Ngự Yêu 2

Chương 3 : Ngự Yêu Cốc

Người cá vốn âm nhu, đa số đều là thư tính (mỹ nhân ngư), hùng tính (mỹ nam ngư) thực sự rất hiếm gặp. Mà cho dù có, cũng là bởi vì yêu khí quá mạnh, khó có thể thuần phục hoặc là lúc còn nhỏ đã bị bắt đến ngự yêu cốc rồi. Thuận Đức công chúa lần này, hẳn là phải bỏ ra không ít công sức nha. Kỷ Vân Hòa đang nghĩ như thế, chợt nhìn thấy người cá nâng chiếc đuôi dài lên, lần nữa quét ngang mặt đất, sức mạnh tựa như sức của ngàn binh. Lần này, tất cả mọi người đều nằm trong đòn công kích của y. Nàng nằm trên mặt đất cũng tránh không khỏi, chỉ có thể vận khí trong tay tạo thành một kết giới, che chắn trước người. Kỷ Vân Hòa cảm nhận được một trận cuồng phong "vù vù" nổi lên do đòn công kích ma sát với kết giới của nàng, gây ra một tiếng động cực lớn, Cù Hiểu Tinh đang nằm rạp trên mặt đất, bịt chặt hai tai liên tục kinh hô. Tiếng gió vừa dứt, cách đó mấy bước đã có ngự yêu sư công lực thấp kém không đỡ nổi đòn công kích, lập tức bị đánh đến nôn ra máu, còn có người phải bỏ mạng. Trong địa lao nhất thời trở thành một mảnh hỗn độn. Nàng liếc mắt nhìn một cái, chỉ cảm thấy trong lòng kinh ngạc. Mặc dù chưa nhìn thấy mỹ nam ngư, nhưng nàng cũng đại khái biết được phạm vi yêu lực của người cá. Mà người cá bị bắt đến nơi này, sức mạnh của y đã vượt quá xa so với yêu lực yêu quái mà nàng biết rồi. Thậm chí, chưa từng có yêu quái nào bị hắc thạch huyền thiết phong ấn yêu lực, còn có thể dùng yêu lực làm bị thương người khác như y. Bên sườn dậy lên cảm giác đau đớn, nàng đưa mắt nhìn người cá trong ngục, khẽ nheo mắt nhìn, bàn tay cầm chặt chuôi kiếm đeo bên hông. Kì thật, hôm nay, các ngự yêu sư có mặt ở chỗ này, ngoại trừ Cù Hiểu Tinh, nàng cũng không muốn cứu ai hết, chỉ là, nếu cứ tùy tiện mà mặc người cá này làm càn, chính nàng và Cù Hiểu Tinh cũng sẽ không tốt lành gì. Nhưng nàng ở bên này chỉ vừa có một động tác, người cá trong địa lao lập tức chuyển tầm mắt sang, nhìn chằm chằm vào nàng. Bốn mắt chạm nhau, Kỷ Vân Hòa chỉ thấy màu lam băng kì lạ trong đôi mắt y, giống như hàn băng ngoài biển khơi, khí lạnh thấu xương, ánh nhìn nghiêm nghị đầy sát khí khiến cho người ta phải rùng mình run sợ. Ánh mắt giao nhau, nàng rùng mình một cái, chỉ nói hôm nay nếu không dùng chút công phu, e rằng thực sự không thể trấn áp được yêu quái này mất. Cái đuôi của người cá chầm chậm nâng lên, quả nhiên muốn tỏ ý gây khó dễ đây mà. Một mũi tên vàng đột nhiên bay đến từ một lối vào khác bên phải địa lao, xuyên qua khe hở của hắc thạch huyền thiết lao vào phòng, "soạt" một tiếng, mũi tên trực tiếp xuyên thấu vào đuôi y, hung hăng cắm thẳng vào bức tường phía sau! Dưới đuôi mũi tên dài mang theo một cái xích sắt, lúc mũi tên xuyên qua đuôi người cá, xích sắt bị pháp thuật khống chế, tựa như dây leo nhanh chóng quấn quanh đuôi y, bò dần lên trên. Đem đuôi y khóa chặt không thể cử động được nữa. Chỉ nghe người cá kia rên hừ một tiếng, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi lạnh, giống như vô cùng đau đớn. Nhưng mà, hào quang trong mắt y tuyệt không có nửa phần yếu thế, y ra sức giãy giụa, đuôi cá bị xích