Trời sinh một cặp
Chương 1
Lâm Vi Lam ngồi dựa lưng trên chiếc giường lớn của mình, cầm quyển sách mà bạn thân cho cô mượn, nghe nói là giáo dục giới tính cực kỳ mạnh, khóe miệng co giật liên tục đến không thể kiềm chế được. Quả thật là giáo dục giới tính cực kỳ mạnh. ôi, cái tên truyện mới trong sáng làm sao!!! Nhưng sau khi cô xem xong, trái tim thủy tinh đáng thương của cô đã bị rơi xuống đất vỡ nát thành từng mảnh nhỏ.
Thái dương Lâm Vi Lam như muốn nổi lên một chữ thập nho nhỏ. Một quyển truyện hơn mười vạn chữ, mà mẹ kiếp, trong đó phải có hơn sáu vạn chữ là miêu tả về chuyện ư ư a a, các loại tư thế, các địa điểm khác nhau, tình yêu của nam nữ diễn viên được các địa điểm trên thế giới chứng kiến, còn về chuyện nội dung, thì chỉ là mây bay, mây bay mà thôi!
Thật ra, điều khiến Lâm Vi Lam khó chấp nhận nhất đó là: Chuyện ư ư a a của nữ chính và nam chính, mà tác giả cũng có thể viết vui vẻ thoải mái như vậy, đúng là hiếm thấy, chẳng lẽ trong truyện H, không phải đều là cả truyện nam nữ đều thịt nhau đến n lần sao? Còn nữa, không phải bà tác giả này hãm hại cô đấy chứ? Vì sao nữ phụ cũng tên là Lâm Vi Lam?
Mẹ kiếp! Đứa bé kia thật ra là sao chiếu mạng chuyển thế đúng không? Trong khoảng bốn vạn chữ không phải thịt kia, cô ta và anh cô ta chiếm phần lớn nội dung, nhưng lại xui xẻo đến mức đi giữa đường lớn cũng có thể bị cứt chim rơi vào đầu, uống cốc nước mát cũng bị rụng răng, dù bị cưỡng bức tập thể cũng chỉ có một vài dòng nói qua sự khổ sở của cô ta, vậy mà cô ta lại tên là Lâm Vi Lam! Lâm Vi Lam cực kỳ mất bình tĩnh, tác giả à, rốt cuộc là bà muốn làm loạn đến mức nào?!
Lâm Vi Lam nhớ tới biểu cảm lúc bạn thân đưa cho cô quyển truyện này, vẻ mặt lúc đó, cực kỳ bỉ ổi!
Mặt Lâm Vi Lam càng trở nên khó coi hơn.
Lâm Vi Lam xoa đầu, lẩm bẩm: “Bố yêu quý ở thiên quốc xa xôi, xin bố tha lỗi cho con gái! Nhưng mà, thế giới này thật đúng là fucking shit!”
“Có điện thoại, có điện thoại, mau nghe máy, mau nghe máy!” Không chờ Lâm Vi Lam lẩm bẩm xong, tiếng chuông điện thoại đã vang lên dồn dập. Lâm Vi Lam bật người như cá chép nhảy từ trên giường xuống theo phản xạ. Đây là tiếng chuông riêng của đại đội trưởng, cô có thể cam đoạn, đại đội trưởng Đỗ thân mến của bọn họ, một khi mà đã điện thoại thì không phải chuyện gì tốt.
Quả nhiên, dự đoán của Lâm Vi Lam phi thường chính xác. Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Lâm Vi Lam như có ít nhất một nghìn con dê kết thành đoàn gào thét chạy qua! Một đại tiểu thư nhà giàu bị mất mèo mà cũng gọi cô. Chẳng lẽ nhìn cô có vẻ nhàn hạ như vậy sao? Còn nữa, hôm nay là ngày nghỉ của cô cơ mà?!!!
Có điều, lời của đại đội trưởng đại nhân, cô cũng không dám không nghe, chỉ đành phải chấp nhận số mệnh, ăn mặc chỉnh tề. Ngắm nhìn cô gái phong độ trong gương, Lâm Vi Lam khẽ cười, lộ ra tám cái răng xinh xắn. A, thật ra nhìn cô cũng đâu có xấu?
Lâm Vi Lam cô là một người cảnh sát nhân dân nho nhỏ, chà, thật ra lý tưởng lớn nhất của cô là làm chủ của một nhà hàng nhỏ, nhưng đâu ngờ khi bố cô qua đời, đã uy hiếp cô nhất định phải vào học trường cảnh sát. Vì thế, vốn là một cô em gái ngây ngô, mềm mại, đáng yêu, sau ba năm bị ma luyện ở trường cảnh sát, một cô nàng hảo hán thô lỗ ra đời, đây là chuyện đáng sợ đến mức nào chứ?!
