Diệp Sâm không phải người hay huênh hoang, khoe mẽ danh tiếng của mình. Một là do tiếng tắm của anh đã đủ lớn, không cần phô trương thân thế thêm nữa. Hai là Diệp Sâm cảm thấy những hành vi như vậy rất ngu xuẩn, vậy nên anh không thích làm. Vào giờ cơm trưa, anh cũng như các nhân viên khác trong đoàn phim nhận lấy cơm hộp từ tay trợ lý Dương. Chỉ duy có đôi đũa mà Diệp Sâm dùng được mang theo riêng chứ không phải đồ có sẵn.
Tuy nhiên, hôm nay tất cả mọi người đều thấy rõ Diệp ảnh đế rất không ổn. Toàn bộ thớ cơ trên mặt Diệp Sâm lúc này đang căng cứng, ánh mắt sa sầm, miệng ăn cơm chẳng khác nào đang nhai lấy nhai để kẻ thù. Đến nỗi ai nấy cũng đều đau giùm cho mớ thức ăn kia.
Đạo diễn ngồi gần đó nhích lại khều nhẹ trợ lý Dương, ông lấy khăn giấy lau sạch bộ râu của mình rồi dùng chiếc đũa trên tay chỉ vào góc áo Diệp Sâm hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại dính bùn?”
Trợ lý Dương liếc nhìn sang, lòng thầm hô to, “Chết rồi!”. Cậu vội vàng dịch mông ngăn tầm mắt của mọi người, sau đó lấy khăn chùi cho Diệp Sâm, mặt khác xoay qua cười gượng với đạo diễn, “Không có gì, không có gì! Do anh ấy bất cẩn nên dính phải thôi.”
Nếu để người khác biết Diệp ảnh đế cao quý vừa bị một con ngựa ngáo đá ủi cho té nhào ra đất thì thật sự mất mặt lắm. Không những thế, thân làm trợ lý mà cậu lại thất trách, nếu Diệp lão gia tử biết được chắc chắn sẽ đập nát chén cơm của cậu. Hơn nữa, không phải đi đâu cũng có thể gặp được cho ảnh đế tốt tính như Diệp Sâm. Anh Sâm ngoại trừ khuôn mặt bị liệt ra thì mọi thứ khác đều hoàn hảo. Huống chi từ lâu cậu đã tôi luyện được kỹ năng đọc tâm từ gương mặt liệt đó rồi, việc chăm sóc cho anh Sâm ngày càng dễ dàng hơn nhiều. Thế nên chén cơm này đương nhiên cậu phải giữ cho chắc!
Diệp Sâm nhìn thoáng qua động tác lau chùi của trợ lý Dương, không quan tâm mấy. Anh vẫn tiếp tục công việc ăn của mình một cách im lặng đáng sợ. Sau một hồi nhai nuốt, anh mới phát hiện xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh đến lạ.
Diệp Sâm ngừng ăn, định ngẩng đầu lên nhìn. Tai anh bỗng cảm nhận được một luồng khí nóng. Mọi người xung quanh cũng cùng lúc hít hơi lạnh, quan sát con ngựa với cái đầu thật to đang đứng trước mặt. Khuôn miệng rộng của nó mở ra khép vào tựa như đang trách móc, mũi không ngừng hít ngửi đồ ăn trong hộp cơm.
“Bộp”, đôi đũa trong tay Diệp Sâm rơi trên mặt đất. Khi anh kịp phản ứng lại thì cơn giận đã lên đến đỉnh đầu. Anh hung hăng vứt hộp cơm, đứng lên chỉ tay vào con ngựa đang đứng bên cạnh, “Chuyện gì nữa đây?!!”
“Xin lỗi anh Sâm!” Bảo tiêu ở gần đó cũng ném bữa trưa trong tay, lo lắng xông tới kéo con ngựa lui về sau, khóc không ra nước mắt.
