Cạch cạch cạch...
Tiếng gõ bàn phím đều đều vang lên trong căn phòng tối tĩnh lặng. Kèm theo đó là một tràng cười dâm đãng đến sởn cả gai ốc.
Ì ùng!
Tiếng sấm vang lên, ánh chớp chói lòa xuyên qua ô cửa sổ chiếu thẳng vào căn phòng. Đây là một cảnh tượng gì chứ? Những tấm poster khổ lớn, nhỏ dán chi chít khắp phòng, đều là hình các mỹ nam đang ôm hôn nhau, thậm chí là xxx. Nhưng cuốn boys love, những đĩa GV vứt ngổn ngang, chẳng đâu vào đâu,... Thật bừa bộn.
Tinh!
[ Hội cúc động: Tích Lương muội muội, mau mau ra chap mới, ta sắp không chịu nổi nữa rồi, đang đến cảnh gay cấn! ]
Cạch cạch...
[ Tích Lương yêu dưa: Ta đang bận đi làm, đừng hối thúc ta. ]
[ Hội cúc động: Tích Lương yêu quý, ta sẽ gửi cho muội mấy cái GV tâm đắc của ta, đảm bảo thỏa mãn máu hủ của em! ]
[ Tích Lương yêu dưa: Ừm...]
[ Hội cúc động: em thụ da thịt trắng trẻo, tiếng rên êm ái, là người Châu Á. Anh công chuẩn soái Châu Âu, dưa cực ngon, có chơi sex toys... Có một cái là NP đó nha~ ]
[ Tích Lương yêu dưa: Duyệt! Gửi đây, mai lập tức có chap mới.]
[ Hội cúc động: Ok, gửi rồi muội, xem luôn cho nóng.]
[ Tích Lương yêu dưa: Đợi lát, ta có điện thoại...]
Nguyệt Tích Lương vội vã rời khỏi bàn máy tính, lần tìm chiếc điện thoại mà cô vứt lẫn lộn trong đống truyện boys love.
Đây rồi, cuối cùng cũng thấy.
- A lô? Giám đốc Hạ.
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, chỉ cần nghe đã khiến người ta cảm thấy khoan khoái, dễ chịu.
- Bản kế hoạch sao? Tôi đã làm xong rồi, mai gửi cho ngài...
...
- Ngài đừng khen tôi. Tôi cũng chỉ là một nhân viên bình thường mà thôi, đâu có giỏi giang gì. Cô cười khúc khích.
...
- Ngự tỷ sao? Bọn họ chỉ đùa thôi, tôi không dám nhận.
...
- Vâng, cám ơn ngài... Tạm biệt ngài.
Nguyệt Tích Lương bấm phím tắt điện thoại, cái khuôn mặt dịu dàng bỗng chốc đã biến đi đâu mất, thay vào đó là một ánh mắt dâm tà.
Giám đốc Hạ nói là sẽ thưởng thêm tiền hoa hồng cho cô vào cuối tháng. Hừ! Cô không cần. Cô còn thiếu tiền sao, khi có một đống tiền nhuận bút nhờ việc viết tiểu thuyết đam mỹ?
Có chăng thì... ông ta chỉ cần thưởng cho cô cái video của ông ta với trưởng phòng Lưu đang triền miên trên giường là đủ rồi. Hắc hắc!
Thử nghĩ mà xem, một công già nua xấu xí với một thụ trẻ trung, đẹp trai... Chậc chậc, gay cấn làm sao. Chỉ tưởng tượng ra thôi mà Nguyệt Tích Lương đã thấy mũi nóng nóng.
Không! Không được! Mau kìm lại nào, không thể mất hình tượng như thế được.
Nguyệt Tích Lương xoa xoa cái mũi đỏ đỏ đáng yêu, ném đi chiếc điện thoại, cô lại quay về bàn máy tính thân thương.
Cạch cạch cạnh...
[ Tích Lương yêu dưa: Ta đi cày GV đây mấy nàng, chúc ngủ ngon mơ soái ca.]
[ Hội cúc động: Đi đi, đi đi, nhớ ra chap nhá! ]
[ Tích Lương yêu dưa: Được rồi. ]
Cạch.
Nguyệt Tích Lương khẽ mỉm cười ngao ngán, cô đăng xuất ra khỏi hộp chat.
Hắc hắc, đêm nay lại là một đêm không ngủ. Đêm nay là đêm của GV. Đôi mắt đẹp của cô híp lại thành một hình trăng khuyết.
Mấy phút sau, trong căn phòng tối om ấy cứ vang lên những tiếng đàn ông rên khe khẽ, đầy ám muội...
--------ta là phân cách tuyến------------
Sáng hôm sau, Nguyệt Tích Lương với gương mặt rạng ngời đầy thỏa mãn chui vào xe ô tô của anh trai đi làm.
Còn vì sao lại đi cùng anh trai ư? Vì cô cực lười, cực kỳ lười. Có tài xế miễn phí thì tội gì không sử dụng?
- Ân... a... nhẹ chút... a... ưm...
Trong chiếc ô tô màu xám bạc sang trọng, Nguyệt Tích Lương ngồi một cách cực kỳ bất nhã, miệng nhồm nhoàm không ngừng nhai snack, mắt thì sáng lên nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Ừm... tư thế này...
Anh trai Nguyệt Hạo Thần ngồi ở bên cạnh, khẽ nhay nhay thái dương, trán chảy xuống ba đạo hắc tuyến.
- Tích Lương, em tắt ngay mấy cái phim đồi trụy này cho anh!
- Anh trai yêu quý, anh thử nói lại xem... cô híp mắt lại đầy vẻ nguy hiểm.
