Mặt trời chiều ngã về tây, ánh nắng chiều đỏ rải đầy cả vùng, Bạch Nhược Hy từ trên xe đi xuống, mặt ủ mày chau hướng về nhà. Trần Âu đứng bên cạnh xe nói: “Bạch tiểu thư, buổi sáng ngày mai tôi tới đón cô đi làm” Bạch Nhược Hy không quay đầu lại, nhẹ nhàng lắc lư hai lần, ra hiệu gặp lại. Tiến vào nhà, cô lê bước chân mệt mỏi đi đến cầu thang, nhàn rỗi lấy điện thoại di động ra, cúi đầu nhìn xem tin tức, nhìn thấy mọi việc bê bối của Doãn Âm công ty điện ảnh xuất hiện. Đi đến trước cửa nhà, Bạch Nhược Hy nhập mật mã, đẩy cửa ra. Cô cúi đầu nhìn điện thoại, liền đổi giày. Đổi dép lê, trong tay cô túi xách để bên cạnh hộc tủ, trở tay đóng cửa lại. Đứng ở sau cửa mặt Kiều Huyền Thạc không khỏi nhíu mày nhìn bóng dáng của Bạch Nhược Hy hết sức chăm chú. Anh cũng không có cố ý trốn đi, liền là đứng ở sau cửa trên vách tường mà thôi, vậy mà cô không có chút nào phát giác? Giờ phút này rất là bất đắc dĩ cười cười, thứ nhất là lo lắng nàng tính cảnh giác không tốt, thứ hai là có thể nhìn xem hù dọa một chút cô. Bạch Nhược Hy cúi đầu nhìn điện thoại, vừa đi hai bước. Bỗng dưng. Mắt tối sầm lại. Một hai bàn tay to đột nhiên che lấy mắt của cô, cô bị dọa đến chấn động, thân thể cứng ngắc lại, trái tim bỗng nhiên không ngừng run rẩy, trong tay điện thoại” phanh” một cái rớt xuống trên sàn nhà. Lòng cô khẩn trương rất là sợ hãi, nhanh chóng sờ lên con mắt, dùng hết sức mở ra. Nhưng kéo không lại đối phương, mà đối phương chậm chạp không có hành động làm loạn, cô liền an tâm một chút sờ lấy cái tay che lại ánh mắt của cô, thì thào hỏi: “Anh là ai, buông tay ra” Kiều Huyền Thạc mân môi cười, không lên tiếng, cũng không tới gần cô. Bạch Nhược Hy lần nữa dùng sức kéo bàn tay của anh, nhưng vẫn như cũ bị kéo bất động, cô sờ đến tay của đối phương rất thô lại rắn chắc, mà ngón tay Lại thơm dài có sức mạnh, cô bất đắc dĩ cười nói: "Vị tiên sinh này, cũng không còn là học sinh tiểu học nữa, anh cũng đừng giỡn nhất như vậy, mong anh buông tay, bằng không tốt đối với anh không khách khí” Kiều Huyền Thạc tông mày nhíu chặt. Anh cũng không muốn giỡn nhân như vậy, thế nhưng đã yêu đương bên trong nam nữ không phải đều là tâm tư tương thông Anh chỉ là muốn để có đoán, bởi vì cô đoán được người, thế nhưng là trong nội tâm cô muốn gặp nhất. Kiều Huyền Thạc không tính buông tay, cũng không định tên tiếng, trừ phi cô phải đoán đúng là anh. . Bạch Nhược Hy thở dài một tiếng, hai tay nhẹ nhàng sờ lấy ngón tay thon dài, lộ ra giảo hoạt ý cười, chậm rãi nói: “Được rồi, nếu tôi đoán đúng anh phải thả tôi ra nha.” …” Kiều Huyền Thạc mân môi cười yếu ớt, ánh mắt mong chờ ngắm nhìn gò má của cô. Bạch Nhược Hy thấm giọng nói, rất là nghiêm túc: “Anh là anh Vương nhà cách vách” Anh Vương nhà cách vách? Kiều Huyền Thạc sắc mặt trong nháy mắt hạ xuống, nhanh chóng buông cô ra, nắm chặt bờ vai của cô đem cô quay lại, mày kiếm nhíu chặt, ngữ khí nghiệm khắc: "Anh Vương là ai?”. Nhìn thấy Kiều Huyền Thạc trong nháy mắt kia, Bạch Nhược Hy buồn cười, giữa lông mày tràn đầy kinh hỉ, mâm môi cười nhìn thấy anh ám trầm khuôn mặt tuấn tú. Bạch Nhược Hy nhón chân tên, hai tay nhanh chóng câu bên trên cổ ôm lấy Kiều Huyền Thạc nghiêng thân dán trên người của anh, hưng phấn thì thào nhỏ nhẹ nói Anh ba đình ở đây làm sao không nói cho em. Dám gạt em mới bề bộn nhiều việc, còn chơi đoán người này nọ, anh đem em hù muốn chết, điện thoại rơi hư rồi anh phải bồi thường” Kiều Huyền Thạc hiện tại không để ý vấn đề của cô lúc này, hai tay khoác đêm eo thom của cô, ngữ khí trầm thấp bất mãn nói: "Trả lời anh, anh Vương sát