi tay cứng ngắc đưa cho. Anh ngay cả chớp mắt cũng không, chăm chú nhìn vào màn hình. Cảnh tượng được ghi lại quả thật kỳ quái khôn cùng. Một giây trước đó Tiểu Hắc rõ ràng đã được buộc rất kỹ càng bằng dây trong chuồng ngựa. Thế nhưng một giây sau, không biết bằng cách nào, toàn bộ sợi dây nọ đã hoàn toàn biến mất chẳng thấy dấu vết. Trợ lý Dương thấy ánh mắt nghi hoặc của Diệp Sâm nhìn mình, cậu lập tức căng thẳng, lúng túng hỏi: “Vậy không phải do người khác quấy rối sao?” Diệp Sâm tin tưởng cậu nên gật đầu. Sau đó anh chú ý đến mốc thời gian bên góc của màn hình, dường như có điều suy nghĩ. Anh bảo trợ lý Dương đi lấy camera của khách sạn đến cho mình xem. Diệp Sâm xem xong thì nhíu mày thật chặt, nói: “Cả đêm Tiểu Hắc không hề xuất hiện ở lối đi, vậy nó vào bằng cách nào?” Trợ lý Dương gian nan lắm mới có thể nuốt được nước bọt, không hiểu sao cậu chợt cảm thấy sống lưng lành lạnh, “Anh… anh Sâm, hay là tối nay em canh trong phòng anh, xem xem rốt cuộc có cái quái gì xảy ra?” Diệp Sâm im lặng trong chốc lát. Thật ra chuyện này cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến anh, chẳng cần phải cất công tìm hiểu. Thế nhưng anh quả thực cảm thấy rất hiếu kỳ, vậy nên gật đầu nói: “Cứ thế đi.” Đêm đó, trợ lý Dương ngồi trong phòng của Diệp Sâm cố căng mắt ra canh chừng. Vì để chống lại cơn buồn ngủ đang dồn dập kéo đến, cậu thay đổi N kiểu ngồi và N+1 kiểu đứng. Sau đó cậu cầm điện thoại, bàn tay cứng nhắc vuốt lên vuốt xuống hồi lâu, tiếp đến xoay sang trừng mắt thưởng thức họa tiết rèm cửa. Đếm hết mấy bông hoa trên chiếc rèm xong, cậu chuyển sang mấy ô vuông nơi cửa sổ, tới khi mấy cái ô vuông cũng đã được đếm sạch sẽ thì bắt đầu đến hình vẽ trên drap giường. Trợ lý Dương lẩm bẩm mãi tới khi thấy không còn gì để làm nữa, quyết định chơi với mấy cái nút trên quần áo mình. Vất vả đợi cho trời sáng choang, Diệp Sâm được ngủ ngon tỉnh giấc, cậu mới hít sâu một hơi, không đợi anh mặc xong áo khoác đã lập tức nằm vật ra, ngủ ngáy như sấm. Diệp Sâm nhìn thoáng qua Tiểu Dương, chắc chắn đêm qua Tiểu Hắc không đến mới vác thiếu niên đang ngủ say sưa lên ghế sô pha rồi đắp cho cậu một chiếc áo khoác. Sau đó anh gọi người đại diện đến làm trợ lý nửa ngày. Một thời gian sau vì việc đóng phim thường phải kéo dài đến đêm nên mỗi khi Diệp Sâm quay về phòng mình liền ngủ một mạch tới sáng, cũng chẳng để ý việc Tiểu Hắc có xuất hiện hay không nữa. Chỉ trừ hai lần đầu bị hoảng sợ ra, bây giờ đối với việc này anh cũng không còn quan tâm tới, hoàn toàn vứt nó ra sau đầu. Cho đến khi kịch bản đang tiến dần tới hồi kết thúc, đồng hồ sinh học của Diệp Sâm được trở lại bình thường như cũ thì vào nửa đêm khi anh tỉnh dậy, lại thấy Tiểu Hắc ngủ say sưa bên giường của mình. Ấy vậy mà Diệp Sâm cũng chẳng la mắng nó, chỉ đưa tay vuốt nhẹ mặt nó rồi xoay người ngủ tiếp. Vào một buổi sáng khi vừa thức giấc, anh bỗng dưng phát hiện một tháng nay mình không hề nằm mơ nữa. Tuy trước đây không phải đêm nào Diệp Sâm ngủ cũng thấy giấc mộng