Sau đó lại quay đầu, trả lại cho cô một nụ cười khiêu khích, khiến cô kinh ngạc, hắc hắc, hồ ly tinh, có bản lãnh ngươi cứ tới dành, tới dành Nhiễm Ngạo nhà tôi, có cái mông rất co dãn a! Về đến nhà, tôi trái lo phải nghĩ, hai người bọn họ đến tột cùng là quan hệ như thế nào, nhìn bộ dạng Nhiễm Ngạo, cũng không giống với từng có giao hảo với cô gái kia, vậy tại sao nhìn thấy cô ta lại bối rối như vậy? "Đang suy nghĩ gì?" Nhiễm Ngạo đi tới, ngồi ở bên cạnh tôi, ôm tôi để trên đùi. "Không có gì?" Tôi đùa bỡn cúc áo của anh, chậm rãi nói: "Hồ Nghi Dĩ thật xinh đẹp." "Là sao?" Không mắc mưu? Tôi thiếu kiên nhẫn : "Làm sao, anh không cảm thấy sao?" Anh nhướng lông mày bên phải nhìn tôi : "Em muốn anh trả lời thế nào So với em kém xa hay là Ở chung một chỗ với em, mắt của anh căn bản là không nhìn thấy những phụ nữ khác ?" Tôi nắm mũi của anh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không cho phép nói có lệ." Bất quá nói thật, lỗ mũi của Nhiễm Ngạo nhà tôi thật đẹp mắt, vừa thanh tú lại cao thẳng, hy vọng con sẽ giống như anh. "Như thế nào? Ghen tỵ?" Anh nắm tay của tôi, đắc ý cười. Thất sách, cư nhiên làm cho anh lấy được một quân, tôi lập tức thu hồi lửa giận, ngón tay nhẹ nhàng trượt trên mặt anh, thản nhiên cười tươi: "anh nghĩ nhiều quá, em chỉ là muốn, nếu anh và cô ta phục hợp tình cũ, nhớ rõ phải nói cho em biết sớm một chút. Em sẽ mang theo con dọn nhà a." Vừa dứt lời, cánh tay ngang hông tôi nhất thời chặt hơn, Nhiễm Ngạo nâng cằm của tôi lên, chăm chú nhìn tôi: "Em , dám." "Anh đoán em có dám hay không?" Tôi tựa vào trên vai anh, nhàn nhã nhìn anh. Anh rốt cục đầu hàng: "Anh cùng cô ta chẳng qua là bạn bè bình thường, cô là khoa trung văn, anh là khoa máy tính, khi chuẩn bị tổ chức chương trình mới biết nhau, em đừng nghi ngờ." "Nếu là bạn bè bình thường, tại sao anh nhìn thấy cô ta lại bối rối như vậy? Còn vội vàng kéo em ra." Thủy chung nghĩ không ra điểm này. Nhìn thật sự là dấu diếm không được, anh không thể làm gì khác hơn là đàng hoàng giải thích: "Đại học, cô ta tỏ tình với anh, nói yêu thích anh, nhưng anh cự tuyệt. Nguyên tưởng rằng chuyện đã xong, nhưng sau đó mới biết được, cô ta vẫn len lén khi dễ những cô gái chung quanh anh. Bây giờ cô ta biết em là bạn gái của anh, anh sợ cô ta sẽ thương tổn em, cho nên mới không muốn tiếp xúc nhiều. Tóm lại, sau này nhìn thấy cô ta không nên nói nhiều, lập tức né tránh, biết không?" Anh nhìn tôi , vẻ mặt nghiêm túc Vừa nghe lời này, lưng tôi lập tức lạnh, thì ra phụ nữ này là một nhân vật ngoan độc, mới vừa rồi tôi lại không biết sống chết đi chọc cô, sẽ không bị tạt a-xít chứ?! "Tốt lắm, lập tức ăn cơm, bây giờ không cho ăn đồ ăn vặt." Anh để tôi xuống, đứng dậy, nhắc tới túi đồ ăn vặt, tiến vào phòng bếp. Không có biện pháp, tôi một bên đọc tạp chí, một bên chờ đợi món ăn của anh. Thật ra thì Nhiễm Ngạo làm món ăn rất ngon, quả thật so với những thực phẩm