Ngọn sóng tình yêu
Chương 296 : Lúng túng
Kiều Huyền Thạc không khỏi nhíu lông mày, nhìn xem cô mê người, khuôn mặt ửng đỏ một mảnh, môi anh đào dùng hàm răng nhẹ khẽ cắn cắn, giữa lông mày nhu tình chọc người.
Kiều Huyền Thạc hô hấp trở nên gấp rút, trái tim mãnh liệt chập trùng, sắc mặt khẩn trương mà bốc lên nhàn nhạt mồ hôi.
Anh nhanh chóng nắm chặt cổ tay Bạch Nhược Hy, khàn khàn thanh âm lấm bẩm nói: “Nhược Hy, chớ làm loạn”
Bạch Nhược Hy không khỏi nhíu mày, ngước mắt nhìn xem anh, kinh ngạc hỏi: “Gì vậy?”
“Đừng đùa lửa, anh đối với em không có sức chống cự, cho nên đừng khiêu chiến định lực của anh” Anh khó chịu sắc mặt trở nên ám trầm, lại vô cùng mạnh mẽ khắc chế lực.
Bạch Nhược Hy lập tức rút ngón tay lại, lúng túng nhếch môi cười yếu ớt.
Vừa rồi bởi vì quá quá khích động, tình cảm bên trong quá dâng trào, xém chút cô đã quên, mới qua hơn nửa tháng, không thể phát sinh quan hệ.
Bác sĩ đã thông báo, cô vừa mới xảy thai, không thể phát sinh quan hệ.
Giờ phút này, cô lộ ra vẻ mặt rất là xấu hổ, lại khiếp nhược đưa tay lên trước ngực áo sơmi nút thắt chậm rãi cài lên.
Kiều Huyền Thạc mân môi, ở trên trán của cô hôn khẽ một cái, lập tức từ trên người cô, nhân tiện đem cô cũng cùng một chỗ kéo lên.
Bạch Nhược Hy ngồi vững vàng về sau, vội vàng chỉnh lý quần áo của mình cùng xốc xếch tóc dài, cúi đầu, xấu hổ mân lấy cánh môi, khúm núm tư thái dựa vào ở bên cạnh anh.
Kiều Huyền Thạc thấm giọng nói, nghiêng đầu ngó nhìn gò má của cô, nhỏ giọng hỏi: “Bữa tối muốn ăn cái gì? Anh chuẩn bị cho em.”
Bạch Nhược Hy liền vội vàng lắc đầu, ngước mắt liếc một cái nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên gương mặt anh. Râu đã lún phún rất dài.
Chắc hẳn anh cũng không có nghỉ ngơi thật tốt, cũng không có thời gian chăm sóc hình tượng.
Cô quay người nhìn Kiều Huyền Thạc, đau lòng nhẹ nhàng vuốt lên gương mặt của anh, ngữ khí vô cùng tinh tế tỉ mỉ ôm nhu: "Anh ba, em nấu cơm cho anh, anh tới trước phòng em nghỉ ngơi đi, em Lâm xong sẽ thông báo cho anh.”
"Không có việc gì anh làm được” Kiều Huyền Thạc vuốt lên mu bàn tay của cô, cảm giác cô sờ trên gương mặt anh trong Lòng bàn tay mềm không tưởng nổi, mềm mại dễ chịu, còn có thể chữa trị công năng
Em chỉ là muốn làm bữa cơm nghĩ lấy lòng anh như vậy anh cũng không cho em cơ hội sao?”
Bạch Nhược Hy chu mối, biểu lộ trở nên tinh thần sa sút, không vui thì thào. Kiều Huyền Thạc thật sâu thở dài một tiếng, bất đắc dĩ mỉm cười nói: "Tốt, anh chờ em lấy đông”
Bạch Nhược Hy hưng phấn đứng lên, lôi kéo Kiều Huyền Thạc đứng lên, hai tay đẩy trên cánh tay của anh hướng về phòng: “Anh trước ngủ một hồi, làm xong em sẽ gọi anh. Em cam đoan anh nhất định sẽ thích”
Kiều Huyền Thạc đẩy cửa phòng ra, Bạch Nhược Hy lập tức đem cửa phòng đóng lại.
Cách cánh cửa, Bạch Nhược Hy lớn tiếng hô: “Anh ba, em không có gọi anh ra, anh không được phép đi ra”
Kiều Huyền Thạc bất đắc dĩ cười cười, chậm rãi đi về hướng giường của Bạch Nhược Hy.
Anh đứng tại cuối giường, ngắm nhìn cô đáng yêu lại thoải mái trên giường lớn.
Dừng một lát, anh mới trầm tĩnh lại nằm ở trên giường.
Cảm xúc mềm mại, đệm chăn ấm áp, rất là dễ chịu.
Anh nhìn lên trần nhà một lát, trong đầu toàn bộ đều là hình ảnh Nhược Hy ở bên ngoài bận rộn.
Bất đắc dĩ, anh xoay người năm lỳ ở trên giường, nghe mùi thơm ngát quen thuộc trên người Bạch Nhược Hy tâm tình thoải mái tiến vào mộng đẹp.
Hai giờ sau.
Đúng bảy giờ.
Bạch Nhược Hy chậm rãi đẩy cửa ra, lén lén lút lút ló đầu vào, cô ngắm Kiều Huyền Thạc nằm sấp trên giường của cô.
Cô lộ ra cười yếu ớt, chậm rãi đẩy cửa ra đi qua.
Tại mép giường bên cạnh, Bạch Nhược Hy bò lên giường, ở bên cạnh anh nằm sấp, nhìn xem anh ngủ say lộ ra một khuôn mặt tuấn tú, ấm giọng thì thầm hô: “Anh ba, thức dậy ăn cơm.”
