Ngốc tử vương gia, tiểu bạch vương phi

Chương 34 : Đại sát tứ phương, tiến cung gặp vua

“Hì hì, ngươi đường đường là một hoàng tử lại không có tiền sao? Nghe nói bổng lộc một tháng của ngươi là 300 lượng a! Dục nhi chúng ta lại không có nhiều như ngươi, ta đương nhiên phải nghĩ biện pháp kiếm tiền! Ngươi không biết, muốn chống đỡ Vương phủ này không có tiền là không được a!” “A! Hoàng tẩu, ta lần đầu tiên phát hiện ngươi là như thế, đó là công việc của quản gia, hắn có cách kiếm tiền a!” Nam Cung Trạch oán giận nghiến răng nghiến lợi nhìn Tiểu Đa Đa. Thật là! Cho hắn là ngây thơ sao? Bạc của hắn a! Tiền này nhưng là máu mủ của hắn a! “Đó là đương nhiên! Aiz, Tam hoàng huynh, ngươi sao lại điểm pháo a!” Thanh âm của Tiểu Đa Đa ra vẻ thực đồng tình vang lên, nhưng vẫn là không chút do dự dán bài người ta. “Ha ha, đệ muội tài nghệ cao siêu, vi huynh hổ thẹn!” ……. Nghe nói ngày nào đó, thời điểm Triệt vương gia cùng Ngũ hoàng tử tiêu sái tuấn lãng đi vào Dục vương phủ nhắn giùm ý chỉ của Hoàng thượng, thì thời điểm trở về, hắc hắc, tuy rằng nói là tiêu sái tuấn lãng cũng không sai, chính là nếu nhìn kỹ thì chỉ biết bọn họ toàn thân cao thấp đều trừ bỏ quần áo thì không còn có gì đáng giả, ô hô, thật là bi thảm a! Nghe nói ngày hôm sau, hạ nhân Dục vương phủ đem giấy nợ đi phủ đệ hai người, về phần số lượng thì không người nào biết, nhưng là một tháng trong tương lai, trong phủ hai người đều không có mua qua một miếng thịt, suốt ngày ăn đồ ăn khó nuốt, nhất là phủ Ngũ hoàng tử, liền ngay cả con chuột đều đói bắt đầu ăn mèo! Đó là một tháng đáng thương a. Ha ha! Cho nên từ cổ chí kim, có một định luật không thay đổi, thì phải là – cược nhỏ thì vui vẻ, cược lớn thì tổn hại sức khỏe a! “Ha ha! Thế nào? Dục nhi, hôm nay chúng ta buôn bán lời một ngàn ba trăm hai mươi a! Ha ha, quả nhiên là vợ chồng đồng tâm, đủ sức đồng tâm, không đúng, chúng ta cái này gọi là “Vợ chồng đồng tâm, đủ sức mò kim”, ha ha ha ~” Tiểu Đa Đa không hiểu lễ độ phun ra một ngụm nước miếng trên tay, không nề nà gì mà đếm số tiền thắng được, ha ha, kỳ thật nàng phát hiện chơi mạt chược ở cổ đại cũng là một con đường dễ phát tài a! Hôm nay là Hoàng tử, vương gia đã thắng nhiều như vậy, nếu là Hoàng thượng, thái tử thì, oa oa, vậy đáp số là bao nhiêu a? Tiểu Đa Đa giống như đang nhìn đến giường mình trải đầy tiền, bồn phía đều là tiền… “Lão bà nương tử, ngươi đều đếm vài lần, không biết mệt sao?” Nam Cung Dục nhìn hai mắt Tiểu Đa Đa lục quang mạo hiểm, khó hiểu hỏi. “Đương nhiên không mệt, chẳng lẽ Dục nhi mất hứng sao?” Tiểu Đa Đa đem lực chú ý ở tập ngân phiếu trên tay chuyển sang trên người Nam Cung Dục. “Không phải, lão bà nương tử cao hứng thì Dục nhi cũng cao hứng, nhưng mà Hoa Ảnh tỷ tỷ nói chúng ta phải ngủ sớm, ngày mai còn phải tiến cung a!” Nam Cung Dục cười hớ hớ nhìn nương tử mình, lão bà nương tử lúc nào cũng đẹp như vậy! Cười cười, bỗng nhiên trước mắt quơ quơ, Nam Cung Dục lắc lắc đầu, tiếp tục nhìn Tiểu Đa Đa. “Nga~” Tiểu Đa Đa vốn đang cao hứng, lại nghe đến hai chữ “Tiến cung” lập tức ủ rũ, cúi đầu. “Lão bà, ngươi chẳng lẽ không thích vào cung sao?” Nam Cung Dục phát hiện cảm xúc Tiểu Đa Đa biến hóa, trong mắt hiện lên một tia tinh quang. “Ừ, ta không thích hoàng cung…” “Vì sao a? Trong hoàng cung có thật nhiều đồ ăn ngon, còn thiệt nhiều vàng a! Hoàng cung nơi nơi đều là ánh vàng rực rỡ a! Lão bà, ngươi không phải rất thích tiền sao?” Nam Cung Dục nhìn Tiểu Đa Đa, cố gắng phát hiện một tia giả bộ trong mắt nàng, nhưng mà ở đó chỉ có một bộ nghiêm túc. “Hoàng cung tốt là được rồi! Nhưng mà, Dục nhi, ngươi thích Hoàng cung hay là Vương phủ a?” Tiểu Đa Đa chờ mong nhìn Nam Cung Dục, tựa hồ là sợ hãi cái gì. “Dục nhi đều thích!” “Nếu chỉ chọn