Bạch Nhược Hy kinh ngạc, sững sờ nhìn về phía ánh lửa bập bùng đăng xa. Hóa ra là như vậy. Không phải Kiều Huyền Thạc chạy tới mấy chỗ này ẩn nấp mà là tới bắt vua “Chiếu tướng”. Chắc Đặng Khẳng không ngờ mình đã lập tổng bộ ở giữa sườn núi mà còn bị Kiều Huyền Thạc phát hiện. Bây giờ cho dù bọn họ có đứng trên đầu anh ta thì người nào đó cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Kiêu Huyên Thạc cõng Bạch Nhược Hy đi vào căn nhà tranh mới lập tạm thời. Lúc này cô mới nhìn thấy bên trong còn có ánh đèn. Trong phòng, có vài người sĩ quan đang nghiên cứu kế hoạch tác chiến. Bên cạnh có một đám lính tinh anh của khu hai bị bắt làm tù binh. Trong vách nhà tranh nho nhỏ toàn là người. Kiều Huyên Thạc đặt Bạch Nhược Hy ngồi xuống cái ghế sơ sài. Anh quỳ một chân, cúi người kiểm tra bàn chân của cô. Giọng nói dịu dàng mà thoải mái: “Đau ở đâu?” Bạch Nhược Hy căng thẳng co chân lại. Cô có cảm giác tất cả mấy người đàn ông trong phòng này đều đang dùng ánh mắt quái dị nhìn cô. Cô cảm thấy bản thân là một gánh nặng. “Em không sao. Anh đi làm việc của mình đi.” Bạch Nhược Hy ngại ngùng, vẫn cứ co chân lại: “Anh không cân lo cho em” Chân cô co lại khỏi tay Kiều Huyền Thạc. Anh dừng tay lại rồi từ từ ngẩng đầu nhìn cô, dùng ánh mắt sâu thẳm bức người nhưng dịu dàng mà ra lệnh: “Đừng động đậy.” “Em thật sự không sao. Anh còn có nhiều chuyện phải làm.” A Lương cầm chai rượu thuốc tới, cũng quỳ xuống bên cạnh Kiều Huyền Thạc nhỏ giọng nói: “Cậu ba, chi bằng để tôi thoa thuốc cho cô ba. Cậu… A Lương còn chưa dứt lời, Kiều Huyền Thạc đã giành lấy chai rượu thuốc từ trong tay anh ta, im lặng không nói một lời. Sắc mặt lạnh hơn vài phần. Anh mạnh mẽ kéo chân Bạch Nhược Hy đặt lên trên đầu gối của mình. Bạch Nhược Hy không từ chối nữa, để mặc cho người đàn ông này làm theo ÿý mình. A Lương ỉu xìu đứng dậy, lùi sang một bên nhìn. Mấy tên đàn ông trong phòng liền dời mắt lên trên người Kiều Huyền Thạc. Mà anh chỉ đang lo lắng vết thương trên chân của Bạch Nhược Hy. Bạch Nhược Hy xấu hổ tới nỗi mặt đỏ bừng lên như muốn phát sốt. Cởi giày thể thao và vớ, anh liền thoa thuốc lên chân cho cô. “A..” Cơn đau khiến Bạch Nhược Hy nhịn không được kêu lên một tiếng. Những người khác đều đang chăm chú nhìn. Kiều Huyền Thạc lập tức nhẹ tay lại, nhẹ nhàng xoa bóp. Nhìn động tác chăm chú của người đàn ông này, từ tận đáy lòng Bạch Nhược Hy dâng lên cơn kích động. Cái tên này lúc nóng lúc lạnh khiến cô cứ trăn trở không thôi. “Còn đau ở đâu nữa không?” Kiều Huyền Thạc xoa thuốc xong, lạnh nhạt hỏi. Bạch Nhược Hy lập tức giơ hai tay ra. Lúc này anh liên nhìn thấy lòng bàn tay trắng nõn của Bạch Nhược Hy bị rách da, bên trong đang rỉ máu. Chân mày anh nhíu chặt. Ánh mắt trở nên tối sầm. Sắc mặt cũng khó coi vô cùng. Anh dừng một lúc rồi lập