Hôm sau, sau khi hầu triều, Khương Vấn được sự chấp thuận của hoàng thượng chào từ giã văn võ bá quan, đồng thời hoàng thượng cũng tuyên chỉ lệnh cho tân khoa trạng nguyên Cố Thanh tiếp nhận chức Thừa Tướng, vì dân mưu phúc. -oOo- Đêm hôm ấy, bên trong nhã gian* tại lầu ba của Tụ Hiền Các, lúc này đang có ba người ngồi ở đó. [*雅间: phòng trà nơi vua và các chư hầu giao tình thâm sâu thưởng thức trà, đàm đạo] “Nhị sư huynh, huynh nói xem, đại sư huynh cũng thật là, hôm nay huynh đặc biệt vì huynh ấy chuẩn bị một bữa tiệc tiễn biệt, ấy thế mà huynh ấy lại nổi khùng lên la ó, đến bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.” Người đang nói chuyện là một nam nhân toàn thân cẩm bào xanh lam, sắc da màu đồng chắc khoẻ, đôi lông mày rậm dày, mang khí chất của một bậc chính nhân quân tử. Người này còn có thể là ai khác ngoài—- Trương Duệ. “Đúng vậy a, đồ ăn đều sắp nguội hết rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng huynh ấy đâu.” Lần này người mở miệng nói lại là một thân nhuộm vàng ánh trăng, tướng mạo khôi ngô, đưa tay bưng chén rượu thơm lên miệng nhấp một ngụm. “Không vội, đại sư huynh từ trước tới nay đều rất đúng giờ, đến đúng thời điểm huynh ấy tự nhiên sẽ xuất hiện thôi.” Người cuối cùng trong phòng có một khuôn mặt bình phàm, không có gì nổi bật nhưng lại mặc một thân cẩm bào đen tuyền, vô cùng thu hút ánh nhìn của người khác. Người này giơ tay hay nhấc chân, từng cử chỉ đều rất tao nhã, khí chất hơn người, toát ra sự tự tin cùng khí phách ngang ngược khiến kẻ khác không rét cũng run. Quả nhiên, theo sau đám người bưng đồ ăn lên bàn là một thân ảnh cẩm bào trắng như tuyết. “Thật có lỗi, đã để các sư đệ chờ lâu rồi.” Người vừa tới cước bộ êm nhẹ, tốc độ cực nhanh, hiển nhiên là đạp khinh công mà đến. “Đại sư huynh, cuối cùng thì huynh cũng tới rồi, tưởng huynh định để đồ ăn hỏng hết rồi mới tới chứ.” Trương Duệ thẳng thắn bộc trực, có gì nói đó. Khương Vấn nghe vậy, vừa bình thản ngồi vào chỗ của mình, vừa ra vẻ vô tội chẳng biết gì nhìn về phía cửa sổ, rồi sau đó quay lại nói: “Vậy sao? Hình như không phải là ta đến muộn mà là mấy đệ đến quá sớm chăng?” “Đúng đúng, là đại sư huynh tới không muộn, chính là bọn tiểu đệ đến sớm mà thôi.” Cố Thanh cam chịu số phận mà than vãn, nhưng giây tiếp theo, hắn vẻ mặt kinh ngạc trợn trừng lên nhìn Khương Vấn, một tay chỉ thẳng vào mặt Khương Vấn mà hỏi: “Đại sư huynh, huynh, huynh, huynh…Chẳng lẽ ngày mai mặt trời sẽ mọc lên từ đằng tây hả?” Trương Duệ cũng mới phát hiện ra điểm bất thường, cứng lưỡi nhìn trân trối vào Khương Vấn “ Đại sư huynh, không phải là huynh chế ra nhiều loại dược quá rồi ăn nhầm loại nào đó chứ?” Tư Không Diệp cũng