Sự nghiệp làm bảo tiêu của hắn chỉ có hai lần phạm sai lầm. Mà cả hai đều do con ngựa này gây nên. Bình thường hắn chỉ cố gắng đề phòng người gian, ai mà ngờ vào lúc ăn cơm trưa lại bị một con ngựa quấy rối chứ, huống chi nó vốn không thể xuất hiện ở đây.
Diệp Sâm hung bạo trừng mắt với kẻ đầu sỏ ngây thơ chẳng biết gì kia. Trong cuộc đời cưỡi ngựa của anh chưa từng sơ suất để bị té lộn mèo lần nào, ấy vậy mà chỉ mới bị cái thứ ngu ngốc này ủi một cái thôi đã ngã chỏng vó. Sắc mặt anh u ám, độ đen có thể sánh ngang ngửa với lông ngựa. Diệp Sâm lạnh lùng nói: “Không phải các anh đã buộc nó rất kỹ rồi sao? Sao nó còn ra ngoài được?”
“…” Yên ngựa, khớp miệng và dây cưỡi đâu? Người vệ sĩ nhìn hắc mã toàn thân trống trơn nhẵn bóng mà đầu xoay mòng mòng, “Đã… đã được… được buộc kỹ… chẳng lẽ gặp ma sao?!”
Diệp Sâm thấy ngựa không chịu nghe lời bảo tiêu, chỉ đang liều mạng rướn cổ vào hộp cơm trên mặt đất. Anh không nói gì, nhìn vòng quanh thảo nguyên rộng lớn một lát rồi phất tay nói: “Kệ nó đi.”
Người vệ sĩ nghe vậy liền buông tay. Ngựa ta vừa được thả liền vui mừng, ngửa mặt lên trời hí vang. Sau đó nó tiến lên hai bước, vùi đầu vào hộp đựng cơm. Nó thè lưỡi khẽ liếm, mùi hương thơm ngon của thức ăn theo đó dâng lên ngào ngạt.
Mọi người xung quanh đều không thể nhai cơm nổi nữa, bởi mấy cái cằm của bọ họ do quá hoảng sợ nên đã rơi hết xuống đất từ lâu.
Nhân viên trong đoàn vốn không biết chuyện Diệp Sâm mua ngựa. Hiện trông thấy con hắc mã đẹp đẽ này thân thiết với anh mới hiểu ra.
Đạo diễn thấy vậy hưng phấn xoa tay, khuyến khích anh dùng nó để đóng phim.
Diệp Sâm nghe xong thì kiên quyết từ chối, “Không được! Nó chưa từng trải qua huấn luyện, cho dù ngựa tốt đến đâu cũng không phù hợp.”
Đạo diễn ngẫm lại thấy đúng nên đành thôi.
Hắc mã mặc kệ ánh nhìn hoảng sợ đang đổ dồn vào mình, vẫn chỉ tập trung ăn hết thức ăn trong hộp cơm, không chừa lại chút gì. Khi thấy Diệp Sâm cầm lấy một hộp mới nó liền đưa miệng tới gần, anh liếc thoáng qua rồi dùng khuỷu tay đẩy nó, “Tiểu Dương.”
“Có em ạ.” Trợ lý Dương để đũa xuống, lau miệng.
“Buộc nó lại, chờ tôi diễn xong mới thả ra.”
“Vâng.”
Cảnh quay buổi chiều sẽ có kết hợp với hí mã. Cụ thể thì nam chính, Tần tướng quân sẽ cưỡi trên lưng ngựa, một thân một mình chiến đấu với quân địch. Vậy nên vừa cơm nước xong, Diệp Sâm đã phải ngồi trước bàn hóa trang. Thợ trang điểm kích động dùng hai bàn tay run rẩy biến Diệp Sâm thành một vị tướng lĩnh mặt mày nghiêm túc trầm ổn. Sau đó, anh cởi áo khoác trên người ra, mặc áo giáp vào rồi sải bước đến trước ống kính.