tức sờ sờ trong túi, dường như sờ không thấy cái gì đó. Bạch Nhược Hy móc từ trong túi quần mình ra lọ thuốc mỡ đưa cho anh: “Anh quên đã đưa lọ thuốc cho em rồi sao?” Kiều Huyên Thạc cầm lấy lọ thuốc mở ra dùng. Đầu ngón tay thoa một ít thuốc rồi nhẹ nhàng xoa bóp. Nơi đầu ngón tay thô ráp của anh đi qua đều trở nên mát lạnh, cảm giác rất thoải mái giống như ngọn gió mùa xuân thổi qua mái tóc lạnh khi mới gội đầu. Có lẽ người đàn ông này hiếm khi dịu dàng cho nên khiến tất cả mọi người đều rất kinh ngạc. Mấy tên lính khu hai cảm thấy bầu không khí quá nặng nê nên liên thử tìm chủ đề cười nói: “Không ngờ đại tướng Kiều anh dũng thiện chiến mà ngoài đời lại là người con trai dịu dàng như vậy. Trong lúc diễn tập còn dính lấy nhau. Cảm tình thật tốt.” Bạch Nhược Hy ngại ngùng cúi đầu. Cảm tình tốt sao? Câu này nghe vào tai sao mà châm chọc đến lạ. Đặc biệt là câu nói người đàn ông này dịu dàng khiến cô khóc cười đều không xong. Chỉ là bọn họ chưa nhìn thấy lúc Kiều Huyền Thạc đối xử thô lỗ với cô mà thôi. Cái đó mới tính là tàn bạo như muốn ăn tươi nuốt sống người khác. Không có người tiếp lời. Bầu không khí lại rơi vào cảnh ngại ngùng mà ngột ngạt. Mà lúc này, máy bộ đàm trên cỏ đột nhiên phát ra tiếng kêu. “Xâm nhập thành công, đã chiếm đóng căn cứ của đối phương. Lúc nào cũng có thể tấn công.” A Lương căng thẳng nhìn Kiều Huyền Thạc, kích động thì thầm: “Cậu ba, bên phía tôi đã có một nửa binh lực mai phục từ ngoài vào trong đang đợi lệnh. Mời cậu ba ra chỉ thị.” Kiều Huyền Thạc vẫn trâm lặng như cũ, chỉ lo thoa thuốc cho Bạch Nhược Hy. Bạch Nhược Hy lập tức rút tay lại, chớp chớp mắt nhỏ giọng nói: “Anh đi làm việc trước đi. Thật sự không cần lo cho em. “Giơ tay ra.” Kiều Huyền Thạc nghiêm túc nói. Bạch NHược Hy sốt ruột nắm chặt tay. Đối diện với ánh mắt anh, cô rất nghiêm túc mở miệng: “Nếu như thắng rồi thì không sao. Còn nếu anh thua thì người trong doanh trại của anh sẽ nghĩ em như thế nào? Hồng nhan họa thủy? Hay là yêu tinh chuyên hại người?” Kiều Huyền Thạc im lặng, thâm thúy nhìn cô, giống như nhìn thấy được con người khác của cô vậy. “Chút vết thương nhỏ này không làm em chết được. Em cũng không có tiểu thư như vậy. Không cần lo cho em.” Bạch Nhược Hy kiên định nói từng câu từng chữ. Kiều Huyền Thạc im lặng rồi từ từ đứng dậy, đưa lọ thuốc trong tay cho A Lương: “Cậu thoa thuốc cho cô ấy đi.” “f Rõ „ A Lương nhận lấy lọ thuốc. Kiều Huyền Thạc xoay người đi đến bàn họp, bắt đầu xem xét hình ảnh được truyền về từ phía bên kia rồi nghiêm túc lập đội hình chiến đấu. Anh vẫn không yên lòng mà quay đầu nhìn Bạch Nhược Hy phía sau một cái. Lúc này anh mới phát hiện cô không để A Lương thoa thuốc mà tự mình trái xoa phải xoa liên tục. Sau đó, anh cúi đầu nghiêm túc nhìn Bạch Nhược Hy thoa thuốc. Khoảnh khắc