ngạc nhiên không kém nhưng ngữ khí vẫn lạnh lùng bình tĩnh nói: “Khương Vấn, ngày mai ngươi cứ định đi trong bộ dạng thế này sao?” Khương Vấn cảm thấy rất buồn cười, không giấu nổi ý cười, nói: “Sao lại không thể, chẳng lẽ bao ngày không thấy, các đệ lại bị gương mặt này của ta làm mê đảo rồi sao?” Hắn chẳng qua chỉ là khôi phục lại diện mạo chân chính của mình thôi ấy vậy mà mấy tên trước mặt này lại dùng ánh mắt như nhìn thấy quái vật không bằng vậy. Hết thảy đều đáng giá! Hắn từ lúc xuống núi tới nay đều đeo mặt nạ, đeo lâu ngày đã cực kì khó chịu rồi, huống chi lần này rời đi, mục đích của hắn chính là tìm Tiểu Đồng, có thể nào lại đeo mặt nạ chạy quanh quanh nữa? Bất luận như thế nào, Khương Vấn đã âm thầm hạ quyết tâm, lần này hắn nhất định sẽ dùng diện mạo thật sự của mình để đối mặt với Tiểu Đồng. “Xong rồi, xong rồi, các vị nương nương từ trên xuống dưới, từ trung ương đến địa phương, hay các tiểu thư khuê nữ chưa có ý trung nhân, xin ngàn vạn lần cẩn thận, đừng để bị khuôn mặt hồ ly này khuấy đảo nha!” Trương Duệ kêu trời kêu đất, oán thán om sòm, khuôn mặt mị hoặc kia của đại sư huynh uy lực như thế nào không phải là bọn họ chưa từng thấy qua một lần. Hắn vẫn còn nhớ rất rõ lần huynh đệ bốn người bọn họ xuống núi mua những vật phẩm thiết yếu, ở một thôn trấn nhỏ chân núi, không cần biết là đại cô nương* [*大姑娘: gọi cô gái đã trưởng thành nhưng chưa lấy chồng] hay tiểu thê thiếp nhà nào, không ai là không bị khuôn mặt tươi cười đẹp đẽ này làm khuynh đảo say mê cả. Cứ như thế đi trên đường, người người nhà nhà chỉ mải mê quay đầu lại chăm chú nhìn hắn không cần biết phía trước giẫm phải cái gì, nghiêm trọng hơn là có cô nương còn xúc động quá mức mà trực tiếp té xỉu trên đường. “Được rồi, đừng nói hươu nói vượn nữa, nói đến mị lực, khuôn mặt của nhị sư đệ cũng đâu có kém a, chỉ tiếc, chỉ tiếc mỗi lần xuất môn đều đóng trên mặt cái mặt nạ xấu xí này, thực khiến cho người ta không sao nuốt cho nổi!” Khương Vấn vừa thấy bộ dạng kia của Trương Duệ đột nhiên cảm thấy buồn cười cực kì. Có cần khoa trương như thế không? Chẳng qua đây là diện mạo trời sinh mà thôi! “Đúng mà, cái lần trên núi đó chúng ta chẳng phải đã thấy qua rồi còn gì.” Cố Thanh ngồi một bên lẩm bẩm càu nhàu. Trương Duệ thấy một bàn bốn người mà không ai nhiệt tình đáp lại lời của hắn, rất không vui bĩu môi: “Được rồi được rồi, không nói vấn đề này nữa, chúng ta trước tiên cùng nhắm rượu tán gẫu được không, đồ ăn đã nguội hết rồi, rượu cũng săp đổi vị tới nơi rồi.” Vì thế, một bàn bày đầy sơn hào hải vị, bốn người bắt đầu động đũa, náo nhiệt tưng bừng. “Nào, đại sư huynh, chúng ta kính ngươi. Lần này rời đi, chẳng biết đến khi nào mới có