- Tích Lương... em có xem GV của em thì cũng đừng xem trước mặt anh.
Cuối cùng cũng sửa, từ đồi trụy thành GV .
- Anh hai, anh cứ khó tính thế này thì bao giờ mới kiếm được bạn trai?
Két! Tiếng ô tô thắng gấp.
Anh nghiến răng ken két.
- Em nói cái gì?!
- Em nói, anh bao giờ mới kiếm cho em một anh rể hả? cô nhíu mày.
- Em... em... lo cho chính mình trước đi.
- Em không lấy chồng! Chỉ cần mỗi ngày ngắm mỹ nam và xem GV em đã đủ hạnh phúc.
- Hừ! Nguyệt Hạo Thần chính thức không còn gì nói nổi.
Cộc cộc.
Em đợi đấy!
Anh hậm hực mở cửa kính ô tô, đưa cho người soát vé giấy thông hành.
Người soát vé là một người con trai tuổi đôi mươi, nhận lấy tờ giấy từ tay anh khẽ mỉm cười rồi nhìn sang Nguyệt Tích Lương chẳng biết từ bao giờ đã ngồi một cách đoan đoan chính chính.
Ừ, thật đẹp! Cậu chắc rằng chưa bao giờ cậu gặp người con gái đẹp một cách dịu dàng, thùy mị như vậy. Làn da trắng nõn như có thể búng ra nước, con mắt trong suốt long lanh đến lạ, sống mũi cao thẳng, môi hồng nhỏ xinh, tóc đen óng ả như như tơ tằm thượng hạng.
Nhất là khi cô cười, cơ thể cậu cảm thấy tê dại như có dòng nước ấm chảy qua.
Đại minh tinh bất quá cũng chỉ có như vậy.
- Anh thật có phúc, có một người em gái hoàn hảo như vậy.
Cậu tỏ vẻ hâm mộ nói với Nguyệt Hạo Thần mà không để ý đến bàn tay anh ta đang nắm thật lấy vô lăng.
Có phúc? Ta phi! Cậu thử làm anh của nó một ngày xem, lúc đó cậu sẽ hiểu thế nào là hủ nữ siêu cấp .
- Ừ, cám ơn cậu.
Anh cố nặn ra một cụ cười còn khó coi hơn cả khóc rồi phóng xe đi thẳng.
Có ai trên đời này sống hai mặt một cách hoàn mỹ như em gái anh không?
Ở công ty, cô đương nhiên là một ngự tỷ chính hiệu, xinh đẹp, dịu dàng, giỏi giang. Nhưng khi vừa về đến nhà, lớp mặt nạ đã bị tháo bỏ, trở thành một hủ nữ siêu cấp, ba ba không tha, anh trai không buông.
Người ngoài nhìn vào còn tưởng nhà anh có phúc lắm mới sinh ra người con gái như vậy.
Nguyệt Hạo Thần đưa con mắt ai oán nhìn về phía em gái.
Đấy! Anh nói đâu có sai, cô lại bắt đầu cầm điện thoại xem tiếp GV kìa.
- Tích Lương!
- Hửm?
- Em đưa chiếc điện thoại đó cho anh! anh tức mình giằng lấy đồ trong tay cô.
Như vô tình, ngón tay anh chạm phải nút gì đó, âm lượng lên to hết cỡ.
- A! Bảo bối... em thật chặt... anh bắn a... Bắn!
Phụt!
Mặt Nguyệt Hạo Thần bây giờ còn đen hơn cả đít nồi, bàn tay cầm điện thoại run run.
- A? Hóa ra anh cũng muốn xem, sao không nói sớm? cô cười khinh khỉnh.
- Không bao giờ! Em... em...
- Thôi, trả đây.
- Không! Tốt nhất là vứt nó đi.
- Anh dám?!
- Sao không? Giờ anh vứt cho em xem.
Anh mở cửa kính ô tô, làm bộ muốn ném.
- Con mẹ nó! Trả lại cho lão nương.
Nguyệt Tích Lương nhào cả người về phía anh trai, hòng cướp lấy điện thoại quý báu.
- Em nói cái gì? Nguyệt Hạo Thần cũng gào lên.
Hai người cứ thế giằng co trong ô tô chặt hẹp, chẳng ai nhường ai.
Cũng không có ai để ý đến đèn đỏ trước mặt.
Bim! Bim! Bim!
Tiếng còi xe inh ỏi, kèm theo đó là ánh sáng chói mắt của chiếc đèn pha.
Cô khựng người lại, mặt chuyển thành xanh mét, kinh hãi hô to.
- Anh hai! Mau dừng xe! Không! Aaaaaaaa...
Nhưng đã quá muộn.
Rầm! Đùng!
Hai chiếc xe va vào nhau trên đường quốc lộ hai mươi sáu. Ánh lửa bùng lên cả một khoảng trời, khói bay mù mịt.
Khi cảnh sát và xe cứu thương đến thì đã không còn ai sống sót.
Nguyệt Tích Lương và Nguyệt Hạo Thần cứ thế biến mất trên cõi đời này...
Tất cả chỉ còn lại chiếc điện thoại đã vỡ màn hình văng ra xa, cùng thứ âm thanh khiến người ta không thể không có ý nghĩ đen tối.
- Ưm... a... tiểu công, mau nhanh a, em lên đỉnh... lên đỉnh!
- Không được nhanh vậy đâu bảo bối, em còn chưa thử mẫu sex toys mới này mà...
Truyện khác cùng thể loại
185 chương
35 chương
130 chương
501 chương
71 chương
233 chương
91 chương