Đông xưởng tướng công
Chương 1 : Biến đổi bất ngờ
Edit: Lam Không Ngân Nguyệt
Lễ mừng năm mới, đầu xuân, buổi tối, ở nhà phú hộ giàu có nào đó.
"A! ~~~~~" Lam Ngữ Tư đã trọng sinh ba lần, đã sớm chuẩn bị tâm lý, thấy một màn trước mặt, lần nữa mất khống chế hét ầm lên. Nhưng chưa chờ nàng phát huy được một nửa công lực bình thường, liền bị một tên thái giám đáng chết bịt kín miệng.
"Sổ sách ở nơi nào!" một khuôn mặt tuấn tú kề sát chính mình, trong không khí như còn quanh quẩn thanh âm trầm trầm khàn khàn kia, thật lâu không tan. Nhìn qua vai hắn, nữ nhân bị rút ruột đã được hai gã giống phiên dịch [1] như kéo heo chết đến góc tường, hạ thân □.
Lam Ngữ Tư mở to đôi mắt che kín tơ máu, nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt có thể dùng suất đến rớt cằm để hình dung - lí hình bách hộ [1] của Đông Xưởng - Dịch Khinh Hàn, trái tim lại lần nữa kinh hoàng. Đúng vậy, là lại lần nữa, vì Lam Ngữ Tư đã ba lần chết trong tay hắn.
Lần đầu tiên, không biết thân phận của hắn, Lam Ngữ Tư cho rằng người xinh đẹp tuyệt thế này là nam chủ, đến khi thấy nữ tử bị rút ruột kia bị hắn quật ngã nằm trên bàn tròn, bất đắc dĩ cắn lưỡi tự sát.
Lần thứ hai, Lam Ngữ Tư cảm thấy nhất định sẽ có một nam chủ cưỡi ngựa trắng tới cứu mình, nên nàng kiên ngạo cắn một miếng trên tay tên thái giám chết bầm này. Khụ khụ, đừng ảo tưởng, sau một đao đã anh dũng hy sinh.
Lần thứ ba, Lam Ngữ Tư không dám cắn hắn nữa, cũng không nói nơi của sổ sách kia, vì nàng thật sự không biết sổ sách gì đó mà tên thái giám chết bầm này muốn ở nơi nào. Trời ạ, nàng xuyên qua tới đây cũng vừa theo nam chủ nhân họ Triệu của nhà này trở về không lâu, vốn nghĩ vừa tới thế giới xa lạ này đã gặp được nam chủ, kết quả phát hiện thằng nhãi kia có tới chín lão bà. Lam Ngữ Tư còn suy tư cách chạy trốn, thì người của Đông Xưởng tới rồi.
Lần thứ ba này, Dịch Khinh Hàng xách theo Lam Ngữ Tư đang nôn ra cả dịch vị chạy trên đường cái không bóng người, định đem đến nơi khác tiếp tục nghiêm hình tra tấn, ai ngờ ở cầu Bạch Thạch bị kẻ thù phục kích. Đó vốn là kẻ thù của Dịch Khinh Hàn, kết quả bị thương là Lam Ngữ Tư, bị đám ăn hại kia chém nhầm. Lam Ngữ Tư thật muốn cào cấu người, công phu không tốt thì đừng ra ngoài hại người có được không, còn học người ta đánh lén! Những người này tốt nghiệp trường văn võ nào đây! Ai dạy hả! Cái gì? Trường đào tạo đầu bếp Tân Tây Phương! Dựa vào gì chứ!
"Ta, ta tuy không biết ngươi nói sổ sách gì ở đâu, nhưng ta có thể giúp ngươi tìm. Ta cần suy nghĩ... nghĩ lại Triệu công tử từng gặp ai, đi qua nơi nào." Lam Ngữ Tư thu hồi suy nghĩ, run rẩy lên tiếng, thầm nghĩ bảo toàn mạng sống rồi nói sau. Kiếp trước nàng bị Dịch Khinh Hàn mang về giam lỏng hơn một năm, cuối cùng xài hết kiên nhẫn của hắn, khụ khụ, còn tưởng chết là xong hết chuyện, kết quả lại về khởi điểm.
Dịch Khinh Hàn đẹp như anh túc, cũng độc như anh túc, nhếch khóe miệng, cười lạnh, xách Lam Ngữ Tư lên hướng ra ngoài, nhóm phiên dịch của Đông Xưởng ở phía sau thu dọn chiến trường, Triệu gia có một trăm lẻ ba thi thể cần xử lý.