cơ hội tái kiến, chúng ta chúc huynh lên đường thuận buồm xuôi gió.” Tư Không Diệp nâng chén rượu lên, khẩu khí hào sảng, phóng khoáng. “Nhị sư huynh nói rất đúng, chén này huynh nhất định phải nhận.” Cố Thanh cũng nâng chén rượu trước mặt mình lên phụ hoạ theo. Trương Duệ thấy thế cũng vội vã nâng chén rượu lên. Bốn chén rượu được nâng lên cao, cùng một lúc chạm vào nhau phát ra âm thanh giòn tan vang vọng không gian, giờ phút này không còn mưu toan chỉ có tình huynh đệ thâm sâu nghĩa nặng. “Khương Vấn, ngày mai nhất định phải đi sao?” Đã uống hết ba tuần rượu, đồ nhắm cũng đã ăn no, bốn người say sưa ngập tràn niềm vui. Mặc dù đã uống không ít nhưng Tư Không Diệp thần sắc vẫn còn rất thanh tỉnh, ngữ khí từ tốn, trong lời nói còn hàm chứa ý giữ hắn lại: “Cho dù nhất định phải đi thì cũng đâu cần sốt ruột cuống cuồng đi ngay ngày mai chứ?” “Đúng a, đại sư huynh, huynh vội vã rời đi như thế là vì cái gì? Chẳng lẽ là vội vã đi tìm đại tẩu của chúng đệ ư?” Trương Duệ vẻ mặt tự nhiên trêu chọc Khương Vấn. Khương Vấn nghe thấy vậy, hơi nhíu mày: “Dù sao cũng phải đi, đi sớm hay muộn cũng không khác nhau là mấy. Huống hồ lần này đệ đoán trúng rồi, ta đúng là muốn đi tìm đại tẩu cho các đệ coi đó.” Lời vừa nói ra, ba người có mặt ở hiện trường đều trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc: “Chẳng lẽ trong lòng đại sư huynh thật sự đã có ý trung nhân rồi sao?” Cố Thanh làm như phỏng đoán lại thử dò hỏi. “Đúng là như vậy.” Khương Vấn thẳng thắn thừa nhận, không có chút giấu diếm. Tư Không Diệp vẫn rất ngạc nhiên, biểu hiện không thể tin được, đưa tay đấm thụp vào ngực Khương Vấn một cái trêu đùa: “Khương Vấn, ngươi khi nào thì có ý trung nhân vậy? Sao ta lại không biết chút gì hết nhỉ?” “Sư đệ, lời này đệ nói không đúng rồi. Ngươi không phải con giun trong bụng ta làm sao biết lòng ta suy nghĩ cái gì.” Khương Vấn đối với biểu hiện kinh ngạc của mấy vị huynh đệ đã sớm dự liệu trước. Những năm gần đây, hắn không hề gần sắc nữ, đột nhiên tuyên bố mình trong lòng đã có người thương, bọn họ kinh ngạc cũng là lẽ đương nhiên. “Khó trách huynh lại vội vã rời đi như thế a!” Cố Thanh cười xấu xa, Trương Duệ cùng Tư Không Diệp vẻ mặt chế nhạo. Cứ như vậy, bốn huynh độ cùng nhau uống rượu cười nói vui vẻ trêu chọc nhau mãi đến đêm khuya mới lục đục, ai trở về nhà người ấy. -oOo- Bên trong phủ thừa tướng, Khương Vấn quay về phủ liền tiện đường vào luôn thư phòng. Mảnh trăng khuyết cong cong hình cánh cung lơ lửng giữa bầu trời bao la cao vời vợi, ánh trăng bao phủ làm không gian càng trở nên tĩnh mịch vắng vẻ trống trải mênh mông hơn. Tiểu Yến đẩy cửa bước vào, Khương Vấn vừa thấy người bước vào liền ngẩng đầu