Ngôn Tiêu Yến Yến
Chương 13
Chương 13
Tuy rằng hai người rất chật vật, nhưng cuối cùng không có gì trở ngại. Trong khe núi khá ẩm thấp, một dòng suối nhỏ lao từ vách núi xuống, tạo thành một cái thác nước, từ từ chảy vào đáy cốc. Tiêu Tử Bùi hái được một chiếc lá rộng, múc một lá nước suối đưa cho Ngôn Phi Mặc.
Nước suối trong lành, thấm vào ruột gan. Ngôn Phi Mặc uống hai ngụm rồi nhìn lên vách đá cao cao, tự nhiên lại thấy phát sầu: “Huynh nhanh nghĩ cách đi, chúng ta đi lên kiểu gì bây giờ?”
Tiêu Tử Bùi thăm dò địa hình xung quanh, sơn cốc này bị vây bởi hai ngọn núi, hai bên không có đường mòn, nơi họ đứng có lẽ là trong lòng sơn cốc, lòng hắn hơi bất ổn, vừa vui vừa buồn, vui là vì cuối cùng hắn và Ngôn Phi Mặc cũng giải tỏa hết mọi khúc mắc, xem như là bắt tay vui vẻ, mà buồn là vì mình không biết tâm tư của người kia, nếu Ngôn Phi Mặc biết trong lòng hắn nghĩ gì, có khi hai người phải đoạn tình đoạn nghĩa.”Xem ra đành phải đi dọc theo khe này về phía trước, nhìn xem có thể có đường ra không.”
Ngôn Phi Mặc nhìn cái chân trần của mình, nhíu mày: “Xem ra cũng chỉ có thể như vậy.”
Chân Ngôn Phi Mặc bị thương, Tiêu Tử Bùi đưa lưng hắn ra, lại bị người kia dịu dàng xin miễn. Kinh thành ở phía nam, hai người một trước một sau, đi dọc theo dòng suối về phía đông nam sơn cốc. Phong cảnh ở khe suốt rất đẹp, có lúc là những tảng đá hình thù kỳ lạ, có khi là cỏ xanh lá lục um tùm, đôi lúc lại nhìn thấy đá cuội ẩm ướt phía sâu. Dọc theo đường đi, cả đường là hoa dại không tên nở khắp, Tiêu Tử Bùi không nhịn được tán thưởng: “Cảnh trí nơi này cũng phong vị thật.”
Ngôn Phi Mặc cười nói: “Đó là do huynh chưa từng thấy cảnh nào đẹp hơn thôi. Nhà của ta một năm bốn mùa khắp sơn cốc đều là hoa, đến mùa thu, cả núi toàn là Hồng Phong, hoa cúc các màu, nụ hoa Mạn Đà La chớm nở, hoa dại không tên lại càng nhiều, huynh mà thấy có khi lại sợ đấy.”
“Còn đẹp như vầy không? Nhà đệ ở đâu vậy? Lần sau ta với đệ đến bái phỏng.” Tiêu Tử Bùi nói.
Ngôn Phi Mặc ngẩn ra, lắc đầu nói: “Không được, quy củ nhà ta nghiêm lắm, không phải người trong nhà thì không được đi vào.”
“Ta cũng không được?” Tiêu Tử Bùi có hơi tức tối.
“Không được.” Ngôn Phi Mặc còn đáp thật.
Tiêu Tử Bùi không cho là đúng, trong lòng lại nghĩ: đến lúc đó đệ đi ta cứ mặt dày mày dạn bám theo, không cho ta theo ta cứ vụng trộm đi vào, chẳng lẽ đệ phát hiện ra còn đuổi ta đi mất chắc.
Ngôn Phi Mặc như thể nhìn ra tâm tư của hắn, trịnh trọng nói: “Huynh đừng suy tính làm gì, nhà của ta địa thế hiểm trở, cơ quan nhiều, trong nhà còn nhiều cây thuốc, nếu đụng tới sư phó của ta thì càng phiền toái, ngay cả ta cũng không cứu được huynh đâu.”
Tiêu Tử Bùi ú ớ rồi hỏi tiếp: “Nhà đệ còn có ai?”
Ngôn Phi Mặc hơi xuất thần, một lát sau mới đáp: “Mẫu thân ta và đệ đệ, còn có một biểu cô, cũng là sư phó của ta. Ta theo họ mẹ.”
“Phụ thân đệ đâu?” Tiêu Tử Bùi cẩn thận hỏi.
“Cha ta?” Ngôn Phi Mặc thoáng buồn bã, “Ông và mẫu thân đã xa nhau một thời gian, có lẽ cũng không biết có ta trên đời.”
Trong lòng Tiêu Tử Bùi càng đớn đau, hắn vội an ủi: “Nhất định là do ông ấy không biết, nếu biết có một người con vĩ đại như vậy, nhất định nằm mơ ông ấy cũng phải cười tỉnh đấy.”
Ngôn Phi Mặc thản nhiên nhìn hắn, nói: “Chắc sẽ không đâu. Bởi vì ta là cô nhi, là nương ta thu dưỡng.”