nọ, thế nhưng chưa bao giờ cách một tháng dài như thế. Anh rất ngạc nhiên, không biết có liên quan gì đến việc quay bộ phim này hay không. Đã mấy buổi sáng liền trợ lý Dương thấy Tiểu Hắc đi ra từ phòng Diệp Sâm, gương mặt cậu lần sau so với lần trước chỉ có càng méo mó hơn, ánh mắt nhìn về phía hắc mã đầy vẻ sợ hãi. Rốt cuộc cậu nhịn không nổi, đi đến nói nhỏ với Diệp Sâm: “Anh Sâm nè, Tiểu Hắc có phải yêu ma quỷ quái gì đó biến thành không vậy? Nó đến không hình về không dạng kỳ quái thế này quả thật khiến em sợ quá chừng!” Anh nhìn thoáng qua bóng dáng Tiểu Hắc ở đằng xa đang vui vẻ chạy loạn khắp nơi trên thảo nguyên, lạnh nhạt nói: “Cho dù là ma quỷ thật thì với cái bộ dạng ngu ngốc đó, nó có thể làm nên tích sự gì? Kệ nó.” Trợ lý Dương vốn luôn tôn sùng Diệp Sâm với một hình tượng cao thượng, nay lòng ngưỡng mộ lại được nâng thêm một bậc, vì thế kính nể hỏi: “Anh thật sự chấp nhận cho nó ngủ chung trong phòng sao?” Anh im lặng, sau lại đáp: “Không sao, nó không có mùi hôi thối gì, mà ngủ cũng chẳng chảy nước miếng.” “…” Trợ lý Dương bị nghẹn lời. Cậu biết Diệp Sâm luôn ưa sạch sẽ, cậu cũng biết đối với loài ngựa anh rất thiên vị, thậm chí có lúc thân với ngựa còn hơn với người. Thế nhưng cậu không nghĩ rằng anh có thể để cho một con ngựa mỗi ngày ngủ kế bên giường của mình như thế. Nhìn sự ưu ái này mà xem, Tiểu Hắc ngoại trừ bị đặt một cái tên xấu xí và giá cả… à không, được tặng miễn phí ra, thì rõ ràng so với những con ngựa đắt tiền dùng để thi đấu khác, nó hoàn toàn được đối xử tốt hơn gấp mấy lần đó! Diệp Sâm thầm suy nghĩ, có lẽ nguyên nhân anh không khó chịu là vì mình đang ở khách sạn. Nói không chừng khi về đến nhà, anh sẽ thực sự không thể chấp nhận nổi đâu. Gần đến cuối năm, thảo nguyên bao la đột ngột đổ một trận tuyết lớn. May mắn thay trong kịch bản lại có một cảnh quay trời tuyết, vậy nên đoàn phim đã tiết kiệm được một khoản chi phí cho việc dùng tuyết nhân tạo. Sau hai ngày quay, mọi người thuận lợi hoàn thành hết bộ phim. Tất cả nhân viên hoan hô ăn mừng. Nguyên nhân không chỉ từ việc quay phim đại công cáo thành, mà còn do sự góp mặt của ảnh đế, lợi nhuận thu được chắc chắn còn hơn cả mấy năm làm việc gộp lại. Diệp Sâm nhờ người nấu một thùng nước nóng thật lớn, sau đó cho nước lạnh vào để tạo độ ấm vừa phải rồi bắt đầu tắm rửa cho Tiểu Hắc. Anh dùng khăn nhúng nước chà lưng nó, vẻ mặt đầy sự nghiêm túc. Theo Diệp Sâm, việc này là bổn phận mà mỗi một chủ nhân cần có đối với ngựa của mình. Tự tay tắm ngựa cũng có thể giúp trao đổi tình cảm với chúng. Dù rằng Tiểu Hắc là một tên nhóc nghịch ngợm, vả lại để người khác tắm cho cũng chẳng khác gì, Diệp Sâm vẫn nghĩ tự anh làm có lẽ sẽ tốt hơn. Mặt khác ở trang trại của Diệp Sâm cũng có hai con ngựa luôn được tắm táp vào mùa đông nhưng chưa bao giờ được tắm nước ấm như thế này. Trợ lý Dương bên cạnh trông thấy chỉ biết há hốc mồm, “Anh Sâm, anh tốt với Tiểu Hắc quá.” Diệp Sâm không nói gì đưa mắt liếc Tiểu Hắc, thấy nó quay đầu lại dùng đôi mắt to tròn nhìn