lên nói: “Tiểu Yến, ngày mai ngươi hãy trở về Tuyên Quốc đi. Ta dự định sẽ đi một mình một thời gian.” “Chủ tử, nhiệm vụ của tôi chính là bảo vệ người, người đi đến đâu tôi cũng sẽ đi theo đến đó. Tuyệt đối một bước cũng không rời.” Tiểu Yến nghe vậy, vẻ mặt nghiêm túc cự tuyệt mệnh lệnh của hắn, chỉ có đôi mắt giờ phút này lộ rõ sự lo lắng. “Ta không cần ngươi bảo vệ.” Khương Vấn đánh gãy lời nói của đối phương, thức nhất, hắn là lo lắng Tiểu Yến cứ bám chặt theo sát thì rất bất tiện khi tìm người đó, thứ hai, hắn cũng tự thấy bản thân mình không cần người bảo vệ. Nếu luận đến võ công, ngoài Tư Không Diệp và sư phụ thì trên đời này khẳng định không có kẻ nào có thể tả xung hữu đột với hắn. Riêng về mặt này, hắn chẳng thấy chút đáng lo ngại nào hết. “Cho dù chủ tử không cần, tôi vẫn muốn đi theo người.” Tiểu Yến không hề nói xuông, Hoàng Thượng bên kia đã phân phó, nếu không bảo vệ được lục hoàng tử thì hãy mang đầu đến tạ tội. Chính vì vậy, hắn cho dù có phải đánh đổi cả tính mạng cũng phải đi theo bảo vệ chủ tử. “Haiz.” Khương Vấn thấy thái độ của Tiểu Yến vô cùng cương quyết, bất đắc dĩ thở dài: “Thôi được, tuỳ ngươi.” Thật không biết rồi tới đây sẽ như thế nào đây. Tiểu Yến thấy Khương Vấn cuối cùng cũng thoả hiệp, hai mắt bật sáng, hoan hỉ nói: “Đa tạ chủ tử!” “Được rồi, ngươi trước tiên lui xuống thu thập hành lý đi. Sáng sớm mai chúng ta sẽ lên đường.” Khương Vấn khoát tay áo, ra hiệu cho Tiểu Yến lui ra. -oOo- Rất nhanh, thư phòng lại trở lại trạng thái tĩnh mịch yên ắng lúc ban đầu. Khương Vấn trầm ngâm ngồi trên bàn chăm chú quan sát một thứ, đó là một tấm bản đồ. Nhìn kỹ hơn nữa thì rõ ràng đó là một tấm bản đồ chi tiết các vùng khu vực biên giới, trên tấm bản đồ còn chi chit những chỗ khoanh tròn đánh giấu. Khương Vấn đã tìm hiểu và phân tích kĩ càng từ trước, Tiểu Đồng trốn khỏi hoàng cung, rất có khả năng sẽ chạy tới vùng biên giới. Lý do tự nhiên là, một khi nàng đã muốn đi thì nhất định phải tìm một nơi càng cách xa hoàng cung càng tốt. Vì thế, hắn liền lấy bản đồ khu vực biên giới ra nghiên cứu kĩ lưỡng. Với sự thông minh của Tiểu Đồng, nàng nhất định sẽ không đi về hướng Bắc, Lâm Tĩnh quốc , mấy năm gần đây chiến tranh liên miên, hơn nữa nhân dân ở đó còn thường xuyên bị quan lại triều định ra sức bóc lột nhũng nhiễu, bọn ác bá không chuyện kinh khủng nào không dám làm, cuộc sống lầm than, không gì khổ cực bằng. Cho nên, hắn phi thường khẳng định, Tiểu Đồng tuyệt đối sẽ không đặt chân tới Lâm Tĩnh quốc. Thế nhưng, một khi đã không đi về hướng Bắc, thì còn một khả năng nữa là đi về hướng Tây Nam. Tây Nam liên tiếp sáu bảy thành trì, bao bọc lấy Phượng Thành ở bên trong, nơi đó ổn định phồn