Ngọn sóng tình yêu
Chương 297
Anh hé môi.
Trên khuôn mặt hạnh phúc của Bạch Nhược Hy tỏa ra ánh hào quang, bỏ thịt vào miệng Kiều Huyền Thạc, động tác vô cùng dịu dàng.
Kiều Huyền Thạc mỉm cười, chậm rãi nhai cá, thế nhưng nụ cười của anh đột nhiên trở nên cứng ngắc, lông mày nhíu chặt, bị vị cá giày vò vị giác không biết nên nuốt hay là nên nôn.
Cảm giác ngọt ngào trong lòng bỗng chốc bị vị mặn át đi.
Anh không khỏi cúi đầu nhìn đĩa cá hấp, con cá vảy hồng này là cá ướp muối mà, Nhược Hy lại coi cá vảy hồng thành cá hấp tươi Đương nhiên cũng không thiếu cho muối và xì đầu.
“Sao vậy, không ngon à?” Bạch Nhược Hy chờ mong nhìn anh, đôi mät linh động trong suốt thấy đáy, nhìn chằm chắm khuôn mặt anh Kiều Huyền Thạc cười cứng ngắc, nuốt thịt cá xuống, đưa tay cầm cả đĩa cá để vào trước mặt mình, nói rất nghiêm túc: “Ngon lắm, cho anh ăn món cá này đi, em ăn món khác”
“Ừm ừm” Bạch Nhược Hy không hề lưu luyến, chỉ cần thấy món anh thích ăn, cho anh ăn hết cũng bằng lòng.
Sau khi được khen, tâm tình của Bạch Nhược Hy vui lên hẳn, ăn cơm rất vui vẻ.
Dưới bầu không khí hòa hợp, hai người ăn một bữa tối ấm áp.
Bạch Nhược Hy nấu cơm, công việc thu dọn rửa bát đũa giao cho Kiều Huyền Thạc.
Phòng bếp truyền đến tiếng nước, phòng khách đang chiếu phim.
Bạch Nhược Hy làm ổ trên ghế sô pha, xem phim bộ rất chăm chú.
Là một bộ phim cổ trang liên quan tới tu tiên.
‘Yêu thần ma quỷ, nam nữ chính một người một yêu, yêu nhau lắm cắn nhau đau.
Cô xem rất nhập tâm, cảm xúc cũng bị ảnh hưởng lớn.
Kiều Huyền Thạc rửa sạch bát đũa, lau khô tay, đi ra từ phòng bếp, ngồi xuống bên cạnh Bạch Nhược Hy.
Bạch Nhược Hy lập tức chui vào lồng ngực anh, tay anh ôm vai Bạch Nhược Hy, kéo cô vào trong ngực, để cô thoải mái dựa vào vai anh xem phim.
Bạch Nhược Hy xem chăm chú, bởi vì ảnh hưởng của phim truyền hình, cảm xúc vô cùng sa sứt, Kiều Huyền Thạc cũng yên lặng xem cùng cô.
Thế nhưng.
Kiều Huyền Thạc không sao ngấm nổi kịch bản phim truyền hình với anh mà nói, phím này thực sự buồn cười
Nam chính là người tu luyện thành tiền, nữ chính tu luyện thành yêu.
Trên vách núi, nam chính đốn nữ chính đến bên vách núi, chĩa kiếm vào tím nữ chính, miệng thì tỏ tình thâm tình yêu tâm cốt tủy, lại bận tâm thân phận người yêu cách biệt, cuối cùng một kiếm đâm trúng trái tim nữ chính, nữ chính rơi xuống vách núi Bạch Nhược Hy xem đến đây, khóc ướt cả mặt, tay che miệng mức nở, hai vai run rẩy.
Khi cô khóc đầy đau lòng, bên cạnh vang lên tiếng cười khẽ.
Bạch Nhược Hy bỗng nhiên khẽ giật mình, quay đầu nhìn về phía Kiều Huyền Thạc.
Kiều Huyền Thạc lại nhếch môi cười, ánh mắt ung dung đầy chế giễu. Bạch Nhược Hy lập tức nổi giận phồng má, bực bội nhìn anh chằm chằm.
Tại sao người đàn ông này có thể máu lạnh như vậy, nữ chính đã chết rồi mà anh còn cười? Trái tim anh làm bằng sắt à?
Kiều Huyền Thạc cảm thấy Bạch Nhược Hy đang nhìn anh, chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía cô gái bên người, phát hiện mặt cô đầy nước mắt, ánh mát phân nộ nhìn anh chằm chằm, giờ phút này anh mới phản ứng được.
Anh lập tức vươn cánh tay dài, rút giấy trên bàn trà đưa cho Bạch Nhược Hy, Bạch Nhược Hy tức giận cầm lấy giấy, rồi rút thêm giấy, giả mù mưa sa lau đôi mắt không hề có nước mắt của mình, hạ giọng, giọng điệu bi thương thì thầm: “Đáng thương quá, đáng thương quá.”
Lúc này, Bạch Nhược Hy mới nén được cơn giận, lại vùi đầu xem phim lần nữa, nghẹn ngào thì thào: “Đúng vậy, sao anh ta lại ra tay được? Đó là vợ anh ta mà, đồ đàn ông cặn bã”
Kiều Huyền Thạc cố ý sụt sịt vờ đau lòng, phối hợp với Bạch Nhược Hy, hỏi: “Đúng vậy, sao có thể ra tay được?”