đó, đột nhìn Kiều Huyền Thạc cảm thấy có chút chua xót trong lòng. Bởi vì lúc Bạch Nhược Hy chăm sóc cho bản thân lại có vẻ hưởng thụ như vậy, giống như đã quen với việc đó rồi. “Cậu ba, tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?” Tinh Thần hỏi. Lời của Tinh Thần khiến Kiều Huyền Thạc giật mình tỉnh lại. Anh quay đầu nhìn về phía tấm hình được gửi về, ra lệnh: “Ở tại chỗ đợi lệnh. Đợi sau khi trời sáng, lúc quân địch còn mơ ngủ thì đánh úp lần nữa. Chuyện quan trọng là phải bắt vua trước, phải làm gọn gàng sạch sẽ vào.” “Rõ… Tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra. Bạch Nhược Hy vừa thoa thuốc vừa nhìn bao quát hết xung quanh. Hoàn cảnh vô cùng tệ, căn bản không thể ngủ. Ngay cả việc canh gió che mưa cũng không thể mà chỉ có thể nghỉ ngơi và tránh nắng mà thôi. Đột nhiên, giữa đám tù binh truyền ra một tiếng vang nhè nhẹ. Âm thanh nhỏ đến nỗi hầu như không nghe thấy. Lúc này, thính giác nhạy bén của Bạch Nhược Hy khiến cô chấn động một chút. Cô nhíu mày nhìn về phía đám tù binh của khu hai. Có người đang cúi đầu giống như làm cái gì đó trong góc. Bạch Nhược Hy chỉ về phía anh ta hỏi: “Anh đang làm chuyện mờ ám gì sao?” Lời vừa ra, đám tù binh liên bị dọa một trận, sợ hãi ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Nhược Hy. Anh ta căng thẳng đến nỗi hai tay run lẩy bẩy, từ từ giấu đồ vật trong tay đi. Bởi vì câu này của Bạch Nhược Hy mà tất cả mọi người đều kinh ngạc. Động tác của anh ta rơi vào mắt của mọi người. Kiều Huyên Thạc châm chậm đi qua. Ánh mắt lạnh lùng giống như dao cắt. Khí lạnh vờn quanh khiến người không rét mà run. Anh giơ tay ra lạnh nhạt mở miệng: “Lấy ra.” “Không… không có cái gì hết… Ngay cả giọng nói của đối phương cũng đang run lập cập. Bạch Nhược Hy tức giận hỏi: “Thua thì thôi không chơi nữa. Lễ nào anh không sợ bị phạt sao?” Đối phương lập tức bị dọa tới nỗi cầm máy bộ đàm ra, run rẩy đưa vào trong tay Kiều Huyền Thạc. Đây là loại máy đời mới nhất, nhỏ như ngón tay, căn bản dùng máy kiểm tra đều tra không ra. Hơn nữa còn không phát ra tiếng động nào. Tên lính khu hai này không biết Bạch Nhược Hy làm cách nào phát hiện ra anh cho nên lúc này sợ đến mặt mũi trắng bệch, hết sức bàng hoàng. Kiều Huyền Thạc đưa cho nhân viên kỹ thuật. Nhân viên kỹ thuật lập tức lấy máy tính ra bắt đầu kiểm tra đo lường. A Lương không nhịn được tới gân Tinh Thần, cảm khái nói: “Cô ba quá giỏi. Quả thật nhìn không ra lại có nửa phần khí thế của cậu ba.” Sắc mặt Tinh Thần tối sâm, như có điều suy nghĩ mà nhìn nhìn Bạch Nhược Hy. Nhân viên kỹ thuật chỉ dùng mười giây đã kiểm tra xong. Lúc này anh ta mới giải được nội dung trong máy, xoay người căng thẳng nói: “Đại tướng Kiều, chuyện lớn không xong rồi. Toàn bộ chiến lược của chúng ta đã bị tiết lộ ra ngoài vào hai phút trước.”