vinh phát triển. Đổi vị trí mà suy xét, nếu hắn là Tiểu Đồng, cũng mục đích là chạy thật xa khỏi kinh thành. Sau một hồi ngâm cứu xem xét tỉ mỉ mọi khía cạnh, Khương Vấn quyết định chọn những con đường hướng về phía Tây Nam mà lên đường tìm kiếm. Tư Không Diệp rời khỏi Tụ Hiền Các, nhìn sắc trời đã dần tối đen, cũng tới giờ hẹn của hắn với Vương Tu rồi. Không cần chờ Vương Tu tới, hắn liền một đường đến thẳng mật thất của hoàng y vệ. Cánh cửa khe khẽ có tiếng gõ, ngay tức khắc liền có người ra mở cửa: “Ngươi là…” “Đi, gọi Vương Tu tới đây gặp ta.” Tư Không Diệp lạnh lùng nói, bất chấp mặt nạ bình thường không có gì nổi bật hắn đang đeo trên mặt nhưng chỉ với với ngữ khí này, khí chất vương giả cao quý chẳng mảy may bị sứt mẻ tý nào. “Mời ngài theo ta đi vào.” Người ra mở cửa có chút kinh hãi, có thể gọi thẳng cả họ cả tên Vương lĩnh trừ vị trong cung kia ra thì tuyệt đối không có ai dám. Mật thất của hoàng y vệ này bề ngoài chỉ là nơi kinh doanh buôn bán của một phú thương giàu có, tính danh của vị phú thương đó đều được bịa ra. Ngoại trừ nội bộ hoàng y vệ thì người có khả năng gọi cái tên Vương Tu này chỉ có đương kim thánh thượng. Tư Không Diệp bước nhanh vào bên trong, người ra mở cửa cẩn thận ngó chừng rồi dè dặt đóng chặt cửa lại, sau đó dẫn Tư Không Diệp đi sâu vào bên trong. -oOo- Tư Không Diệp vừa bước vào, ngồi xuống, liền thấy Vương Tu vội vã chạy tới thỉnh an. “Thuộc hạ bái kiến hoàng thượng.” Vương Tu ngay lập tức dập đầu hành lễ. “Đứng lên đi.” Tư Không Diệp đáp: “Thế nào rồi? Có tin tức gì chưa?” Vương Tu nghe vậy, sắc mặt ảm đạm u ám: “Khởi bẩm hoàng thượng, vẫn chưa có một chút tin tức nào ạ.” Tư Không Diệp nghe bẩm báo mà “Rầm!!” một tiếng, một quyền đánh gãy bàn, lạnh giọng quát: “Các ngươi giải thích chuyện này thế nào đây? Chỉ một nữ nhân không có võ công trói gà không chặt mà cũng không thể tìm thấy.” “Khởi bẩm hoàng thượng, thuộc hạ hoài nghi…” Vương Tu nói tới đây, có chút do dự, dừng lại một chút không nói tiếp. “Hoài nghi cái gì?” Tư Không Diệp nghe vậy, ánh mắt sắc bén quét về phía Vương Tu, vẻ giận dữ nộ khí xung thiên. Hoàng y vệ ra tay từ trước tới nay luôn tuyệt đối chính xác không chút sơ hở nào. Thế nhưng mỗi lần hỏi đến vấn đề của Vệ Yên Nhiên thì chẳng bao giờ thuận lợi trôi chảy hoàn thành nhiệm vụ cả. “Thuộc hạ hoài nghi, hoàng hậu nương nương có phải là rất am hiểu thuật dịch dung hay không?” Vương Tu vừa quan sát sắc mặt của Tư Không Diệp, vừa do dự nói ra phỏng đoán của mình. Tư Không Diệp nghe thấy lời ấy, sắc mặt hoà hoãn hẳn, phần nào dịu bớt sự tức giận, nhưng hai hàng lông mày vẫn nhíu sâu lại, suy tư hồi lâu, mới ngẩng đầu lên nói: “Không phải là không có khả