một cái a?” Tiểu Đa Đa không cam lòng truy vấn. “Ân ~ Vương phủ! Bởi vì lão bà ở trong này!” Nam Cung Dục oai đầu suy nghĩ trong chốc lát, sau đó lại vui vẻ trả lời, trong mắt chỉ có đơn thuần cùng nghiêm túc. “Đúng vậy! Ta cũng không thích hoàng cung, hoàng cung qua các thời đại đều là nơi ăn tươi nuốt sống, mỗi người đều có âm mưu quỷ kế trong người, mỗi ngày nơm nớp lo sợ, dù sao chính là thực khủng bố! Nhốt cả đời ở nơi đó, chẳng như chúng ta vậy, ở Vương phủ ấm áp của mình sống một cuộc sống đơn giản” Tiểu Đa Đa thở dài, trong mắt lộ ra đau thương. Xác thực về tình cảm nàng có chút ngây thơ, nhưng mà nàng cũng không nói ở phương diện khác nàng cũng ngây thơ. Nàng từ nhỏ đam mê lịch sử, nàng xem qua rất nhiều lịch sử, trong mắt của nàng, hoàng cung chính là một nơi rất khủng bố, nếu là người có thể sống sót ở trong đó thì cũng không phải là người đơn giản. Mỗi lần đọc tiểu thuyết, bên trong đều nói về tình cảm của đế vương cùng tài tử giai nhân, nàng cho tới bây giờ cũng không chấp nhận, nhìn chung về lịch sử, có bao nhiêu đế vương có thể si tình chính nghĩa như trong tiểu thuyết? Muốn bao nhiêu dối trá đều có bấy nhiêu dối trá! “Lão bà, ngươi sao lại nghĩ như vậy a? Ta không phải tốt lắm sao? Ta cũng từng sống trong hoàng cung a!” Nam Cung Dục nhìn người trước mắt, nàng làm sao có thể nói như vậy chứ? Nàng vì sao đối với hoàng cung lại khắc sâu thông hiểu như vậy? “Cái rắm! Ngươi không phải choáng váng sao? Ta nói cho ngươi nga, ngươi đừng nói cho ngươi khác, đôi khi ta cảm thấy ngươi thành như bây giờ có khả năng đều do cái trứng thối làm hại, nói không chừng vẫn là người ở ngoài mặt thực nhân nghĩa, hiền lành a! Hừ! Ở hoàng cung, chuyện như vậy cho tới bây giờ cũng không thiếu!” Tiểu Đa Đa vừa nghe Nam Cung Dục nói như vậy, lập tức bạo thô khẩu, bởi vì vừa mới nhớ tới trên lịch sử ghi lại chuyện tình nên có chút khổ sở, nàng cảm tình tràn ra liền đem tất cả những gì mình hoài nghi từ trước đến nay cũng nói ra. “Oa, lão bà, ngươi sao lại có thể nói như vậy? Ngươi có biết ngươi nói như vậy nếu người khác nghe sẽ bị mất đầu không!” Nam Cung Dục nghe thế liền bước lên che miệng Tiểu Đa Đa lại, nàng chẳng lẽ không biết là tai vách mạch rừng sao? May mắn bây giờ trong vương phủ đều che kín cao thủ Cung Sát, bằng không hậu quả thực sự không dám tưởng tượng. “Ngô ~ ngươi buông! Dục nhi, ta sao lại cảm giác ngươi bây giờ không giống lúc trước a? Rốt cuộc là không giống ở đâu a?” Nam Cung Dục bởi vì căng thẳng nên đã quên che dấu bản thân, bị Tiểu Đa Đa nhìn ra dấu vết. “Ha ha, lão bà nương tử, Dục nhi có cái gì không giống a?” Nam Cung Dục lập tức a miệng thật to ngây ngô hỏi Tiểu Đa Đa. “Ách ~ Hình như là ta nhìn lầm. Ngủ đi, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, ngày mai nhớ rõ đi theo ta, cẩn thận một chút biết không?” Tiểu Đa Đa lo lắng dặn dò. “Ân, vậy lão bà nương tử ngủ ngon!” Nam Cung Dục giống cái ngoan cục cưng nằm trên giường chuẩn bị ngủ. “Ân, Dục nhi ngủ ngon!” Tiểu Đa Đa mỉm cười nói xong, lại cẩn thận dịch dịch chăn cho Nam Cung Dục, sau đó nhắm mắt ngủ. Cho đến khi bên cạnh vang lên tiếng hít thở có quy luật, Nam Cung Dục mới nhẹ nhàng xoay người lại đáng giá Tiểu Đa Đa đang ngủ say, trong mắt có một tia tìm tòi nghiên cứu. Hắn chỉ biết là nàng không giống người thường, nàng xinh đẹp đáng yêu, hắn thích nàng. Nhưng mà hắn giống như không có phát hiện, nàng là thực đơn thuần, nhưng mà không có trí tuệ thì làm sao có thể dạy cho hắn “Quân là thuyền, dân là nước”. Đạo làm vua như vậy? Hắn sao lại xem nhẹ tiểu vương phi hắn kỳ thật cũng là một cái tài nhân đế vương a? Nhưng mà nàng lại cam tâm bảo vệ một ngốc tử như hắn, thầm nghĩ cùng mình sống một cuộc sống đơn giản , hắn có biết bao may mắn a?