Chiến mã của Tần tướng quân trong kịch bản sở hữu bộ lông đen nhánh. Lúc trước diễn ở Hoành Điếm, nó không được xuất hiện nhiều lắm, thi thoảng mới lộ mặt. Các cảnh phim ở thảo nguyên lại cần quay toàn thân của nó, vì thế đạo diễn ngắm tới ngắm lui, trong lòng vẫn thấy tiếc nuối.
Quả thực lấy mã so mã tức chết mã mà!
Lúc mọi thiết bị đạo cụ đã được vào đúng vị trí, Diệp Sâm liền phóng người lên ngựa. Lòng anh vừa mới dâng lên chút cảm hứng diễn xuất thì đột nhiên nghe được tiếng ngựa hí quen thuộc, khóe miệng vô thức co giật.
Dưới vô số cặp mắt trợn trừng, con ngựa vốn đã được buộc rất kỹ lưỡng lại xuất hiện lần nữa. Toàn thân nó đeo đầy đủ bộ yên cương, xông đến trước mặt Diệp Sâm, ngang ngược gây hấn với con ngựa anh đang cưỡi.
Bảo tiêu không dám làm nó bị thương, chỉ đành bất lực bó tay.
Cũng may động tác của nó không quá mạnh. Nó đơn giản biểu đạt sự ganh tị cộng với ý muốn tranh giành tình cảm của chủ nhân, chứ không hề xô Diệp Sâm té xuống đất.
Anh vừa cởi mũ giáp liền để lộ ra bộ mặt đen thui, lòng bắt đầu hối hận vì đã mua con ngựa này. Anh dùng chân đẩy nó ra, quát lớn: “Đi về chuồng ngay!!”
Hai bảo tiêu thấy vậy thì nhanh chóng chạy đến giữ lấy dây cương, ôm đầu ngựa kéo ra ngoài.
Bất ngờ là dù làm thế nào hắc mã cũng không chịu nghe lời. Hai người đàn ông khỏe mạnh dùng đến cả võ cũng không thể khiến nó di chuyển nửa bước. Hắc mã ngẩng đầu, đôi mắt to tròn như đang cầu khẩn Diệp Sâm. Sau nó ủi đầu vào ngực anh, không những thế còn vươn lưỡi liếm tay anh.
Diệp Sâm trước giờ ưa sạch sẽ, nay lại bị liếm láp đến suýt nổi lửa. Thế nhưng khi anh cúi đầu bắt gặp hai mắt ngựa long lanh thì lập tức sửng sốt. Nhìn đôi con ngươi ướt nhẹp của nó dưới hàng lông mi dinh dính, không hiểu sao Diệp Sâm thấy mềm lòng.
Diệp Sâm vốn rất hiểu ý ngựa, đương nhiên có thể dễ dàng đoán ra tâm trạng của con hắc mã này.
Hiện nó không điên điên khùng khùng như lúc sáng mà chỉ tỏ vẻ buồn bã ưu sầu, động tác ủi đầu vào ngực anh cũng rất dè dặt, cẩn thận.
Đạo diễn đứng gần đó thấy bảo tiêu không kéo nổi ngựa thì rất kinh ngạc. Gã đi gọi thêm mấy người trong mã tràng đến phụ giúp nhưng vẫn chẳng thể khiến hắc mã mảy may di chuyển.
Hắc mã thấy Diệp Sâm không nhúc nhích liền đổi tư thế đứng song song với con ngựa anh đang ngồi, sau đó khụy hai chân trước xuống đất, buồn rầu cọ đầu vào đùi anh.
Trợ lý Dương ngạc nhiên há mồm, cậu nói: “Anh Sâm, hay là nó muốn diễn cùng anh?”
Diệp Sâm không lên tiếng. Anh suy nghĩ một lát rồi nhảy xuống, đi sang ngồi lên lưng của hắc mã, sau đó cúi người vuốt nhẹ vài sợi lông trên mũi nó.
Hai mắt ngựa lập tức sáng ngời, phấn chấn đứng lên. Nó vui vẻ hí dài, vẻ đau buồn tội nghiệp lúc nãy đã bị quăng đi thật xa.