không tốt kia ăn ngon hơn nhiều. Lợi hại nhất chính là, anh căn bản không cần luyện tập, chỉ cần nhìn sách dạy nấu ăn một lần, là có thể làm ra món ăn, mùi vị thơm ngon, bạn tuyệt đối không thể tưởng tượng đây là tác phẩm của người mới học. Đột nhiên một đoạn văn trên tạp chí ánh vào mắt tôi, tôi quát to một tiếng, vọt vào phòng bếp. "Nhiễm Ngạo, phía trên này nói, suy nghĩ từ góc độ nuôi dưỡng tốt đứa bé, con trai nên lớn hơn con gái 5 - 6 tuổi" Tôi lấy tạp chí, đọc cho anh nghe. Anh không có phản ứng. "Phía trên còn nói, khoa học gia điều tra trên thế giới, phần lớn người cho là, papa ở tuổi 30 đến 45 là lúc sinh con được thông minh nhất. Tỷ như, đại khoa học gia Ái Nhân Tư Thản ra đời lúc papa 32 tuổi; tác giả tác phẩm Gia khế ha phu, Mark, khi ra đời, papa đã 36 tuổi; nhà thơ Goethe ra đời lúc papa 39 tuổi; âm nhạc gia Tiếu Bá Nạp ra đời lúc papa 45 tuổi." Tôi tiếp tục đọc. "Vậy thì sao?" Thanh âm anh là lạ. "Ai, ngươi tại sao không sinh sớm mấy năm nữa?" Nhiễm Ngạo năm nay 24, chỉ lớn hơn tôi 2 tuổi. Xem ra cơ hội hài tử chúng tôi trở thành nhân vật kiệt xuất bị ít đi một nửa . Đột nhiên, Nhiễm Ngạo xoay người ôm lấy tôi, không có chút nào báo động trước hôn xuống. Tôi mở to hai mắt buồn bực nhìn về phía anh, tại sao, đã đói bụng đến mức muốn ăn tôi sao. Trong đôi mắt Nhiễm Ngạo lưu dật thần sắc cổ quái, tựa như do dự, tựa như giãy dụa. Nhưng giờ phút này tôi đã không thể đi tìm tòi nghiên cứu, một trận kinh tởm cảm đột nhiên xuất hiện, khiến cho tôi đẩy anh ra, chạy vào phòng tắm ói. "Tại sao, nụ hôn của anh khiến em kinh tởm như thế?" Trong gương vẻ mặt Nhiễm Ngạo bị thương, vội vàng vỗ về lưng của tôi. "Nhiễm Ngạo." Tôi giương ánh mắt mông lung bởi nước mắt, đáng thương nhìn về phía anh: "Đây là phản ứng khi có thai." Quả nhiên, trong cuộc sống về sau tôi thật biết phản ứng khi có thai quả lợi hại. Mỗi ngày ói còn hơn trời đất u ám, nhật nguyệt vô quang. Thứ gì cũng ăn không vô, có khi thậm chí uống nước cũng ói. Lại rất chóng mặt, quả thực so với thụ hình còn khổ hơn. "Nhiễm Ngạo, đáp ứng em, nếu em mất, anh nhất định phải tái giá, tìm người xấu hơn em, tính tình hư hơn em, vóc người mập hơn em. Như vậy anh mới có thể nhớ tới điều tốt của em." Lại thêm một lần ói nghiêng trời lệch đất sau, tôi nằm ở trên giường, hấp hối nói. "Vệ Tịnh Nhã, em đừng nói hươu nói vượn." Anh cẩn thận ôm tôi vào trong ngực, vuốt gương mặt của tôi, vẻ mặt lo lắng: "Có tốt hơn một chút không, cái gì cũng không muốn ăn sao?" Tôi lắc đầu, lôi kéo tay của anh: "Nhiễm Ngạo, anh hứa với em đi." Tôi thật không dễ dàng mới có một hồi hào phòng như vậy a. "Nếu như em chết, anh nhất định phải cưới cô gái đẹp hơn em gấp trăm lần." Anh bị tôi phiền thật lợi hại, tàn bạo nói. Tôi giận đến dùng sức bấu cánh tay anh, thật không có lương tâm ! Anh không nhúc nhích, sau đó ở bên tai tôi dịu dàng nói: "Xem em còn dám chết trước anh hay không." "Không