Thế nhưng, hoàn toàn tương phản với cảnh tượng này chính là, trong hoàng cung chỉ có một mảnh thanh lãnh cô tịch. Tư Không Diệp từ ngày lên chấp chính tới nay, tính ra đã tròn bốn tháng thế nhưng hắn chưa từng bước vào hậu cung lấy một bước. Mỗi ngày hắn đều chuyên tâm vùi đầu vào xử lý chính sự. Cùng lúc đó, hoàng y vệ cũng đang gấp rút tiến hành tìm kiếm tung tích của Vệ Yên Nhiên. Tuy nhiên, kết quả lại nằm ngoài dự đoán của Tư Không Diệp. Hắn vốn cho rằng Vệ Yên Nhiên chỉ là một nữ tử yếu đuối, trói gà không chặt, cho dù có thành công trốn khỏi cung cấm nhưng hoàng y vệ muốn tìm ra nàng tuyệt đối không khó. Tuy nhiên, sự thật đã chứng minh, dù hắn có chờ đợi thêm bao lần đi nữa thì kết quả đều thất bại, hụt hẫng. Cứ cách mười ngày, Vương Tu đều hối hả về mật báo tình hình cho hắn. Tư Không Diệp lần nào cũng ôm hy vọng tràn trề khi hắn tới nhưng lại thất vọng não nề khi hắn đi ra. Tư Không Diệp thật sự là nghĩ không ra, hắn rốt cuộc đã sử dụng sai biện pháp nào rồi mà sự biến mất của người đó tựa như hoà lẫn vào nhân gian, cho dù hắn có cố gắng tìm thế nào đi chăng nữa thì nàng vẫn bặt vô âm tín. Nhưng hắn vẫn như cũ, vẫn luôn một mực không tin, lại càng không bao giờ chịu thoả hiệp. Hắn, nhất định sẽ tìm ra nàng, nhất định sẽ lớn tiếng chất vấn nàng, vì sao lại giả ngốc lừa gạt hắn. Thế nhưng, hắn càng muốn xác định vì sao chính bản thân hắn lại nhớ nàng đến da diết, đến điên cuồng như vậy. -oOo- Hôm nay, trong triều, lấy Trầm Uy làm chỗ dựa, mấy vị đại thần đương triều cùng nhau dâng sớ tấu trình: “Hoàng thượng tự mình chấp chính tới hôm nay đã hơn bốn tháng rồi, cần mẫn chuyên tâm xử lí chính sự đương nhiên là chuyện đáng mừng tuy nhiên chuyện sinh thái tử nối dõi cũng là một chuyện quan trọng cấp bách không thể không xử lí ngay được ạ. Hôm nay, quốc thái dân an, xã tắc ổn định, vi thần khẩn cầu hoàng thượng ngự tại hậu cung, ban ân rộng khắp, cho chúng thần nhanh chóng được chào đón vị thái tử kế nghiệp sau này.” Nếu tinh tế quan sát, người khác sẽ chỉ thấy Trầm Uy hùng hồn nói những lời này còn bày ra vẻ trung thành hết lòng vì nước vì dân, nhưng, trong mắt Khương Vấn thấy sao mà giả tạo và nực cười đến thế. “Hoàng thượng, Trầm tướng quân nói rất có lý ạ.” Một vị lão quan râu tóc bạc trắng đang đứng trong hàng bá quan văn võ liền bước ra hùa theo “Hôm nay giang sơn ta đã thống nhất, bây giờ là thời điểm thích hợp nhất để sinh con nối dõi kế thừa nghiệp lớn.” Tư Không Diệp ngồi trên long ỷ (龙椅: ghế dựa của vua chạm khắc đầu rồng) sắc mặt kín như bưng, không rõ đang suy nghĩ điều gì. Chỉ có hắn trong lòng biết rõ, hắn đối với loại đề nghị này có bao nhiêu bất mãn phản cảm. Bất chấp về tình hay về lý, hắn hiểu được, là một bậc đế vương, an ổn hậu cung là một chuyện quan trọng phải làm. Nhưng hắn chỉ vừa mới tưởng tượng ra cái cảnh một bầy oanh oanh yến yến trang điểm lộng lẫy loè loẹt vây quanh mình thì hắn đã chẳng còn cảm xúc nữa. Lại nói, hơn bốn tháng nay hắn lúc nào cũng lôi cái lý