“Anh ta vì thương sinh bách tính, nói nữ chính là yêu, sẽ giết hại bách tính, cho nên anh ta vì đại nghĩa.”
“Vậy vì thương sinh, giết một yêu quái cũng bình thường”
Bạch Nhược Hy lập tức tức đến nỗi nắm chặt tay, trào dâng nước mắt, tức giận đánh vào lồng ngực anh: “Gì mà giết một yêu quái cũng bình thường? Đó là người vợ bái trời đất với anh ta, là người phụ nữ mà anh †a yêu nhất. Nếu như em là yêu, có phải anh cũng giết em vì thương sinh không?”
Kiều Huyền Thạc lập tức nắm chặt cổ tay của cô: “Làm sao em là yêu được chứ?”
“Anh…”
Kiều Huyền Thạc mỉm cười, trán đổ mồ hôi lạnh, vội ôm cô vào lòng: “Được rồi được rồi, đừng giận, chúng ta tiếp tục xem TV đi, xem cùng nhau.”
Bạch Nhược Hy mới chậm rãi ổn định cảm xúc, lại vùi đầu xem phim truyền hình Kiều Huyền Thạc cụp mất nhìn cô, không khỏi hít sâu một hơi, bước qua cửa ải không hề hấn gì.
Anh có kinh nghiệm rồi, phụ nữ khi xem bi kịch rất dễ nhập tâm, lúc này cảm xúc vô cùng không ổn định, không cẩn thận sẽ giấm vào mìn.
Phim truyền hình dài hai tiếng, Kiều Huyền Thạc xem hết cùng cô.
Trong lúc đó có quảng cáo, Bạch Nhược Hy đi tắm rửa rồi ra xem tiếp, Kiều Huyền Thạc rửa hoa quả cho cô, cất gọn để trên bàn trà.
Vừa ăn hoa quả vừa xem phim tu tiên ngược tâm Xem phim xong, Bạch Nhược Hy lại xem một trận bóng rổ với anh.
Bạch Nhược Hy xem mà buồn ngủ, tựa vào lồng ngực anh, mỉm cười thủ thỉ: “Anh Ba, em nhớ hồi cấp hai, cấp ba, đại học, anh đều là đội trưởng đội bóng rổ, nếu như anh không tham gia quân đội, có thể đi làm vận động viên bóng rổ được đó”’ Kiều Huyền Thạc cười khẽ hỏi: “Trước giờ. chúng †a không hề học cùng một trường, sao em lại biết?”
Bạch Nhược Hy thở dài một tiếng: “Ôi, trước kia em trốn học toàn để lén đến sân trường nhìn anh chơi bóng rổ đấy”
Bỗng chốc trái tim Kiều Huyền Thạc không khỏi run rẩy, kinh ngạc cúi đầu nhìn Bạch Nhược Hy.
Anh rất ngạc nhiên, thậm chí vô cùng mừng rỡ.
Thì ra cô gái ngoan hiền như cô còn trốn học sao?
Bạch Nhược Hy buồn ngủ híp mắt, hờ hững hồi tưởng: “Hồi còn bé em rất ngốc, hay mơ mộng xa vời, luôn lén ngẫu nhiên gặp anh, nhìn lén anh”
Kiều Huyền Thạc mỉm cười đầy hạnh phúc, nhớ tới chỉ tiết trong thư tình của cô, không khỏi thì thầm: “Còn hôn trộm anh nữ: “Phì” Nghĩ tới đây, Bạch Nhược Hy xấu hổ lại hưng phấn bật cười, vội che miệng, đôi mắt mệt mỏi nhầm lại, giọng lười biếng nỉ non: “Đúng vậy, không biết sao em lại có gan làm vậy nữa”
Kiều Huyền Thạc không lên tiếng, cúi thấp đầu hôn lên trán cô.
Mùi thơm ngát của Bạch Nhược Hy tức thời lấp đầy hơi thở của anh, trái tim rung động mãnh liệt.
Nụ hôn này dừng lại một lát rồi mới lưu luyến rời đi Nhưng khi cúi đầu xuống nhìn cô, cô đã ngủ mất rồi.
Kiều Huyền Thạc ôm cô trong lông ngực xem bóng thêm một lúc, chờ cô ngủ say, anh mới cầm lấy điều khiển từ xa tắt TV, động tác nhẹ nhàng bế cô lên, đứng dậy rời khỏi ghế sô pha.
Anh bế Bạch Nhược Hy đi vào phòng, cẩn thận đặt lên giường, đắp chăn cho cô, khóa cửa ban công lại, mở điều hoà.
Thu xếp xong, Kiều Huyền Thạc đi đến bên mép giường, chống hai tay xuống giường lớn nghiêng người qua, lưu luyến hôn nhẹ lên cánh môi cô, rời khỏi môi cô, ngắm cô ngủ ngọt ngào, ánh mắt dịu dàng như nước, nóng bỏng.
Giọng anh khàn khàn trầm thấp nhẹ nhàng, thì thào: “Nếu như em là yêu, anh sẽ liều lĩnh biến mình thành yêu, cùng em gây họa cho thương sinh, sống chết có nhau”
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
69 chương
226 chương
55 chương
46 chương
20 chương