sắt khóa chặt, vết thương theo đó mà nứt toạc, máu tươi như thác rơi xuống. Cùng lúc đó, ở hướng mũi tên bay ra truyền đến một giọng nam tử trầm thấp tiếng quát mắng: "Nằm hết ở đấy làm gì! Mau đứng lên kết trận cho ta!" Kỷ Vân Hòa quay đầu nhìn, buông bàn tay đang siết chặt chuôi kiếm ra: "Cù Hiểu Tinh". Nàng gọi kẻ đang nằm rạp trên mặt đất, toàn thân run rẩy không thôi một tiếng: "Dậy đi, nơi này không có chuyện của chúng ta nữa, đi thôi." Cù Hiểu Tinh lúc này mới run rẩy ngẩng đầu lên: "Không... không có chuyện gì nữa rồi hả?" Hắn nhoài người sang bên cạnh xem xét một chút, thấy bên phải địa lao người kia đã đến, thở phào nhẹ nhõm: " A, thiếu cốc chủ tới rồi..." Nàng nghe thấy giọng điệu cảm thán này của hắn, khẽ nheo mắt lại, nghiêng mắt nhìn hắn hỏi: "Thế nào? Ta nghe ý tứ này của ngươi, ngươi cảm thấy hôm nay ta không bảo hộ được ngươi ư?" Cù Hiểu Tinh là một thiếu niên thông minh, lập tức cười với nàng: "Tả hộ pháp sao người lại nói như vậy, người có bản lĩnh lớn, tất nhiên sẽ bảo vệ được ta, ta đây không phải vui vì là cảm thấy thiếu cốc chủ đến rồi, mà là có hắn chống đỡ, người sẽ tiết kiệm được một ít sức lực a. Ta lúc nào cũng đứng về phía người hết, người cứ yên tâm." Kỷ Vân Hòa thu hồi ánh nhìn, liếc qua người cá trong địa lao một cái, lúc này chỉ thấy cơ quan trong phòng đã bị mở ra, hai đạo móc sắt từ phía sau lưng bức tường bắn ra, xuyên qua xương tỳ bà của y, thỉnh thoảng trên móc sắt còn có sét đánh, khiến cho người cá trong nỗi thống khổ không còn lòng dạ nào mà vận chuyển yêu lực, y đau đớn rên rỉ trong khi bên ngoài các ngự yêu bắt đầu tụng kinh văn kết trận ép xuống. Bên trong địa lao, kim quang nổi lên bốn phía, hết thảy đá huyền thiết cùng nhau phát ra ánh sáng, làm toàn bộ địa lao phút chốc trở nên chói mắt. Người cá kia ngoài đau đớn run rẩy cũng không còn bất kì sức lực phản kháng lại. "Đi thôi." Kỷ Vân Hòa gọi Cù Hiểu Tinh một tiếng, cất bước đi theo thông đạo bên trái ra ngoài. Khi đi qua chỗ rẽ của thông đạo, nàng lơ đãng chuyển mắt, vừa vặn nhìn thấy thiếu cốc chủ Lâm Hạo Thanh vừa cùng người khác bàn bạc công việc đưa mắt nhìn theo hướng nàng rời đi. Nàng một bước cũng không dừng lại, cứ như thể không nhìn thấy hắn mà bước ra khỏi địa lao. Phải nói quan hệ giữa hai người họ đâu chỉ hình dung bằng hai chữ ngượng ngùng. Cốc chủ ngự yêu cốc Lâm Thương Lan tuổi tác đã cao. Nhưng về người thừa kế ngôi vị, thái độ của lão mập mờ không rõ. Lâm Hạo Thanh - con trai của Lâm Thương Lan, được mọi người xưng là thiếu cốc chủ. Nhưng cho tới bây giờ, lão cốc chủ vẫn chưa từng ở trước mặt mọi người tuyên bố sẽ đem ngôi vị cốc chủ này để lại cho hắn. Ngược lại, lão ta đối với dưỡng nữ như nàng một mực xem trọng. Thậm chí còn đặc biệt bố trí cho nàng vị trí tả hộ pháp. Ngự yêu thuật của Kỷ Vân Hòa đứng đầu trong ngự yêu cốc. Nếu đem so về thực lực, Kỷ Vân Hòa chắc chắn là cao Lâm Hạo Thanh một bậc. Lại thêm thái độ của lão cốc chủ bình thường cũng không rõ ràng, cho nên trong mắt người khác, nàng trở thành một trong những người có khả năng kế nhiệm chức vị cốc chủ. Về lâu về dài, trong ngự yêu cốc đã chia thành