Tiêu Tử Bùi lảo đảo, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống, hốt hoảng đáp: “Ta xin lỗi.”
Ngôn Phi Mặc như cười như không nhìn hắn, nói: “Đó là một bí mật, cả kinh thành huynh là người thứ hai biết đấy.”
Tiêu Tử Bùi sửng sốt hơn nửa ngày mới tỉnh lại, Ngôn Phi Mặc là cháu trai hoàng hậu, đây là do Lại bộ công bố ra ngoài, nếu hắn là cô nhi, thế thì chỉ có thể là cháu nuôi của hoàng hậu thôi, sai lầm này vừa lớn mà vừa nhỏ.”Vậy mà đệ còn tùy tiện nói với người ta, may mà là ta đấy, nếu không buổi tối đệ khỏi ngủ đi.”
“Huynh nhảy xuống cùng ta rồi, ta còn lo lắng gì nữa chứ.” Ngôn Phi Mặc nhún vai.
Trong lòng Tiêu Tử Bùi càng vui vẻ, hắn thấp giọng nói: “Phi Mặc, đệ biết là tốt rồi. Trước kia là ta không đúng, từ nay về sau, ta sẽ che chở cho đệ.”
Hai người yên lặng đi một đoạn đường, thật lâu không ai nói gì, trong không khí như phảng phất một làn hơi mờ ám, lại mang theo chút ngọt ngào, chút ấm áp, khiến cho Tiêu Tử Bùi hận không thể đi con đường này càng dài càng tốt, vĩnh viễn không có điểm cuối. Đi hết một ngày, thấy sắc trời dần dần mờ mịt, con đường dưới sơn cốc hai bên vẫn là vách núi đen, Ngôn Phi Mặc rầu rầu, nói: “Xem ra hôm nay phải ở lại đáy cốc một đêm rồi.”
Tiêu Tử Bùi mừng thầm trong bụng, xung phong nhận việc nói: “Được, chúng ta đốt lửa trước, sau đó đi săn điểm vài con vật hoang, hôm nay làm tiệc nướng.”
Chỉ chốc lát sau, Tiêu Tử Bùi đã bắt một con gà rừng và mấy cái trứng chim, trên người Ngôn Phi Mặc có mấy quyển sổ nhỏ, hắn lấy lá cây và nhánh cây tạo lửa, thấy Tiêu Tử Bùi thuần thục làm lông gà rừng rồi lấy một nhánh cây xuyên ngang, đặt lên giá nướng.
Ngôn Phi Mặc cười hỏi: “Huynh cũng biết làm à?”
“Đương nhiên rồi, lúc phải sống bên ngoài, ta là cao thủ đấy! Trước kia ra ngoài hành quân đánh giặc, cuộc sống ngoài trời cũng khá ổn, đâu như bọn đệ, yểu điệu chết.” Tiêu Tử Bùi chẳng hề để ý nói.
Ngôn Phi Mặc suy nghĩ chốc lát lại hỏi: “Lúc trước ở Mạc Bắc có nguy hiểm nhiều không?”
Tiêu Tử Bùi gật gật đầu: “Đúng thế, mấy trận trước là sư phó và ta cùng đánh, sau đó sư phó bị tên lạc làm bị thương ở ngực, phải nghỉ ngơi chữa trị trong doanh, một mình ta có lúc cũng thấy hoảng.”
“Khi đó ta vẫn nghe Tiêu Tướng quân oai hùng thiện chiến, bày mưu nghĩ kế, đánh quân Tây Lương không còn mảnh giáp đấy”. Ngôn Phi Mặc như nhớ tới điều gì, khóe miệng thoáng cười, “Nữ tử Mạc Bắc ai cũng ngưỡng mộ Tiêu Tướng quân, ta còn nghe nói lúc ấy có một trưởng lão bộ lạc nào đó ở Mạc Bắc nhất định phải đưa tiểu nữ nhi của hắn cho tướng quân làm sườn phi.”
Tai Tiêu Tử Bùi thoáng đỏ lên, đó là chuyện khiến hắn lúng túng nhất khi ở Mạc Bắc, trưởng lão kia đuổi theo hắn đến quân doanh, nhất định phải cảm ơn hắn đã cứu cả bộ lạc mình, còn nói là cho dù có để cho nữ nhi làm thiếp cũng phải đi theo hắn. Sau đó hắn kể chuyện ân nhân cứu mạng của mình ra, trước đó đã thề rằng không được nhận tiểu thiếp, khi đó mới tránh được một kiếp hoa đào.
“Người khác khoác lác đấy. Gánh nặng hơn mười vạn đại quân đè nặng trên người, sao mà ta không hoảng hốt được?” Tiêu Tử Bùi chuyển đề tài, “Lúc ấy người Tây Lương cực kì gian xảo, sau khi đánh bại vài lần lại muốn dẫn ta vào bẫy, ta tương kế tựu kế, giả vờ sa vào, rồi lại đưa mấy đội binh mã đánh theo hướng ngược lại, lúc ấy ta tự mình dẫn người lao khỏi vòng vây, khi đó cứ nghĩ toàn quân bị diệt, da ngựa bọc thây, may mà trời nghiêng về Đại Diễn ta, Tây Lương quân đại bại.”
