Mắt ẩm ướt. Bạch Nhược Hy cười khổ, cười còn đáng thương hơn khóc thì thào: “Kiều Huyền Thạc, anh có biết trạng thái bây giờ của mình là gì không?” Anh im lặng. Ánh mắt đầy tức giận và lạnh lùng. Cô nén nước mắt vào trong tim, đau đớn tưởng chừng như lòng đang nhỏ máu: “Tôi giống như chiếc điện thoại mà anh làm rớt vào bồn cầu. Dùng thì ghê tởm mà bỏ thì tiếc.” Bạch Nhược Hy cảm thấy cánh tay anh càng lúc càng dùng sức khiến tay cô như sắp đứt lìa. Nỗi đau đớn cứ tăng dần lên. Có phải đã nói trúng tim đen anh rồi không? Bạch Nhược Hy cúi đầu nhìn cánh tay bị nắm chặt của mình, yếu ớt thêu thào: “Loại con gái thấp hèn như tôi có tư cách gì mà đấu với đại tướng Kiều anh? Buông tay ra. Tay tôi đau quá.” Kiều Huyền Thạc chấn động, lập tức thả tay ra. Bạch Nhược Hy từ từ rút tay về rồi dùng tay khác đỡ lấy, nhẹ nhàng xoa bóp. Cô cúi đầu giống như hạt cát vô nghĩa lặng lẽ trồi giữa dòng đời, vô lực nói: “Làm người vốn dĩ không ai thương đã rất bi ai rồi. Vậy mà anh còn thích khống chế tôi thì cứ như vậy đi. Tùy anh. Mong anh đừng làm tổn thương anh hai tôi là được. Tôi không câu xin anh cái gì khác.” Nói xong, cô lướt qua người anh đi về phía quân khu. Gió lạnh thổi qua động tới trái tim đang âm ỉ đau của anh. Sợ anh làm tổn thương Kiều Huyền Hạo, còn tim anh thì sao? Kiêu Huyền Thạc đứng yên tại chỗ không cả nhúc nhích. Cánh tay buông thống nắm chặt. Anh châm chậm nhắm cặp mắt đỏ au lại. Khóe mắt vô thức chảy xuống hai dòng lệ. Không phải là đau tới mức tận cùng, anh thà nhỏ máu chứ quyết không vì mối tình đáng chết này mà rơi một giọt lệ. Trở vê quân khu. Bạch Nhược Hy giống như con rối không biết suy nghĩ an phận ngồi trong phòng nghe người khác sắp đặt. Có người đưa đến cho cô vài bộ đồ thể thao quân đội ngắn. Còn yêu cầu cho cô sau nửa giờ phải di chuyển đến mặt trận. Cô tắm gội sạch sẽ, thay bộ quần áo trên người. Sau đó bỏ đồ dùng, vật tư và quần áo nhét vào trong ba lô quân đội. A Lương đến đón, cô liền đi theo anh. Không hỏi nữa cũng không còn phản kháng. Muốn để cô đi thì tự nhiên sẽ để cô đi. Còn không để cô đi thì cho dù liều chết chống cự, một người con gái như cô cũng không đấu lại quân đội tinh anh của cả một quốc gia. Cô ngồi cùng xe với Kiều Huyền Thạc. Toàn quân di chuyển đến bên ngoài. Cô không biết rốt cuộc Kiều Huyền Thạc muốn dùng chiến thuật gì. Sau khi xe khởi hành không lâu liền phân thành ba đường mà đi. Sau khi lên xe, Bạch Nhược Hy liền chọn dựa vào cửa xe mà ngủ. Khoảng thời gian ngồi chung xe với Kiều Huyền Thạc khiến cô vô cùng khó chịu. Xế chiều. Bạch Nhược Hy bị cơn đói đánh thức. Lúc tỉnh lại thì trên xe đã không còn bóng người. Cô mở cửa xe, ló đầu ra ngoài. Bốn phía là cây cối um tùm, phong cảnh tuyệt đẹp. Chỗ xe dừng đúng lúc là một đồng cỏ vắng. Cô từ từ mở cửa xuống xe. Lính gác bên ngoài lập tức đứng nghiêm, cung kính nói: “Cô ba, đại tướng Kiều dặn nếu như cô tỉnh rồi thì có thể nghỉ ngơi ở đây. Nơi này tuyệt đối an toàn, có đủ thức ăn nước ^ W uống. Còn có chúng tôi bảo vệ cô. “Mấy anh thực chiến tới chừng nào mới kết thúc?” Bạch Nhược Hy quét mắt nhìn bốn phía. Mặt trời khuất núi, ánh nắng ráng chiều chiếu rọi khắp nơi. Ánh sáng vàng rực pha đỏ đẹp như trong phim trải dài khắp rừng cỏ. “Giết chết hoặc bắt sống chủ lực của đội Hai thì thực chiến sẽ kết thúc.’ “Mấy lần trước mất bao lâu?” “Khoảng hai ngày.” Bạch Nhược Hy không hỏi nữa. Cô biết hai ngày này phải sống trên núi rồi. Cô không rõ chỗ này có cái gì tốt mà phải mai phục ở đây. Chỗ có thể mai phục thật ra có rất nhiều. Nơi khỉ ho cò gáy này, động vật hoang dã cũng nhiều không kể xiết. “Nhóm bộ đội của các anh đâu, dẫn tôi qua đó đi.” “Dạ… Bạch Nhược Hy đi theo anh chàng vào trong núi. Đó là nơi xe chạy không lọt. Đường núi nhấp nhô gập ghênh vô cùng khó đi. Đi tới một nửa, Bạch Nhược Hy liền thấy hối hận, mệt tới nỗi thở hổn hển. Trời thì đã tối, toàn dựa vào ánh đèn của anh lính mà thôi. Cô nên nghe theo lời Kiều Huyền Thạc sắp xếp mà ở dưới núi. “A „ Bạch Nhược Hy đột nhiên hụt chân một cái, ngã xuống đường. Anh lính phía trước không kịp đỡ, vội vàng hô một tiếng: “Cô ba, cẩn thận… Bạch Nhược Hy trượt theo sườn núi, đúng lúc một tay nắm được nhành cây phía trên, thiếu chút nữa đã lăn xuống dốc rồi. Lúc này anh lính mới mau chóng kéo tay cô lên, vừa kéo vừa móc bộ đàm ra thông báo: “Báo cáo, cô ba té trên đường lên núi, bị thương một chút, mau cho người tới giúp đỡ.” Lúc Bạch Nhược Hy bị kéo lên, bàn tay liền bị xước da một chút. Đầu ngón chân cũng âm ỉ đau. Thứ đầu tiên cô nghĩ đến là lo lắng cho trận thực chiến của Kiều Huyền Thạc: “Vết thương nhỏ như vầy tại sao lại phải báo cáo?” “Cô ba, cô có chuyện gì tôi gánh không nổi.” “.” Bạch Nhược Hy cũng không biết nên nói gì với anh. Cô sợ sẽ trở thành gánh nặng cho bọn họ liền vội vàng đứng lên tiếp tục đi. Vừa đi được một bước, mũi chân liền truyên đến cơn đau kịch liệt. Cơn đau này khiến cô không nhịn được hít một hơi rồi kêu lên một tiếng, lảo đảo bám vào thân cây. “Chân cô bị thương rồi.” Anh lính dựa vào ánh đèn lờ mờ kiểm tra mũi chân của cô. Bạch Nhược Hy cũng cúi đầu nhìn. Ánh trăng mông lung, mờ mờ ảo ảo. Rừng núi yên tĩnh đến đáng sợ. Trước không thấy làng, sau không thấy nhà. Bạch Nhược Hy đang lo lắng phải làm sao mới tốt. Đột nhiên, tiếng xào xạc trong rừng cây và tiếng bước chân truyên đến. Anh lính cầm súng, căng thẳng hét: “AI?” “Là chúng tôi… A Lương vội vàng lên tiếng. Bạch Nhược Hy ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng động. Hai ánh đèn lập lòe chiếu sáng tâm mắt cô. Cô dùng tay che mắt. Đột nhiên phía trước xuất hiện một bóng người xông tới. Người đó nhẹ nhàng lay vai. Giọng nói quen thuộc từ trên đỉnh đầu truyên xuống: “Bị thương ở đâu?” Không có nhìn rõ đối phương là ai nhưng giọng nói quen thuộc này cả đời cô đều không thể nào quên. Kiều Huyên Thạc đưa đèn cho A Lương. Hai tay nắm lấy vai cô, nhìn một lượt từ trên xuống dưới: “Rốt cuộc bị thương chỗ nào?” Anh lính: “Chân cô ba bị thương rồi.” Kiều Huyền Thạc không nói lời nào liên trực tiếp xoay người quỳ xuống trước mặt Bạch Nhược Hy. Giọng nói dịu dàng ra lệnh: “Lên đi.” Bạch Nhược Hy căng thẳng lùi về phía sau một bước: “Không cần đâu. Em tự đi.” Thời gian và thể lực của anh giữ cho việc thao diễn mới tốt. Không thể lãng phí cho cô được. “Lên đi.” Giọng nói Kiều Huyền Thạc nặng hơn vài phần, nghiêm khắc không cho người khác khước từ. Bạch Nhược Hy hơi chấn động liền vội vàng trèo lên lưng anh. Kiêu Huyền Thạc không tốn chút công sức nào liền có thể cõng cô lên, bước nhanh về phía trước. A Lương chiếu đèn phía trước. Anh lính kia thì câm đèn theo sau. Cả người Bạch Nhược Hy cứng ngắc nằm rạp lên tấm lưng rộng lớn của Kiều Huyền Thạc. Hai tay níu lấy vai anh. Lúc đầu còn có chút xa cách nhưng bước chân anh vững vàng. Cơ thể lại ấm áp. Càng đi thân thể cô cũng từ từ thả lỏng. Thế nhưng cảm xúc căng thẳng vẫn còn. Tim đập thình thịch. Mũi ngửi thấy mùi hương lành lạnh từ trên người anh khiến cho cơ thể cô không nhịn được có chút ấm áp. Lưng anh rất thoải mái khiến Bạch Nhược Hy nhịn không được liền áp mặt lên. Kiều Huyền Thạc không trách cô tự lên núi. Suốt chặng đường anh đều im lặng không nói gì. Sắp đến đỉnh núi, A Lương và anh lính phía sau mới dập hết lửa. Bọn họ dựa vào ánh trăng mà tiếp tục bước đi. Bạch Nhược Hy rất tò mò tại sao lại phải tắt đèn. Đúng lúc nhìn thấy phía dưới sườn núi có chút ánh lửa, cô liên chỉ tay về phía ánh đèn thì thâm: “Chỗ đó có đèn kìa.” Kiều Huyền Thạc cũng thều thào: “Ư, là tổng bộ tạm thời của khu hai.”