vách là ai?" Bạch Nhược Hy thổi phù một tiếng, bật cười, nhíu mày đối với anh trừng mắt nhìn, giảo hoạt nói: “Em sờ đến tay của anh, liền đã đoán được là anh, chỉ là em không nghĩ: anh ba cũng sẽ nghịch ngợm như vậy, em liền chỉ đùa với anh thôi, em cũng không biết anh Vương sát vách hay là anh Trần, hoặc là anh Triệu…” Kiều Huyền Thạc không khỏi mân môi, xấu hổ nhíu mày, bất đắc dĩ ngữ khí nỉ non thì thầm: “Em dám đùa anh?” Bạch Nhược Hy nụ cười ngọt như rót mật, từ nội tâm tràn ra, bĩu môi la hét: “Em rất đơn thuần, anh phải tin tưởng em.” “Được, em nhìn xem anh xử lý em thế nào” Nói xong, Kiều Huyền Thạc ôm chặt lấy Bạch Nhược Hy, cô bị ôm hai chân cách mặt đất. “A, anh muốn làm gì?” Bạch Nhược Hy nửa vui nửa lo chăm chú vòng quanh cổ của anh, cười nỉ non: “Thả em xuống, anh ba, anh muốn làm …” Aaaa chữ cuối còn chưa nói xong, cô đã bị ôm đi đến trên ghế sa lon. Kiều Huyền Thạc nhanh chóng đem cô buông xuống, toàn bộ thân thể đè xuống, một tay cố định sau gáy của cô, hung hăng hôn lên. Bạch Nhược Hy sững sờ trong chốc lát, trừng to mắt chớp chớp, trong tầm mắt là khuôn mặt anh tuấn đẹp, hô hấp của anh cực nóng, nhiệt độ anh giống lửa nóng hổi, nụ hôn của anh giống bị đè nén ngàn năm. Nhiệt hỏa như sóng triều, nhanh chóng lan tràn, Bạch Nhược Hy chậm rãi nhắm mắt lại, khẩn trương mà kích động, hai tay chậm rãi từ bả vai của anh ôm chặt, vòng qua cổ của anh, ôm đầu của anh, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh. Giống như qua một thể kỷ, hô hấp của hai người đều trở nên mỏng manh, lúc này dưỡng khí cung ứng không được, Kiều Huyền Thạc mới lưu luyến mà rời đi, Bạch Nhược Hy bị hôn đến môi sưng đỏ. Anh lấy cùi chỏ chống đỡ ghế sô pha, chống đỡ lấy nửa người trên lực lượng. Hai người gấp rút thở nhẹ hô hấp, nóng hổi phun †ại trên mặt của đối phương, mê ly đôi mắt híp. Bạch Nhược Hy hít sâu, chậm rãi mở mắt ra, như cánh chim linh động lông mi chớp chớp, đối mặt đôi mắt người đàn ông thâm thúy, thanh âm kiều mảnh: “Anh ba, anh có thể rời ra hay không?” Kiều Huyền Thạc một cái tay khác chống Bạch Nhược Hy gương mặt bên cạnh, lại đem thân trên lực lượng toàn thân nâng lên, nhưng cũng không hề rời đi, thanh âm khàn khàn giống cấm dục ngàn năm dã thú, từ yết hầu phát ra tới trầm thấp: “Anh đã rất lâu không có ôm qua em, lâu đến anh đều nhanh quên loại cảm giác này” Bạch Nhược Hy cười yếu ớt, hai tay trượt xuống, trèo lên trên lồng ngực rắn chắc. ngữ khí nhẹ nhàng: “Ôm em có cảm giác gì?” “Hương thơm ngọt làm cho người khác mềm nhũn, không nhịn được nghĩ căn một cái, sẽ để cho anh đói khát nhưng lại thỏa mãn cảm giác, giống mây lại giống mưa, ôn nhu không cách nào hình dung, giống lửa lại giống điện, có thể trong nháy mắt thiêu đốt” Bạch Nhược Hy mân môi nín cười, lắng lặng nhìn ngũ quan nam tính của anh, đầu ngón tay trắng nõn chậm rãi sờ đến cánh môi của anh, thận trọng vuốt ve, ánh mắt tràn đầy tưởng niệm, trầm mặc không rên một tiếng. Ghế sô pha rất hẹp, Kiều Huyền Thạc một bên khuỷu tay chống đỡ trên thân lực lượng, một bên khác nắm chặt cổ tay Bạch Nhược Hy. “Thế nào?” “Anh ba, anh bây giờ trở nên miệng lưỡi trơn tru” Bạch Nhược Hy cười nỉ non. Nụ cười Kiều Huyền Thạc càng thêm ngọt, nhìn dung nhan xinh đẹp của cô, nhỏ giọng thì thầm: “Em cảm thấy anh làm cho em vui.” *Ừm” Bạch Nhược Hy gật đầu. “Vậy em có vui vẻ hay không?” *Vui vẻ” Bạch Nhược Hy nhếch miệng cười nói: “Đàn ông không yêu phụ nữ xấu” Nói xong, Bạch Nhược Hy ngón tay nhẹ nhàng đưa vào trong áo sơmi Kiều Huyền Thạc trước mặt, linh hoạt đầu ngón tay mở từng nút áo, một nút, lại một nút.