Diệp Sâm im lặng hồi lâu rồi nhảy xuống, ngựa ta liền gấp gáp quay đầu lại nhìn. Anh bỗng nhiên thấy buồn cười. Tuy rằng không anh cười thật nhưng giọng nói rõ ràng đã ôn hòa hơn rất nhiều. Diệp Sâm vỗ lưng ngựa, lên tiếng: “Đạo diễn, dùng nó xem sao. Diễn thử trước, nếu không ổn thì hẳn đổi.”
“Được!” Đạo diễn so với hắc mã kia còn vui mừng hơn gấp mấy lần. Ông vội vàng ra hiệu ý bảo tạp dịch trong mã tràng đến thay bộ yên cương mới cho ngựa. “Mau! Nhanh tay lẹ chân lên một chút!”
Dường như hắc mã hiểu được lời nói của mọi người, ngẩng mặt lên trời hí vang lần nữa.
Sự thật chứng minh con ngựa này quả thật xuất chúng. Nó không cần phải trải qua bất cứ huấn luyện nào đã có thể diễn một cách trơn tru, giúp cho Diệp Sâm hoàn thành cảnh quay rất nhanh, trong ngày đã có thể quay xong một phần lớn kịch bản. Hiện anh đang cởi áo giáp, thong thả nghỉ ngơi.
“Anh Sâm, anh thực sự đã nhặt được bảo bối đó!” Trợ lý Dương mở miệng khen.
Diệp Sâm gật đầu, tâm trạng rất tốt, “Vốn định cho người đem Tiểu Hắc về. Nhưng hiện tại có lẽ sẽ đợi đến lúc diễn xong bộ phim này.” Anh vừa nói xong liền nhanh chóng nhảy sang một bên, tránh khỏi cái đầu đang nhào tới của Tiểu Hắc.
Trợ lý Dương cười lớn trêu ghẹo, “Anh Sâm, rõ ràng anh biết nó không thích cái tên này còn cố ý gọi? Hơn nữa em thấy cái tên củ chuối như vậy không hợp với thân phận của anh đâu.”
“Phải nói là rất rẻ tiền.” Diệp Sâm liếc sang, thấy Tiểu Hắc đang trừng mắt với mình. Nghĩ có lẽ nó nghe hiểu được lời mình nói liền nhướng lông mày, “Ngáo đá rất hợp với cái tên ngu ngốc như vậy.”
Mũi Tiểu Hắc lại thở phì phì, định ủi vào ngực anh lần nữa.
Diệp Sâm đã có quán tính, dễ dàng né sang bên. Anh nghiêm khắc vỗ lỗ mũi của nó, “Phản hả?”
Tiểu Hắc chớp mắt, bỗng ngoan ngoãn trở lại.
Hôm nay Diệp Sâm quay xong sớm thế nên rất rảnh rỗi, quyết định cưỡi Tiểu Hắc đi dạo một vòng thảo nguyên. Anh phát hiện ra nó có thể nhạy bén hiểu được mệnh lệnh của mình, vì vậy không biết huấn luyện gì thêm cho nó nữa. Đến lúc trời chạng vạng tối, Diệp Sâm quyết định dừng ở bên hồ chải lông ngựa để trao đổi tình cảm.
Đoàn phim qua đêm tại một khách sạn ở gần chỗ quay. Diệp Sâm không ngồi xe mà cưỡi Tiểu Hắc về đó, sau liền giao nó cho trợ lý Dương.
Buổi tối cùng ngày, Diệp Sâm lại mơ một giấc mơ quen thuộc. Trong mơ, anh thấy mình mặc áo giáp, mọi người xung quanh tôn kính gọi anh là “Tần tướng quân”. Mộng này Diệp Sâm đã chứng kiến rất nhiều lần, tựa như bên trong con người anh còn tồn tại một linh hồn khác vậy. Những cảnh tượng mà anh thấy đôi khi không giống nhau, cũng không quá rõ ràng. Lúc thức dậy, anh cũng chỉ nhớ sơ được vài chi tiết.