do triều đình chưa thịnh vượng, cần hắn ngày cũng như đêm phải vùi đầu vào chính sự. Chống đỡ được đến hôm nay hiển nhiên là tránh cũng không thể tránh thêm được nữa rồi. Hôm nay đại cục đã định, triều định ổn định, hắn dĩ nhiên là lấy đâu ra lý do để thoái thác nữa. “Trầm ái khanh, Trương ái khanh, hai vị tận trung một lòng vì dân vì nước trẫm dĩ nhiên là hiểu, trước là do triều đình bề bộn nhiều công sự khiến trẫm thiếu chút nữa đã quên mất yên ổn hậu cung. Nếu hôm nay chúng ái khanh không nhắc nhở trẫm thì trẫm thực sự là quên mất rồi. Chúng ái khanh cứ yên tâm, trẫm trong lòng tất có dự tính.” Tư Không Diệp một lời tựa ngàn cân, trấn an quần thần đồng thời cũng không hứa hẹn trước bất cứ điều gì. -oOo- Trong ngự thư phòng. Sau buổi lâm triều đầy căng thẳng, Khương Vấn, Cố Thanh, Trương Duệ ba người liền nhanh chóng đi tới thư phòng này. Cố Thanh cùng Trương Duệ đều là hai viên quan mới được tấn cử, hai người và Khương Vấn, Tư Không Diệp là đồng môn cùng bái một thầy. Cố Thanh am hiểu âm luật thi phú, lại thông thạo binh pháp, là một nhân tài đáng trọng dụng của quốc gia. Còn Trương Duệ, ngày ấy núp trong bóng tối trợ giúp Tư Không Diệp lật lại ván bài, dẹp phản loạn. Khoa cử lần này chia làm hai khoa chính: khoa văn và khoa võ. Đứng đầu khoa văn không ai khác chính là Cố Thanh, còn đứng đầu khoa võ cũng như thế, dĩ nhiên là Trương Duệ rồi. Đồ đệ của lão nhân, mỗi người đều có một tài năng thiên bẩm, lại được sự chỉ bảo của thầy giỏi, chăm chỉ khổ luyện, kết quả gặt hái được so với nhiều kẻ thức giả hay con nhà võ trong thiên hạ còn cao hơn rất nhiều là đằng khác. Thắng cũng là lẽ đương nhiên. Ba người tiến vào ngự thư phòng, làm bộ chuẩn bị dập đầu xuống cúi lạy, Tư Không Diệp thấy thế quay lại nhìn về phía Tiểu Toàn Tử, vội vàng nói: “Các ngươi hãy bình thân, ở đây làm gì có người ngoài, đa lễ thế làm gì.” Ba người cũng chỉ là bày ra bộ dạng thế cho phải phép thôi, nghe Tư Không Diệp nói những lời ấy liền vội vàng đứng thẳng lưng dậy. “Tiểu Toàn Tử, ngươi lui ra trước đi, ra ngoài theo cửa sau ấy.” Tư Không Diệp cùng các huynh đệ bàn chuyện, tất nhiên là không quen có kẻ khác ở đây, mặc dù Tiểu Toàn Tử cũng không hẳn là người ngoài. “Dạ, hoàng thượng, nô tài cáo lui.” Tiểu Toàn Tử làm sao lại chẳng hiểu, kỳ thật hoàng thượng lệnh cho hắn đi ra theo cửa sau cũng vì muốn đề phòng có kẻ nghe lén. Nói cho cùng tuy rằng hoàng thượng đã lấy lại được thiên hạ nhưng trong chốn thâm cung này, vẫn còn những kẻ nội gián không thể không đề phòng được. Nhất là trước đây, nội gián tai mắt của bọn loạn thần tặc tử cài đầy rẫy trong hoàng cung không thể một sớm một chiều quét sạch được, hoàng thượng đương nhiên không yên tâm rồi. Đuổi Tiểu Toàn Tử ra ngoài canh giữ, khống khí trong ngự thư phòng đột nhiên náo nhiệt hẳn lên. Người đầu tiên mở miệng tự nhiên là Khương Vấn: “Ây da, mấy cái lão già này, thật là thiếu kiên nhẫn mà, nhanh như vậy đã muốn khai cuộc rồi.” “Đúng thế, chúng ta còn chưa an tâm được