Được rồi, Lam Ngữ Tư phải hợp tác với người này, nàng muốn còn mạng để sống. Nàng không muốn chết lần nữa, mỗi một lần chết đi đều trở lại khởi điểm buồn nôn kia, thần kinh não, thần kinh thị giác, thần kinh tọa, toàn bộ dây thần kinh của nàng sắp không chịu nổi rồi.
"Đừng trèo đầu tường, bên trên có phân chim." Lam Ngữ Tư hảo ý nhắc nhở, hợp tác hữu nghị cùng có lợi bắt đầu từ bây giờ đi.
Dịch Khinh Hàn cúi đầu nhìn Lam Ngữ Tư, như độc xà phun lưỡi, Lam Ngữ Tư rùng mình. Dịch Khinh Hàn trời sinh đa nghi âm hiểm giả dối đương nhiên không tin lời nàng, xách người nhảy lên.
"Chết tiệt!" Dịch Khinh Hàn cắn răng mắng, nâng giày quan cọ cọ trên tường, trời sinh ưa sạch sẽ như hắn thật sự sắp tức chết rồi.
Lam Ngữ Tư mặt không biểu tình, không dám lên tiếng, lúc nãy hắn suýt nổi giận, nếu không phải vì đêm khuya không thể ồn ào làm hỏng chuyện, phỏng chừng sẽ đạp nát bức tường này.
Hai người tiếp tục đi, Dịch Khinh Hàn chạy trên nóc nhà các đình viện như giẫm trên đất bằng.
"Phòng có đỉnh nhọn phía trước, lách qua tránh đi, có miếng ngói hư rồi." Lam Ngữ Tư không muốn trải qua cảm giác nháy mắt mất trọng lượng rơi xuống nữa, lần trước tuy rằng hắn là cao thủ lập tức xách lên, dạ dày đã cuộn trào dịch chua, thế như trẻ che, giống như đoàn người xếp hàng mua vé xe lửa dịp Tết âm lịch nhằm phía giày quan của Dịch Khinh Hàn.
"Câm miệng!" Dịch Khinh Hàn còn đắm chìm trong thống khổ của sự kiện phân chim chưa tự thoát ra được, căn bản không rảnh nghe Lam Ngữ Tư nói gì.
"Rầm rầm....." Dịch Khinh Hàn nháy mắt mất trọng lực, lập tức lại mượn lực nhảy lên. Lam Ngữ Tư thảm rồi, đây không phải là chơi người ta sao! Lần trước cũng không nói mái ngói sẽ rớt trúng đầu nàng! Đau quá, nhưng phải nhịn, Lam Ngữ Tư gắt gao ngậm miệng, nàng là một con tin rất có đạo đức nghề nghiệp.
Dịch Khinh Hàn nhìn Lam Ngữ Tư mặt đầy máu, thấy khớp hàm ngậm chặt, nghĩ có nguy hiểm đến tính mạng. Vì nguyên nhân nhiều lần chạy công cốc, Dịch bách hộ vội vàng xem xét vết thương, nắm gò má đầy máu của nàng.
Đây cũng không trách ai gia được, Lam Ngữ Tư rốt cục không nhịn nổi, hướng về phía Dịch Khinh Hàn phun ra một ngụm dịch vị, rồi suy yếu tê liệt. Xong rồi xong rồi, mặt tên thái giám chết bầm này tái mét rồi, Lam Ngữ Tư nhìn trộm Dịch Khinh Hàn tuyệt thế tuấn mỹ lại âm độc sắc bén, vội nhắm mắt vờ hôn mê.
Môi Dịch Khinh Hàn run run, cắn chặt răng, thật muốn một chưởng đánh chết nữ tử này, nhưng trước khi tìm được sổ sách, nàng còn dùng được.
Tiếng nước gần hơn, chẳng lẽ đã tới Bạch Thạch cầu chỗ đám ngu xuẩn ăn hại phục kích Dịch Khinh Hàn rồi sao! Lam Ngữ Tư hơi hé mắt, quả nhiên.
"Không được đi cây cầu đó! Không được đi cây cầu đó!" Lam Ngữ Tư quyết định liều chết can ngăn, đùa sao, không liều chết can thì sẽ bị chém. Kiếp trước nàng bị chém xong liền bị vứt vào đại lao, khổ không nói nổi. Giờ muốn đấu tranh với tên thái giám này để có một thân thể khỏe mạnh.
"Câm miệng!" trên giày Dịch Khinh Hàn có phân chim, mặt còn vị chua, khẩn cấp muốn tìm nước rửa, đáy nước trong suốt dưới Bạch Thạch cầu đương nhiên rất hấp dẫn hắn.
"Im miệng sẽ mất mạng a! Nơi đó có phục kích, thật đó, oa oa, ta không muốn đi." Lam Ngữ Tư ôm chặt đùi Dịch Khinh Hàn, nước mắt nước mũi lập tức quẹt trên quần hắn.
"Buông tay!" Dịch Khinh Hàn tức giận gầm nhẹ.
"Buôn tay sẽ mất mạng a, tin ta, thật sự không thể qua đó." Lam Ngữ Tư sốt sắng nhìn khuôn mặt tuấn tú kia.
Qua hai sự kiện phân chim và mái ngói, Dịch Khinh Hàn đã nửa tin nửa ngờ lời của nàng, đang ngập ngừng không quyết thì thấy vài hắc y nhân nhảy lên từ dưới cầu.
"Ngươi, ngươi nên bảo vệ ta a, bọn họ vì sổ sách mà muốn giết ta diệt khẩu." Cái khó ló cái khôn, Lam Ngữ Tư vội bịa chuyện lấy cớ chứng tỏ tầm quan trọng của mình.
Dịch Khinh Hàn rùng mình, buông Lam Ngữ Tư ra nghênh tiếp đám hắc y nhân. Chiêu chiêu rõ ràng lưu loát, đao đao không lưu người sống, một lát sau, thi thể rải rác đầy đất, gió lạnh thổi tới, mang theo mùi máu tươi khiến người buồn nôn.
"Nói! Ai phái các ngươi tới!" Dịch Khinh Hàn dùng đao chặn đao của một hắc y nhân lao về phía Lam Ngữ Tư, lạnh giọng hỏi.
"Hoạn quan!" người nọ có vẻ rất cốt khí. Vừa rồi vì trốn tránh hắn, Lam Ngữ Tư ngã đầu đập vào tảng đá đau không động đậy nỏi, đành phải nhắm mắt vờ hôn mê.
"A! ~~~~~" gân tay gân chân bị đánh gãy, người nọ run rẩy một hồi, Lam Ngữ Tư không đành lòng nhìn, nhắm mắt lại.
"A! ~~~~~" ngay sau đó, người nọ liền thành đồng loại của Dịch Khinh Hàn, hạ thân máu chảy thành sông, run rẩy hôn mê bất tỉnh.
Lam Ngữ Tư hí mắt nhìn, khuôn mặt gần như hoàn mỹ, ôn nhu trong trẻo nhưng lạnh lùng dưới ánh trăng. Làn da của hắn trắng nõn, ngũ quan như dao khắc rõ ràng mà sâu sắc, mặt tuấn mỹ mang theo tà ác, chứa nụ cười âm độc không kiềm chế được. Lông mày nhướn lên như bay nghiêng vào tóc mai, đôi mắt sâu không thấy đáy, cằm hoàn mỹ, môi mỏng khẽ mím nghe nói là loại người bạc tình nhất thiên hạ. Mái tóc đen buộc trong mũ quan, thanh lãnh bất kham, vài cọng tóc rủ xuống bên tai, trong vẻ âm ngoan độc ác lại ẩn ẩn chính khí, vừa chính vừa tà. Dáng người của hắn gầy gò, lại giống như ẩn chứa khí thế mạnh mẽ vô tận, đôi chân bá đạo đứng vững, thân trên hơi cong về phía trước, nhấc dao nghiêng nghiêng bên mặt nhìn người trên đất.
"Nói hay không!" Dịch Khinh Hàn chậm rãi nói với hắc y nhân mới hồi tỉnh.
"Hoạn quan!" người nọ đã hấp hối.
Trường đao xẹt qua, đóa hồng chói mắt nở rộ trên cổ họng hắn, Dịch Khinh Hàn xách Lam Ngữ Tư lên đi thẳng về tư trạch (nhà riêng).
Lam Ngữ Tư ói thêm một trận, nửa tỉnh nửa mê bị người quăng lên gường, dường như có ai đó giúp nàng lau vết máu trên mặt và thay quần áo.