mình chăm chú. Lòng anh chợt xúc động, kìm khóe miệng đang cười xuống, vỗ lưng nó, “Hôm nay tao tắm cho mày thật sạch sẽ, sau đó thì tống mày đi.” Lông mi Tiểu Hắc chợt bất động, nửa ngày mới chớp mắt. Nó bắt đầu giãy giụa. Diệp Sâm nhanh chóng ôm lấy cổ nó, “Quả nhiên mày có thể hiểu được lời tao nói. Yên tâm đi, tao sẽ không vứt bỏ mày, chỉ mang mày về nhà tao thôi.” Tiểu Hắc nghe được tới đây thì không vùng vẫy nữa, bắt đầu ủi mặt vào ngực Diệp Sâm. Anh đẩy đầu nó sang một bên, lấy thùng nước xối lên người nó rồi bảo: “Nếu hiểu được những gì tao nói thì ngày mai khi mày lên xe không được quậy phá nghe chưa?! Mày mà dám bỏ chạy thì đừng hy vọng tao cho mày ăn đồ ăn ngon, không những thế còn đánh mày luôn.” Tiểu Hắc không cam lòng lắc đuôi, nó lại gần cắn tay áo Diệp Sâm làm nũng, hai mắt tội nghiệp khẽ chớp. Diệp Sâm không ngờ có ngày mình và một con ngựa nói chuyện với nhau thế này. Anh đột nhiên cảm thấy buồn cười, giật giật khóe miệng, nghiêm túc dạy bảo: “Tao còn có chuyện cần làm, nhưng khi mày về đến nhà thì sau đó tao cũng sẽ về tới nhanh thôi.” Trợ lý Dương nghe giọng nói ôn hòa vô cùng xa lạ của Diệp ảnh đế mà lòng ngạc nhiên. Cậu chỉ có thể thấy Diệp ảnh đế tình cảm như vậy trong lúc anh quay phim mà thôi, thế nhưng bây giờ đối tượng tiếp chuyện với anh lại là một con ngựa. Điều đó quả thực khiến cậu không khỏi đứng trong gió với cảm xúc ngổn ngang, phải vịn tường mới chống đỡ được cơ thể mình. Tiểu Hắc lầm bầm vài tiếng trong cổ họng rồi nhe răng ra. Diệp Sâm hài lòng, nghĩ rằng con ngựa này quả thực rất thông minh. Anh sờ sờ mũi nó, nói: “Nếu mày ngoan, khi nào về tới tao sẽ dắt mày đi dạo.” Trong thoáng chốc lỗ tai của Tiểu Hắc liền dựng thẳng lên, đôi mắt trợn to tựa như đã hiểu được lời hứa hẹn của Diệp Sâm. Lúc này nó nào còn có vẻ ưu buồn như vừa nãy nữa, bộ dạng tưng tửng lại bắt đầu bộc phát. Khóe miệng nó nhếch sang trái rồi lại sang phải, không những thế còn nhe răng với anh, vươn lưỡi dài liếm toàn bộ gương mặt Diệp Sâm. Chuyện xảy ra bất ngờ khiến anh không kịp đề phòng, chỉ biết cầm khăn hóa đá trong không khí. Đến bây giờ Tiểu Hắc đã tin từ nay về sau mình sẽ được ở cạnh Diệp Sâm. Lúc trước nó cẩn thận làm ra vẻ hoa trong gương, trăng trong nước lấy lòng anh. Thế nhưng bây giờ thấy anh không giận dữ với mình, nó không biết sống chết liếm luôn bên mặt còn lại của Diệp Sâm. Diệp Sâm nhắm chặt hai mắt. Đầu tiên, anh nghĩ rằng tại sao mình không hề ngửi thấy mùi hôi khác thường nào, sau đó mới bắt đầu tức giận. Thế nhưng vì cơn giận này đến quá chậm, vậy nên nó vừa được bộc lộ ra đã bị tiêu đi gần hết. Cuối cùng Diệp Sâm không biết phải làm sao, chỉ đành thở ra một hơi thật dài, nắm tay áo định lau sơ mặt. Ai ngờ lau một hồi anh mới phát hiện ngay cả chỗ tay áo đó cũng đã bị Tiểu Hắc cắn. Thế là Diệp Sâm bị hóa đá lần thứ hai. Hình tượng mặt liệt của Diệp Sâm hoàn toàn bị sụp đổ, khóe miệng anh co rút liên tục, tay cầm chiếc khăn tắm ướt sũng đập vào mặt Tiểu Hắc, gầm lên: “Đàng hoàng chút coi!!!”