Diệp Sâm đã tỉnh. Anh ngồi trong bóng đêm lẳng lặng nhắm hai mắt muốn hồi tưởng. Đã qua nhiều năm, Diệp Sâm chỉ biết trong mộng mình tên là Tần Đại, còn những sự việc sau đó diễn ra thế nào anh không nhớ nổi. Những gì Diệp Sâm mơ thấy tối hôm trước, đến hôm sau anh đã quên hơn phân nửa.
Anh biết mọi người trong giới đang bàn tán vì sao anh lại nhận diễn bộ phim này. Thậm chí còn có người nói rằng anh và nữ chính trong phim có quan hệ thân mật với nhau, không những thế họ còn nghi ngờ anh đã gây ra scandal xấu hổ gì đó. Nhưng duy chỉ có Diệp Sâm mới hiểu rõ được nguyên nhân vi diệu của riêng mình. Tất cả đều do cái tên “Tần Đại” mà ra.
Mọi chuyện trong mộng xảy ra rất mơ hồ. Nhưng khi Diệp Sâm đọc xong kịch bản, dù tình tiết trong phim và giấc mơ hoàn toàn khác nhau, anh vẫn lập tức nhận quay, đơn giản chỉ vì nhân vật chính cùng tên với bản thân Diệp Sâm trong giấc mơ. Đến bây giờ Diệp Sâm thấy hơi hối hận với quyết định này. Anh cảm thấy giấc mơ đã quá ảnh hưởng đến cuộc sống thực tại. Vốn Diệp Sâm nghĩ rằng chỉ cần được diễn vai “Tần Đại” thì anh sẽ có thể hiểu được phần nào những việc xảy đã ra trong các cơn mộng mị kỳ quặc của mình. Thế nhưng trên thực tế, ngay cả một chi tiết nhỏ xíu anh cũng chẳng thể nghiệm ra nổi, mọi thứ vẫn cứ rối ren như cũ.
Lúc Diệp Sâm mở mắt thì thấy cổ họng hơi khô, muốn tìm nước để uống. Nào ngờ vừa định vén chăn lên, anh chợt chạm tới một thứ ướt át gì đó. Diệp Sâm giật mình, vội vã mở đèn ngủ.
Anh vừa quay đầu nhìn lại, hai mắt lập tức trừng lớn hết cỡ, hơi thở cũng bắt đầu trở nên dồn dập.
Thứ Diệp Sâm đụng đến là Tiểu Hắc, vừa nãy có lẽ anh đã chạm vào lỗ mũi nó.
Diệp Sâm hít thở thật sâu, cố gắng kiềm chế xung động muốn hung bạo đá con ngựa này. Anh đưa tay dụi mắt hồi lâu để xác định mình thực sự không bị hoa mắt.
Hắc mã lúc thì đẹp đẽ bất phàm, lúc thì điên khùng đang nằm úp sấp trên sàn nhà, đầu gác lên mép giường của Diệp Sâm ngủ say sưa. Trước đó nó hoàn toàn không tạo ra bất cứ âm thanh nào, sau vì anh muốn rời giường nên mới bị giật mình, mặt dán xuống đất ra vẻ hưởng thụ, mũi thở phì một hơi.
Diệp Sâm mắt chữ A mồm chữ O. Não anh lúc này tựa như đang bị móng ngựa cào, hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ.
Không biết bản thân kinh ngạc bao lâu, Diệp Sâm mới giật mình tỉnh táo. Anh suýt đã không kiềm nổi ý muốn đưa chân giẫm nát mặt con hắc mã đang ngủ như chết bên dưới, “Ai dám cho Tiểu Hắc vào đây hả?!”
Trước lúc trợ lý Dương mở cửa xông vào, Diệp Sâm với gương mặt méo mó còn đang mãi đắn đo: Chẳng phải ngựa luôn ngủ đứng sao? Thứ chết tiệt này rốt cuộc là cái loài quái gì thế?!!
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
55 chương
130 chương
89 chương
9 chương
139 chương
77 chương