Bạch Nhược Hy không khỏi nhíu mày, đầu ngón tay chậm rãi sờ lên lông mày đậm của anh, vuốt vuốt, “Anh Ba. Thức dậy”
Kiều Huyền Thạc cau mày, có chút phản ứng.
“Rời giường, ăn cơm, em làm xong đồ ăn rồi, mau dậy đi”
Kiều Huyền Thạc vẫn như vậy không nhúc nhích, từ yết hầu phát ra một tiếng: “Ừm”
Bạch Nhược Hy lập tức không đành lòng đánh thức anh, xem ra anh thật sự rất mệt mỏi.
Cô trong lòng có chút không đành lòng, ôn nhu thì thào nói:”Khi nào anh dậy Em sẽ đem thức ăn hâm nóng, anh tỉnh ngủ rồi ăn, vậy anh ngủ thêm một lát đi”
Bạch Nhược Hy mới từ bên cạnh anh ngồi xuống, Kiều Huyền Thạc đột nhiên đưa tay nắm chặt cổ tay của cô, lập tức đi theo cô cùng một chỗ đứng lên.
Bạch Nhược Hy kinh ngạc nhìn xem khuôn mặt anh mệt mỏi, Kiều Huyền Thạc ngồi xuống, cúi đầu, đầu ngón tay thon dài bóp bóp huyệt vị hai đầu lông mày, nhắm mắt lại chậm lấy nhập nhèm buồn ngủ.
“Anh ba, anh không ngủ thêm một lát sao?”
Kiều Huyền Thạc giọng nói nhàn nhạt rất là bình thản: “Anh không sao, nhưng em không thể chậm trễ ăn cơm chiều, anh cùng em ăn nào.”
Bạch Nhược Hy lo lắng nhìn anh, ngữ khí trở nên lo lắng: “Anh nhất định là bận quá nên mệt mỏi, dì Tĩnh xảy ra chuyện lâu như vậy cũng không có tỉnh lại, hung thủ không có bắt được, nhà họ Kiều cũng phát sinh nhiều chuyện như vậy, quốc gia đại sự đều đặt ở trên vai của anh, quá mệt mỏi đúng không?”
Kiều Huyền Thạc khôi phục tinh thần, kéo lấy tay của cô đi ra ngoài, ôn nhu ngữ khí an ủi: “Em không cần quá lo lắng, anh không sao”
“Anh ba, em đưa cho anh video, anh xem chưa, chị dâu vậy mà biết đánh nhau, thật là đáng sợ.’ Bạch Nhược Hy vừa đi vừa nói.
Đi vào trước bàn ăn, Kiều Huyền Thạc kéo cái ghế cho Bạch Nhược Hy ngồi xuống, mới đi đến đối diện cô, kéo ra cái ghế, nói đến Doãn Âm, thần sắc anh chìm một chút: “Ừm, chị ta làm sao lại chạy đến công ty em? Còn đánh nhau?”
Nghĩ đến chuyện hồi sáng, Bạch Nhược Hy nhịn cười không được liền bật cười, bất đắc dĩ nói: “Kỳ thật em cũng không muốn huyên náo như thế, nhưng chị dâu thật sự quá đáng, chị ta vậy mà tại công ty của em bên trên không ngừng đả kích em, dùng chút bẩn thỉu thủ đoạn đem công ty của em báo cáo lên tòa án, hơn nữa còn làm ra một chút việc tổn hại công ty của em, em liền lấy đạo làm người trả lại cho chị ta, đem chị ta chọc giận.”
Kiều Huyền Thạc trầm mặc, lộ ra nhàn nhạt thưởng thức ý cười, cầm lấy chén của cô giúp cô múc canh.
Bạch Nhược Hy lòng đầy căm phẫn, hai tay khoác lên trên bàn cơm, rất tức tối nói: ‘Em không nghĩ tới chị ta vậy mà sáng sớm vọt tới công ty của em, không có hẹn trước liền xông vào phòng họp, làm rối loạn công việc của em, thậm chí còn đánh thư ký của em, em tức không nhịn nổi, tìm Trần Âu cùng một đám bảo vệ đi tới”
Kiều Huyền Thạc cười yếu ớt, nhíu mày nhìn xem Bạch Nhược Hy, cái chén trong tay đưa tới trước mặt cô, thanh âm không lớn nói: “Không nghĩ tới em bây giờ chơi liều như thế.”
Bạch Nhược Hy mân môi cười yếu ớt, ngửa mặt nhìn Kiều Huyền Thạc, tràn đầy tự tin thì thào: “Nếu cùng anh ba so tài, em còn kém xa.”
Kiều Huyền Thạc cười không nói.
Lấy chén xới cơm cho cô, rồi gắp thức ăn bỏ vào chén.
Bạch Nhược Hy chăm chú ngóng nhìn anh, mong đợi thì thào: “Anh ba, anh thử một chút tay nghề của em xem có không tiến triển không?”
Kiều Huyền Thạc lập tức cầm lấy đũa, nhìn trên mặt bàn ba món ăn một món canh, nhìn lại Bạch Nhược Hy, ánh mắt ấm áp mang theo thưởng thức: “Càng ngày càng không tệ, nhất định ăn rất ngon”
Bạch Nhược Hy kẹp lên một khối thịt cá, đưa tới bên miệng Kiều Huyền Thạc, nhếch cười yếu ớt mong đợi ngắm nhìn anh: “Anh ba, ăn cá thử đi”.
Bốn mắt nhìn nhau, dòng nước ấm dào dạt trong không khí, bầu không khí lãng mạn mà ôn nhu, trong lòng của anh ngọt ngào.
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
49 chương
24 chương
5 chương
34 chương
110 chương