Lâm Vi Lam suy sụp, lẳng lặng quay đầu, cầm túi trên bàn rồi nhanh chóng đi tới đơn vị. Vừa vào cửa, Lâm Vi Lam đã nhìn thấy ngay đội trưởng anh minh thần võ của mình đang cười xán lạn như ánh mặt trời. Chuyển mắt nhìn sang bên cạnh, hai mắt Lâm Vi Lam đã đỏ ửng lên, ôi ôi ôi chao, chói lòa, mù cả đôi mắt chó của cô mất thôi! Nhìn xem nhìn xem, mái tóc dài đen như mực kia, nhìn hai gò má xinh đẹp kia kìa, nhìn đôi môi khiêu gợi đỏ mọng, rồi nhìn hai cái đùi vừa trắng vừa mịn kia nữa, mẹ kiếp, Lâm Vi Lam quả thực vừa ao ước lại vừa đố kỵ.
“A, Vi Lam, mau tới đây, cô nhất định phải giúp đỡ Cô Phùng đây tìm cho được Kaka đấy, nghe thấy không hả?” Đội trưởng Đỗ quay người lại, mới vừa rồi nụ cười còn rạng rỡ như tỏa nắng, thoáng chốc đã như phủ mây mù, trợn trừng lên như mắt bị rút gân nhìn Lâm Vi Lam, tay còn nhéo mạnh vào tay Lâm Vi Lam một cái khiến cô kêu lên một tiếng vì đau.
Trong mắt Lâm Vi Lam như lóe lên tia sáng dữ tợn khiến đội trưởng Đỗ sợ hãi lùi về sau ba bước, mỉm cười với người đẹp kia, rồi dùng tốc độ cực kỳ nhanh quay lại phòng làm việc của mình. Cô bé Lâm Vi Lam này ấy mà, đã muốn đánh người thì sẽ không thèm để ý đến giới tính và cấp bậc gì nữa, mà hiện giờ thì hắn không hứng thú làm bao cát để cho cô tập đấm bốc một chút nào hết.
Lại nói, đại đội trưởng Đỗ của bọn họ, trừ việc cứ nhìn thấy người đẹp là không làm được gì ra, thì vẫn rất ổn. Lâm Vi Lam vừa nghĩ vẩn vơ vừa đi đến bên bàn làm việc chuẩn bị ghi chép.
“Cô Phùng phải không nhỉ? Cô tới đây nói cho tôi nghe một chút về con mèo... nhà cô đi...” Lâm Vi Lam ngồi bên bàn làm việc, cầm bút lên, nói xong chính cô cũng nghẹn lời, mèo nhà cô ta tên là gì chứ?
“Lâm Vi Lam.” Cô Phùng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lâm Vi Lam, mà gọi thẳng tên cô, nhưng vừa nghe thấy cô ta gọi, Lâm Vi Lam suýt nữa đã phun máu vào mặt cô Phùng.
“Lâm Vi Lam, cậu thực sự không nhận ra mình à?” Cô ta hơi nhướng đôi mày liễu, tuy đặt trên mặt mỹ nhân thì vẫn rất xinh đẹp, nhưng động tác này, đối với thục nữ mà nói, thì thật sự không thích hợp chút nào.
Lâm Vi Lam nhìn kỹ người đẹp trước mặt, hình như khi còn rất nhỏ cô cũng có một người bạn nhìn giống cô ấy! Vì thế, Lâm Vi Lam không quá khẳng định, hỏi: “Trân Trân, Phùng Trân Trân à?”
“Đúng vậy, mình là Phùng Trân Trân đây, mình về rồi!” ngón tay thon dài trắng nõn của Phùng Trân Trân khẽ gõ lên bàn, mắt cũng cong lên như hình trăng khuyết. Trong đầu Lâm Vi Lam không biết vì sao bỗng hiện lên ba chữ rất to: Bạch Liên Hoa!!!
Bạch Liên Hoa: là một danh từ riêng để chỉ những người nhìn thì có vẻ như thiên sứ, thuần khiết, lương thiện, trong sáng, nhưng thật ra trong nội tâm lại là người rất âm hiểm, độc ác...
Có điều, Phùng Trân Trân đúng là bạn hàng xóm trước đây của cô, dường như hồi đó hai cô bé cũng làm không ít chuyện xấu!!! Nhưng mà...
“Cậu... mình...” Tay Lâm Vi Lam run lên, mắt trợn trừng, cô bé trước đây còn nước mũi lòng thòng giờ biến thành một người đẹp thế này, thật quá đả kích người khác mà.