bao lâu mà đã…” Cố Thanh cũng phụ hoạ theo. “Haiz, việc này cũng không thể tránh được.” Tư Không Diệp thở dài, kẻ nào cũng muốn leo lên ngồi trên cái ghế cao nhất này nhưng lại chỉ có người đã ngồi trên cái ghế này mới hiểu được, vị trí càng cao trách nhiệm càng nặng nề, câu nói này ý nghĩa thật sâu sắc. “Sư huynh, huynh thật sự định làm thoả mãn ý đồ nhơ bẩn của hắn sao?” Trương Duệ đứng một bên hỏi. “Đương nhiên không thể.” Tư Không Diệp lập tức phủ nhận, “Dẹp yên hậu cung đương nhiên là phải làm, cho nên không cần ai nhắc nhở và cũng chẳng kẻ nào có thể chuộc lợi được hết.” Tư Không Diệp nói những lời này biểu tình thực lãnh khốc vô tình, hiển nhiên, hắn đã sớm có tính toán. “Sư đệ, chẳng lẽ… ngươi vẫn chưa chịu từ bỏ hoàng hậu nương nương sao?” Khương Vấn hỏi câu này, cẩn thận dò xét. “Hừ!!!” Tư Không Diệp nghe thấy vậy liền hừ lạnh một tiếng, “Nữ nhân kia, không biết đã giở trò quỷ gì mà dường như hoà lẫn vào nhân gian, tất cả hoàng y vệ đến bây giờ đều được điều động đi truy tìm mà một chút tin tức cũng không có.” Lời còn chưa dứt, hắn trong bụng đã thấy tức anh ách rồi. Bị nữ nhân kia lừa suốt một tháng, hiện tại, mỗi lần nhớ tới chuyện này ngay cả hắn cũng mơ hồ không rõ rốt cục thì kẻ ngốc là nàng hay là hắn nữa đây. “Theo ta thấy, chi bằng ngươi cứ phế nàng đi, mấy tháng nữa là sang xuân rồi, đến lúc đó tuyển tú vào cung, sau đó tìm người thích hợp hơn rồi sắc phong không phải là tốt hơn à?” Khương Vấn đề nghị, hắn thật sự là không hiểu, sư đệ trong lòng rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì. Hắn lúc trước rõ ràng đã cam đoan nhất định sẽ phế Tiểu Đồng đi, hôm nay tình thế đảo ngược, chẳng những không phế, còn phái người đi tìm, đối với hắn mà nói, thực sự không phải là chuyện tốt đẹp gì. Tư Không Diệp nghe thấy thế, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Khương Vấn, rồi sau đó mới nói: “Phế nàng? Vậy chẳng phải là rất tiện nghi cho nàng rồi sao?” Khương Vấn bĩu môi, thật là bó tay không có cách nào khác. Tuy hắn đã đề nghị rất nhiều thứ, nhưng sư đệ chính là không chịu, càng như vậy lại càng khiến hắn thêm hoài nghi, sư đệ rốt cuộc là có chủ ý gì. Nhưng mỗi lần hắn dò hỏi thì lại không phát hiện ra nguyên cớ là vì sao. “Ta xem, nhị sư huynh nhất định là không cam lòng để cho một nữ nhân đùa giỡn xoay mòng mòng rồi.” Cố Thanh tuy lúc ấy không có ở trong triều nhưng sự việc sau đó cũng đã được nghe kể qua. Ngay cả hắn cũng phi thường tò mò, vị hoàng hậu này là một nữ tử như thế nào đây? Nghe nói là tiên nữ xinh đẹp thông minh hơn người. Có thể nghĩ ra kế giả ngốc để trốn tránh sự tranh đoạt quyển lợi của nữ nhân chốn thâm cung, hắn thực sự phi thường bội phục. Càng huống chi, nàng còn có thể qua mặt được hai vị sư huynh anh minh sáng suốt thần cơ diệu toán của hắn nữa cơ chứ. “Tam sư huynh, huynh đừng có nói những lời vô nghĩa như thế. Chỉ cần là nam nhân, ai bị nữ nhân như vậy lường gạt chỉ sợ đều không cam tâm tình nguyện đâu.” Trương Duệ rất mau mồm mau miệng chuyển hướng, hiện tại đều là người một nhà, có cái gì thì biết là cái ấy thôi. Khương Vấn nhìn hai người kia thảo luận hăng say vui vẻ, nét mặt bình tĩnh, ung dung thản nhiên, nhưng trong đầu lại đang không ngừng suy nghĩ, nếu thực sự chỉ là không cam lòng thì tốt quá. Chỉ sợ rằng, sự việc lại không hề đơn giản như vậy thôi. Nghĩ đến đây, Khương Vấn cuối cùng cũng hạ quyết tâm mở miệng, thực hiện kế hoạch mình đã quyết: “Sư đệ, ngày mai sau khi lâm triều, ta muốn chào từ giã mọi người rồi đi.” Lời vừa nới ra, ba người có mặt trong phòng không ngờ Khương Vấn lại đột nhiên chuyển sang chủ đề ấy, cả ba đều kinh ngạc nhìn về phía hắn: “Vấn, ngươi đây là ý gì?” Tư Không Diệp vẫn còn kinh ngạc sửng sốt phản ứng lại trước tiên. “Lúc trước ta đã sớm nói qua rồi mà, trợ giúp ngươi lấy lại thiên hạ rồi ta sẽ đi ngao du bốn phương. Bây giờ triều đình đã ổn định, ta nghĩ, đã đến lúc ta phải rời đi rồi.” Khương Vấn đem lý do sớm chuẩn bị này nói ra, nhưng mà trong lòng hắn còn có thêm …. một dự tính khác nữa. Nếu nàng không xuất hiện, có lẽ hắn sẽ cứ như vậy trợ giúp Tư Không Diệp, cùng hắn một bề vua tôi đến trọn đời. Thế nhưng sự đời khó lường trước, ngày Tiểu Đồng xuất hiện, vượt ngoài dự kiến của hắn, làm hắn phân vân đứng giữa ranh giới tình và lý. Hắn, muốn nắm lấy cơ hội này. Mặc dù làm vậy thì rất có lỗi với sư đệ, nhưng hắn không muốn để vuột mất cơ hội này. Bên trong ngự thư phòng, không khí đột nhiên đông cứng lại im ắng nặng nề, không ai mở lời nói gì. Tư Không Diệp trầm tư suy nghĩ, vẻ mặt dường như muốn xác nhận lại: “Khương Vấn, ngươi thực sự đã quyết định?” Đối với tính cách của Khương Vấn, Tư Không Diệp cũng tương đối hiểu rõ, một khi hắn đã quyết định làm việc gì thì cho dù ai có khuyên bảo hắn cũng không thay đổi. Cho nên, Tư Không Diệp sẽ không giữ lại, chỉ là muốn xác định, xác định hắn thực sự quyết định chắc chắn chưa. “Ừ, ta đã quyết rồi.” Khương Vấn khẳng định chắc nịch: “Sư đệ, cái chức thừa tướng đó, để cho Cố đệ đảm đương cũng dư sức rồi. Hắn binh pháp thông thạo việc nước nhà cũng chẳng kém hai huynh đệ ta là mấy, về điểm ấy, ta tin rằng ngươi cũng biết rất rõ. Càng huống chi, hôm nay quốc thái dân an xã tắc ổn định, ta nghĩ rằng nhiệm vụ của mình coi như cũng hoàn thành.Cũng đã đến lúc phải ra ngoài tiêu diêu một phen chứ.” Đối với vị trí khuyết sau khi mình rời đi, Khương Vấn sớm đã dự liệu, Cố Thanh xử sự cẩn thận chu đáo, luận về tài năng, tuyệt không thua kém ai, để hắn tiếp nhận chức thừa tướng cũng chẳng có gì là bất hợp lí cả. “Một khi ý ngươi đã quyết, ta đây cũng không dám nhiều lời giữ ngươi lại.” Tư Không Diệp bất đắc dĩ nói ra những lời này, đôi lông mày rậm rạp cũng nhíu sâu lại, luyến tiếc không muốn thả người ra. Thế nhưng hắn cũng biết, thời gian Khương Vấn có thể tiêu diêu tự tại cũng không còn nhiều. Theo như mật báo của hoàng y vệ gần đây, Tuyên quốc hoàng đế bắt đầu thúc giục khẩn trương, chỉ sợ Khương Vấn chỉ còn rất ít ngày để có thể tự do tự tại.