năng đó.” “Vâng ạ, thế nhưng lúc trước thuộc hạ đã cho người đi điều tra kĩ càng, hoàng hậu nương nương thủơ nhỏ không được yêu thương, không chỉ không được học viết chữ, thậm chí ngay cả nữ công gia chánh cầm kì thi hoạ cũng chưa từng tập qua, một nữ tử như vậy, chẳng lẽ lại biết thuật dịch dung hay sao ạ?” Vương Tu thấy hoàng thượng lửa giận vẫn chưa nguôi, âm thầm kêu khổ, nhưng vẫn phải lấy ngữ khí ổn định cố gắng nói ra nghi ngờ lớn nhất của mình. Tư Không Diệp liếc mắt nhìn Vương Tu một cái, đôi mắt sâu như biển cả, thâm sâu khó lường, không biết đang suy nghĩ điều gì. “Ngươi cho rằng, sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra còn có thể theo lẽ thường để phỏng đoán hoàng hậu sao?” Tư Không Diệp hỏi lại hắn, đồng thời cũng như tự vấn bản thân mình. “Đây là sơ sót của thuộc hạ.” Vương Tu thấy thế không ổn, lập tức nhận sai, “Hoàng thượng, theo như vi thần thấy, nếu cứ tiếp tục tìm kiếm khắp nơi mà không có mục tiêu rõ ràng thì cũng không phải là cách hay.” “Đúng vậy.” Tư Không Diệp cũng nghĩ như thế, tới hôm nay đã qua bốn tháng, cứ tiếp tục rút dây động rừng thì không ổn. Nghĩ đến đây, hai mắt hắn đột nhiên sáng ngời, trong bóng đêm rực sáng như ánh lửa, chiếu sáng căn phòng u ám tối tăm. “Vương Tu, ngươi xem xem, nửa tháng nữa là sang năm mới rồi đúng không. Năm trước, vì lý do tự mình chấp chính, trẫm đã cho tiến hành thống kê nhân khẩu, bây giờ xem ra vừa vặn hữu dụng rồi.” Tư Không Diệp thấp giọng hỏi, ánh mắt hưng phấn khấp khởi vui mừng. Vương Tu tuy chỉ là võ tướng nhưng đối với chính sách kế hoạch của triều đình thì đương nhiên vẫn phải nắm vững. Lúc mới đầu nghe Tư Không Diệp nói hắn vẫn chưa rõ ý định của hoàng thượng là gì, ngẫm nghĩ một hồi mới hiểu ra dụng ý sâu xa của nó. “Hoàng Thượng, thuộc hạ thấy biện pháp này rất khả thi.” Nghĩ thông suốt rồi, Vương Tu lập tức cúi đầu đồng ý. “Được, vậy thì ngày mai trẫm sẽ truyền chỉ thử làm một lần.” Tư Không Diệp hai tay vỗ tay vịn của ghế, tâm tình sảng khoái đứng lên: “Thời gian không còn sớm, các nghi hãy đi nghỉ đi. Trẫm hồi cung.” “Để thuộc hạ hộ tống hoàng thượng hồi cung.” Vương Tu cung kính nói. Tư Không Diệp suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý: “Cũng tốt.” Dứt lời, hắn cùng Vương Tu theo lối cửa sau mà rời đi. -oOo- Ngày hôm sau, qua giờ Thìn một chút [辰时-giờ Thìn: từ 7-9 h sáng] Cố Thanh đã sớm tới phủ thừa tướng, Khương Vấn đương nhiên đã chuẩn bị chu đáo sẵn sàng cả rồi. Kỳ thật, nói là chuẩn bị nhưng cũng chẳng có gì để chuẩn bị. Trừ quần áo và ngân lượng dọc đường cần dùng, những thứ khác đều không mang theo. “Đại sư huynh, lên đường bình an, nếu tìm được đại tẩu nhất định phải mang về cho huynh đệ xem mặt đấy nhé.” Đứng ở cửa, Cố Thanh gọi với theo Khương Vấn. Khương Vấn khoé môi khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười mê hoặc lòng người: “Mang hay không mang về cho các ngươi xem mặt thì còn phải xem tâm tình ta lúc đó thế nào đã.” Vừa dứt lời, hắn liền thúc ngựa quay đầu phi đi thật nhanh, phi như bay mà rời đi. Tiểu Yến buồn cười nhìn Cố Thanh bị bộ mặt cười kia của Khương Vấn làm choáng váng ngây người, khuôn mặt lạnh lùng lãnh đạm bình thường lúc này cũng không giấu nổi một nụ cười đắc ý, sau đó cũng thúc ngựa đuổi theo Khương Vấn. “Cố Thanh, sau này còn gặp lại.” Đợi đến khi Cố Thanh định thần lại thì trong phủ đã hoàn toàn im ắng không còn tiếng động nào nữa. Duy chỉ có một câu nói theo tiếng gió xa xa vọng lại. Cố Thanh lắc đầu bất đắc dĩ, bĩu môi than thở: “Đại sư huynh tuyệt đối sẽ thất hứa cho xem!” -oOo- Khai nguyên năm thứ hai tháng hai, hoàng đế lên chấp chính triều đình được hơn bốn tháng, lệnh cho tất cả các thành trì trên toàn lãnh thổ phải tiến hành công tác thống kê nhân khẩu một cách kỹ càng nhất. [Khai Nguyên : niên hiệu của vua Đường Huyền Tông tức vua là Lý Long Cơ công nguyên 713-741 ] Tiểu Đồng mặc dù ở xa tận Phượng thành nhưng cũng không có khả năng thoát khỏi việc này được. May mắn duy nhất là, nàng chỉ dùng cái tên Diệp Tiểu Đồng để báo cáo, còn dung mạo đã trải qua cả một quá trình tỉ mỉ cẩn thận dịch dung, tất nhiên là không sợ kẻ nào có thể nhìn ra chân tướng mà phát giác cả. Chỉ còn mấy ngày nữa là tới thứ ba đầu tiên của tháng một, tết Dương lịch của Vị quốc mỗi năm một lần này cũng giống với ngày lễ tết thời hiện đại, bây giờ đã bắt đầu thấy mưa xuân lất phất bay. Nhưng có một điểm không giống vậy, tết Dương lịch ở Vị quốc mỗi năm lại kéo dài ba tháng sáu ngày. Năm hết tết đến, nhà nhà người người ở Phượng Thành đều ngập tràn không khí hân hoan vui mừng. Nhà nào cũng treo đèn lồng đỏ bên ngoài cửa, già trẻ lớn bé khuôn mặt đều bừng sáng niềm vui, hớn hở. Tiểu Đồng cùng lão đầu nhi cũng bị cảnh tượng náo nhiệt tưng bừng này cuốn hút, hai người cũng hăng hái chuẩn bị rất tỉ mỉ và công phu những vật dụng, món ăn cho ngày tết đang đến gần. “Tiểu Đồng, con người nơi ngươi sống có ăn mừng năm mới không? Có chuẩn bị giống như thế này chứ?” Trên bàn ăn cơm, lão đầu nhi vui tươi hớn hở hỏi thăm, từ lúc Tiểu Đồng cùng lão đầu nhi chuyển tới ở nơi này thì nói chuyện không hề phải kiêng dè e ngại như ở Tạ phủ kia nữa. Lão đầu nhi thường xuyên hỏi Tiểu Đồng một chút chuyện của thời hiện đại. Tiểu Đồng cũng trả lời rất chi tiết và chân thật. “Năm mới ở đó cũng gần giống như con người nơi đây, cũng là ngày để gia đình sum họp, hoà thuận vui vẻ. Chẳng qua chỉ khác một điểm, đó là ở nơi đó vào ngày tết dương lịch người ta sẽ bắn pháo hoa, thả đèn hoa đăng, còn đèn lồng thì chỉ được treo vào ngày rằm tháng giêng tết nguyên tiêu mà thôi. Không giống như ở đây, tết dương lịch cũng treo đèn lồng.” Tiểu Đồng tâm tình rất tốt, giải thích cặn kẽ rõ ràng cho lão đầu nhi nghe. “Thì ra là như thế. Ủa, lại nói, tết nguyên tiêu là ngày lễ gì vậy?” “Chính là ngày mà các thành viên trong gia đình sum họp bên nhau, vào ngày lễ đặc biệt này, nhà nào cũng làm loại bánh bằng bột nếp bên trong có nhân đường phên. Đó gọi là bánh trôi nước. Đó là lý do ngày lễ đó được gọi là tết nguyên tiêu.” [ Bánh trôi nước hay “thang viên” – viên tròn trong nước.] “Thế ư? Bánh trôi nước á? Hương vị như thế nào?” Lão đầu nhi vừa nghe thấy của ngon vật lạ thì máu tò mò lại nổi lên. “Cũng không tệ lắm, món bánh đó kì thực làm cũng không khó. Sư phụ nếu ngài thực muốn ăn thì ngày kia sang năm mới rồi ta sẽ làm cho sư phụ ăn.” Tiểu Đồng rất hào sảng đáp. “Ôi chao,được được được, vậy thì vi sư sẽ chờ.” “Bá bá, người đang chờ cái gì vậy?” Đúng lúc Tiểu Đồng và lão đầu nhi đang trò chuyện rất vui vẻ hào hứng thì một giọng nói trầm ấm ôn hoà truyền tới, Tiểu Đồng quay đầu lại, người tới không phải ai khác chính là Tạ Khiêm. “Ai da, Tạ tiểu tử hả, cơn gió nào mang người tới đây hôm nay vậy?” “Cũng không có gì đặc biệt chỉ là ta muốn biếu bá bá mấy yếu phẩm dùng tết thôi mà. Ba ngày nữa là đến tết rồi, các cửa hàng trong nội thành đều lũ lượt đóng cửa nghỉ buôn bán hết rồi.” Tạ Khiêm nói, phất phất tay, phía sau liền có mấy tên gia đinh ôm đống lớn đống bé lỉnh kỉnh rất nhiều thứ lục tục bê vào phòng. “Ngươi hà tất gì phải tốn kém như thế chứ. Ta cùng sư phụ cũng không phải là không có bạc, còn làm phiền ngươi đặc biệt chiếu cố thì thật không phải.” Đối với việc làm này của Tạ Khiêm, Tiểu Đồng thực sự không thể lí giải nổi. Nếu nói hắn đối với nàng có ý thì cũng không giống lắm, nhưng nếu nói hắn chỉ vô tình không có ý gì thì sao lại phải thường xuyên lui tới đặc biệt săn sóc nàng. “Ai, mấy thứ này cũng chẳng đáng kể là bao. Huống hồ, bá bá ở đây thì càng không thể thất lễ được. Cha nương ta lúc nào cũng nhắc nhở ta phải thường xuyên chiếu cố chăm sóc cho bá bá.” Tạ Khiêm thong thả bước vào phòng rồi ngồi xuống ghế. “Lần sau ngươi đừng làm như thế này nữa. Còn tiếp tục như vậy, ta chỉ sợ tẩu tử tương lai thấy được lại ăn dấm chua thì khổ.” Tiểu Đồng giễu cợt nói. “Làm sao mà như thế được, Nhã Tâm ngươi cũng không phải chưa gặp qua, càng huống chi, nàng thích ngươi đến thân thiết vậy mà” Tạ Khiêm đối với sự giễu cợt đùa vui của Tiểu Đồng thì vô cùng bất mãn. Nhưng trong đáy mắt vẫn không giấu được tia ảm đạm.