“Vi Vi, tạm thời đừng cậu cậu mình mình nữa, Kaka nhà mình là cục cưng quý báu của thái hậu nhà mình đấy, cậu phải giúp mình tìm cho được nó nhé!” Giờ phút này, trên mặt Phùng Trân Trân không giấu được vẻ lo lắng, mẹ cô đã xảy ra một chút chuyện, nếu không có Kaka thì sẽ thực sự xảy ra chuyện lớn mất.
Lâm Vi Lam cũng suy nghĩ, nhớ năm đó đúng là dì Trình cũng có một vài vấn đề nhỏ, cho nên cuối cùng nhà họ mới chuyển đi.
“Được rồi! Mình nhất định sẽ giúp cậu tìm ra Kaka...”
“Kaka vừa đến đây, còn chưa quen đường xá, nếu bị lạc thì phải làm sao bây giờ!” Nhìn người đẹp Phùng nhíu mày quả thực rất vui tai vui mắt, nhìn đám đàn ông đang ngây người ra là biết, ngay cả Lâm Vi Lam là phụ nữ cũng còn bị kinh ngạc vì vẻ đẹp của cô ấy cơ mà.
“Trân Trân, cậu yên tâm!” Làm bạn bè, chuyện nhỏ này cô vẫn có thể giúp được.
Trí nhớ rõ ràng đến đây là chấm dứt. Những hình ảnh còn lại chỉ vụt qua rất nhanh như cưỡi ngựa xem hoa. Lâm Vi Lam day day cái đầu đang đau như muốn vỡ tung ra, nhìn nơi ở trước mặt không phải nhà cô, khóe miệng liên tục co rút. Cũng phải thôi, bị một chiếc xe lớn như vậy đè lên người, dù có là kim cương vô địch cũng nát như tương thôi!
Chẹp chẹp, con mèo Kaka tai họa này.
Còn về chuyện những dấu hiệu xuyên không, Lâm Vi Lam tỏ ra vô cùng bình tĩnh. Không phải là thần kinh của cô vững vàng, mà là cái thế giới khốn nạn này, thực sự rất khốn nạn.
Nhưng mà, đây là nơi nào chứ? Không chờ cho Lâm Vi Lam nhìn kỹ ngôi nhà có vẻ rất xa hoa này, thì một trí nhớ khổng lồ lập tức chui vào óc Lâm Vi Lam, đau đớn khiến mặt cô trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Chân tướng quá đau khổ khiến Lâm Vi Lam kinh hãi, không kịp đi giày, vội vàng chạy thẳng đến trước gương, vừa nhìn vào, mặt cô đã đầy nước mắt.
Dung nhan trong gương giống cô như đúc này là thế nào?! cái em gái nhà bà ấy!
Lâm Vi Lam nhăn nhó mặt mày, tay đang nắm bàn chợt siết mạnh.
Một tiếng ‘rắc’ giòn giã vang lên. Lâm Vi Lam trợn tròn mắt, trong tay cô là nửa thanh gỗ, dường như là góc bàn. A, cái thế giới chết tiệt này đang đùa giỡn cô sao? Phụ nữ mạnh mẽ gì gì đó, thật chẳng có gì tốt đẹp.
“Vi Vi, con làm sao thế? Không thoải mái ở đâu à? Bác sĩ, bác sĩ...” Giọng nói lo lắng của một người phụ nữ vang lên, cánh cửa bị đẩy mạnh vào, một người phụ nữ nhìn rất xinh đẹp, sang trọng vội lao vào.
Ngay khi Lâm Vi Lam vẫn còn đang sửng sốt, thì người phụ nữ sang trọng kia đã sờ soạng khắp người cô, miệng không ngừng hỏi: “Vi Vi, con làm sao thế? Không thoải mái ở đâu thì phải nói cho mẹ nghe! Bác sĩ, bác sĩ mau tới khám xem...” Trong mắt người phụ nữ sang trọng đó không giấu được vẻ lo lắng.
Không phải Lâm Vi Lam không muốn nói chuyện, mà cách ăn mặc của người phụ nữ sang trọng này như muốn làm mù đôi mắt chó của cô vậy! Nhìn viên kim cương to tướng kia kìa...!
Do tâm lý và ánh mắt bị kích thích quá mạnh, Lâm Vi Lam thực sự muốn ngã xuống ngất xỉu. Xuyên không vào làm nữ phụ của quyển tiểu thuyết vừa mới xem xong đã làm cô tổn thưởng đến không thể gượng dậy nổi!
Hết chương 1.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
16 chương
19 chương
140 chương
9 chương
40 chương
11 chương
75 chương