Lam Ngữ Tư mơ màng tỉnh lại, trời còn chưa sáng rõ, trong phòng rất yên tĩnh, màn giường màu tính nhạt che phủ chính mình trong một không gian tương đối an nhàn. Lần trước mang về trực tiếp bị quăng vào sài phòng (phòng chứa củi), lần này có chuyện gì? Đa số việc giống nhau nhưng vài chuyện nhỏ nhặt sẽ khác? Sờ Sờ đầu, vết thương bị mái ngót rớt trúng còn hơi đau, rơi vào tay người đứng đầu Đông Xưởng, nàng phải làm sao để sống sót đây.
"A! ~~~~~" trái tim Lam Ngữ Tư lần nữa nhảy lên tận cổ họng, khuôn mặt tuấn mỹ thanh lãnh kia ở ngay bên ngoài màn giường, Lam Ngữ Tư la lớn ảnh hưởng tới vết thương trên đầu, "Khụ khụ,...."
"Sổ sách ở đâu!" Dịch Khinh Hàn vén màn giường, lạnh lùng nhìn Lam Ngữ Tư.
Trời ạ, Lam Ngữ Tư nàng có biết đâu! Nhưng không biết là chết, nàng không muốn chết!
"Đại nhân, cẩm y vệ - thiên hộ Triệu Tần Thủ cầu kiến!" Lam Ngữ Tư chưa biết đáp thế nào thì ngoài cửa có người báo.
Dịch Khinh Hàn ánh mắt rét lạnh nhìn Lam Ngữ Tư, ra khỏi cửa dặn dò: "Đưa nàng đến phía sau đại sảnh."
Dịch Khinh Hàn vào đại sảnh, Cẩm y vệ Thiên hộ Triệu Tần thủ đã chờ lâu, thấy Dịch Khinh Hàn thì vội đứng dậy.
"Không biết Triệu thiên hộ đến, hạ quan không nghênh tiếp từ xa." Dịch Khinh Hàn ngoài miệng cung kính, nâng tay khẽ vái chào, dáng vẻ có chút lạnh nhạt, vừa nói vừa đi về phía ghế bành ở giữa.
"Dịch đại nhân quá lời, đến quấy rầy mong thứ lỗi." Triệu Thiên hộ ngữ khí khiêm tốn, mặt tươi cười. Không có biện pháp, đây là Chúc quan [2] duy nhất Đông Xưởng Đốc chủ khâm điểm, không giống với các thiên hộ, bách hộ trong cẩm y vệ. Dịch Khinh Hàn là người đốc chủ Đông Xưởng coi trọng nhất, vì hắn cũng là người đã tịnh thân.
"Không biết Triệu thiên hộ đến đây có chuyện gì, hạ quan sẽ tận lực." Dịch Khinh Hàn không muốn nói nhiều với hắn, trực tiếp hỏi.
"Là, khụ khụ, vậy ta nói thẳng. Nhà của chỉ huy sứ Vạn đại nhân có một nha đầu bỏ trốn, có người thấy nàng ta vào nhà thương nhân thành tây Triệu gia Triệu Trữ An, tối qua ta dẫn người đi tìm, vừa vặn thấy Dịch đại nhân dẫn người vào, để không cản trở đại nhân làm việc, ta đành canh giữ bên ngoài, lúc đó xa xa còn thấy có ai đó nhảy lên đầu tường..... Không biết đại nhân có thấy một nha đầu không phải nha hoàn Triệu phủ." Triệu thiên hộ dừng một chút, chậm rãi nói: "Lại nói một nha hoàn cũng chẳng có gì cấp bách, nhưng con đĩ nhỏ này trộm mất cây trâm trân châu ngọc bích phu nhân chúng ta thích nhất, nên muốn tìm về, thỉnh đại nhân giúp đỡ."
Lam Ngữ Tư sớm bị người ta mang đến phía sau đại sảnh nghe được hết hồn, chẳng lẽ thân phận của thân thể không tầm thường! Chuyện này kiếp trước nàng cũng không biết.
[1] phiên dịch, lí hình bách hộ: chức quan trong Đông Xưởng – đứng đầu Đông Xưởng là đốc chủ, sau đó tới lí hình bách hộ, các chưởng ban, v..v.. rồi mới tới phiên dịch.
[2] chúc quan: chức quan thuộc hạ - tức là đốc chủ đích thân cho anh chức quan bách hộ, làm thuộc hạ của đốc chủ.
Truyện khác cùng thể loại
128 chương
120 chương
30 chương
59 chương