“Ta còn nghe mọi người nói huynh dụng binh như thần, là thiên thần phái xuống bảo vệ con dân Đại Diễn nữa.”
“Thật à?” Tiêu Tử Bùi đắc ý hẳn lên, tự nhìn mình, “Đệ vừa nói xong, ta cũng có cảm giác mình là tiên thật này.”
“Huynh tưởng bở à, đắc ý quá phải không, cho nên mới bị người Tây Lương đắc thủ?”
“Đâu có! Đạo lý kiêu binh tất bại sao mà ta không hiểu được? Lúc ấy Tây Lương có quân tử sĩ chuyên đánh lén, trong đó có mấy người là cao thủ võ lâm, dồn ta về phía chân núi, ta phải toàn lực đánh lại, giữa lúc nguy hiểm, có một tên trốn phía sau bắn tên, mũi tên này còn có độc …” Tình cảnh lúc đó cực kì hung hiểm, đến bây giờ Tiêu Tử Bùi nghĩ lại mà còn thấy sợ.
“Sau đó huynh gặp ân nhân cứu mạng à, rồi nhất kiến chung tình với nàng?” Ngôn Phi Mặc cười hỏi.
Tiêu Tử Bùi nghẹn lời, lúc ấy hắn bị trúng tên, độc tính cực mạnh, chỉ một lát sau hắn đã thấy cả người say say, viện binh cũng chỉ nghe được tiếng mà không thấy người, hắn nghĩ chắc sẽ phải chết thôi; bỗng nhiên trong lúc hoa mắt đó, hắn thấy một nữ tử mặc áo trắng tóc dài đứng phía trước mình, giọng nói dịu dàng êm tai: “Bọn này vô sỉ quá, ba đánh một không nói, lại còn tránh trên cây đánh lén!”
Người Tây Lương có vẻ đầy sợ hãi, bọn họ thì thầm mấy câu, rồi nhìn về phía nữ tử kia, lặng lẽ rút đi, nàng thoáng nhíu mày, thân hình nhoáng lên một cái, lập tức xuất hiện bên người nhóm Tây Lương kia, vỗ vào vai hắn, trách: “Cho ngươi một kỷ niệm, về nói với đại vương nhà ngươi, đừng đến đây nữa!”
“Phi Mặc lại giễu cợt ta rồi, gặp cũng không tính là gặp nữa, nàng ấy che mặt mà, chỉ là ta nhìn được ánh mắt của nàng đẹp, cực kì trong trẻo, thâm thúy vô cùng, sau đó ta ngất đi rồi, khi tỉnh lại độc giải, người đang nằm ở quân doanh.” Tiêu Tử Bùi nhớ tới nữ tử kia, không khỏi có phần buồn bã.
Ngôn Phi Mặc cho một nhánh cây vào đống lửa, nhìn nhìn hắn, không để ý nói: “Đừng có gấp, cứ tìm từ từ, rồi sẽ tìm được thôi.”
Tiêu Tử Bùi giật mình, ngơ ngác nhìn ánh mắt của Ngôn Phi Mặc, bỗng nhiên lại trở nên kích động: “Phi Mặc, trách không được tại sao ta cứ thấy đệ quen quen, đúng rồi! Chính là ánh mắt! Ánh mắt của đệ và nữ tử đó giống nhau quá!”
Ngôn Phi Mặc thoáng giật mình, trách mắng: “Nói hươu nói vượn, sao ta có thể giống một nữ tử chứ.”
“Không đúng không đúng, là mắt giống,” Tiêu Tử Bùi sát lại đây, cẩn thận nhìn Ngôn Phi Mặc, sóng mắt lưu chuyển, hai gò má dưới ánh lửa càng thêm hồng hồng, quả là diễm sắc vô song. Lòng Tiêu Tử Bùi nhảy nhót cả lên, linh hồn nhỏ bé như được hít một luồng khí trong này. Hắn nhìn đến nhập thần, sau đó lại bò ra cách Ngôn Phi Mặc một trượng, thật lâu sau, hắn nhìn Ngôn Phi Mặc, buồn buồn nói, “Ta tìm nàng chỉ vì báo ân cứu mạng thôi, còn lại toàn là người ta nghe nhầm đồn bậy đấy, đệ đừng tin.”
Bỗng nhiên, Ngôn Phi Mặc hấp háy mũi, nghi ngờ hỏi: “Sao ta ngửi thấy mùi khét nhỉ?”
“Mùi khét?” Lúc này Tiêu Tử Bùi mới giật mình nhận ra, con gà của mình, vừa rồi mải nghĩ, hơn một nửa đã cháy đen rồi!
“Còn nói gì mà cao thủ lắm, rồi, phạt huynh ăn phần cháy, ta ăn phần lành!”
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
64 chương
35 chương
79 chương
35 chương
101 chương
59 chương