hai phái: Người xem trọng thực lực thì tôn Kỷ Vân Hòa làm người kế nhiệm. Mà bên chú trọng truyền thống thì cật lực bảo vệ địa vị của Lâm Hạo Thanh. Giữa hai phái tranh đấu gay gắt, mối quan hệ sư huynh muội từ thuở nhỏ của nàng và hắn cũng theo đó mà biến thành đối địch như nước với lửa. Mà những người khác đều không biết rằng, bản thân nàng một chút cũng không muốn làm cốc chủ. Nguyện vọng lớn nhất cả đời nàng chính là kiếm được một khoản tiền, sau đó rời khỏi ngự yêu cốc, đến vùng sông nước Giang Nam, sống một cuộc sống giàu sang phú quý, cứ thế ăn chơi cho đến hết đời. Nhưng số mệnh luôn cùng nàng đối địch... Ngự yêu cốc này, không phải là nơi nàng muốn rời đi là có thể rời đi được. Nghĩ đến chuyện này, Kỷ Vân Hòa lại thở dài một tiếng: "Việc thuần phục người cá này, e là ta không thể nhận rồi." Trên đường nhanh chóng quay trở lại tiểu viện của mình, Kỷ Vân Hòa căn dặn Cù Hiểu Tinh một tiếng: "Ném cái củ khoai nóng bỏng tay này cho người khác". Cù Hiểu Tinh nghe vậy thì ngẩn ra: "Nhưng mà tả hộ pháp, người cá này là do Thuận Đức công chúa đưa tới... Người thuần phục hắn tốt rồi, đến khi trở về công chúa ắt hẳn có không ít đề bạt, người phải biết...". Cù Hiểu Tinh quan sát trái phải, rồi tiến đến nói nhỏ bên tai nàng: "Người phải biết rằng, lời nói của người trong hoàng thất đối với người trong ngự yêu cốc chúng ta hết sức quan trọng, nếu có Thuận Đức công chúa giúp người, ngôi vị cốc chủ...". Nàng chính là không muốn vị trí cốc chủ này. Nhưng những lời này, nàng lại không có cách nào nói với Cù Hiểu Tinh, nàng chỉ đành trưng ra bộ mặt lạnh, liếc Cù Hiểu Tinh một cái: "Nếu là thuần phục không tốt thì sao?" Cù Hiểu Tinh nghe vậy lại ngẩn người lần nữa: "À..." Hắn chớp mắt một cái. "Hộ pháp...chẳng lẽ, người là đang lo lắng... người không thuần phục được người cá này?" Trong lòng nàng là lo lắng, nàng thật sự thuần phục được người cá này rồi, giành được sự ủng hộ của Thuận Đức công chúa. Công chúa quả thật sẽ vì nàng mà nói cái gì đó. Từ nay về sau, nàng sợ là ngay cả sự yên bình như bây giờ cũng không giữ được nữa. "Ngươi cứ coi là như thế đi". Kỷ Vân Hòa đến tiểu viện của mình, xoay người muốn đóng cửa lại, đuổi hắn đi. "Nói tóm lại, ta chính là không muốn tiếp tục chuyện tồi tệ này. Lâm Hạo Thanh hay bất kì người nào khác muốn nhận, thể cứ để bọn họ nhận đi. Lần này ta không muốn xen vào". Nói xong lời này, cửa viện liền đóng lại, để lại Cù Hiểu Tinh hít cả mũi bụi, hắn chỉ nghe người bên trong lười nhác nói một câu: "Thời gian này cứ nói là ta bế quan, cái gì cũng không muốn làm". Miệng Cù Hiểu Tinh méo xệch, nhưng đó là cấp trên của hắn, hắn không có cách nào ép buộc. Song, chỉ được đến chạng vạng tối, Cù Hiểu Tinh lại một lần nữa đến trước tiểu viện của Kỷ Vân Hòa, gõ cửa: "Hộ pháp". Cách một hồi lâu, bên trong mới truyền đến giọng nàng: "Không phải ta đã nói là đang bế quan sao?". "Vâng, nhưng cốc chủ tìm người.". "......" Cửa viện vừa mở ra, Kỷ Vân Hòa cảm thấy có chút đau đầu, gãi gãi đầu hỏi: "Cốc chủ tìm ta có chuyện gì?" "Thuộc hạ không biết". Kỷ Vân Hòa cũng không còn cách nào khác, chỉ đành nhận lệnh rời đi.