dám, không dám. Như vậy... Nếu anh chết trước, em sẽ dùng di sản của anh đi tìm tình nhân." Nói xong tôi nhìn sắc mặt xanh mét của Nhiễm Ngạo, âm thầm bật cười. Em khó chơi như vậy, anh cũng đừng nghĩ dễ qua. Bất quá ói cũng có lợi, đứng ở trên cân nhìn xuống, mới ngắn ngủi vài ngày, thể trọng đã giảm 3 ký lô. Tinh thần lập tức rung lên, vội vàng tìm chiếc quần jean mua năm ngoái, mặc vào vừa y. Thật tốt quá! "Nhiễm Ngạo! Nhiễm Ngạo! Mau nhìn, tôi gầy!" Tôi vội vàng khoe ra, lại bị ánh mắt âm trầm của anh hù đến. Chết! Đã quên bây giờ không phải là thời điểm giảm cân a. "Mau uống sữa tươi!" Anh đem sữa tươi còn nóng đưa tới bên miệng tôi, chuẩn bị uy tôi uống xong. Tôi biết điều một chút uống xong một ngụm, nhưng không đợi sữa tươi xuống bụng, cảm giác kinh tởm lại xông tới. Cho nên, trong phòng tắm lại vọng lên âm thanh nôn mửa của tôi. Ai, những ngày thế này, khi nào mới hết a Oa, ăn ngon! Ngon ngon!! Nước súp quanh quẩn ở lưỡi của tôi, thật là mỹ vị nhân gian. Mấy ngày qua buồn bực ở nhà đều nhanh mốc meo , thừa dịp hôm nay dạ dày thư thái, liền bỏ lại Nhiễm Ngạo đi ra ngoài dạo một chút. Trong lúc vô tình phát hiện chỗ này vừa mở một quán súp, trang hoàng cổ kính, lại ưu nhã. Trong quán truyền ra từng trận mùi thơm hấp dẫn, tôi liền ngồi xuống nhanh chóng ăn. Nhẹ nhàng cầm lên một chén súp, một ngụm đi xuống, da mỏng, súp nhiều, nhân mềm, mùi thơm, thật là làm cho người muốn ngừng mà không được. "Tịnh Nhã!" Đang lúc tôi ăn như hổ đói, tiếng nói ồm ồm vang lớn bên tôii. Ngẩng đầu, liền thấy một đôi mắt đen nhánh như sao, bên trong tràn đầy mừng rỡ. "Lâm Dã!" Tôi nhận ra người này: "Anh cũng tới dùng cơm a? Tới đây ngồi, hôm nay tôi mời." "Quán này là tôi mở, còn cần em mời?" Anh cười ngồi ở bên cạnh tôi. Thân thể cao lớn, bên trong áo mơ hồ hiện ra da thịt bền chắc. Làn da màu đồng. Quanh thân tản mát ra hơi thở "không lương thiện", làm cho người tôi cảm thấy nguy hiểm. Nhưng đối với bạn bè mà nói, anh là người không thể tốt hơn: thẳng thắn sáng sủa, hào khí ngất trời. Nhìn kỹ ngũ quan anh, cũng không có nơi nào xấu, nhưng mọi cử động tạo cho người tôi rất nhiều cảm giác, đã không thể dùng đẹp trai để hình dung. Chỉ cần đứng ở bên cạnh anh, thì có cảm giác an toàn rất mạnh, lập tức là có thể an tâm. Đây chính là Lâm Dã. "Anh vừa mở quán này sao, sao tôi không biết?" Tôi lên tiếng kinh hô. Lâm Dã này cũng thật là kỳ quái , trên đường làm ăn, không phải là hẳn là mở một vài hộp đêm, quầy rượu... Sao? Anh nhưng vẫn càng không ngừng mở một vài tiệm bánh ngọt, quán lẩu, quán vịt nướng, thật sự quá không phù hợp khí chất của anh . Bất quá, điều này cũng dễ cho tôi đi ăn uống chùa. "Biết thì thế nào, tiểu bạch kiểm kia sẽ cho em tới sao?" Anh trừng phạt bằng cách vỗ vỗ đầu của tôi. Tiểu bạch kiểm trong miệng anh chính là Nhiễm Ngạo. Đoán chừng đời trước hai người bọn họ là oan gia, từ lần đầu tiên gặp mặt, hai người liền không ưa đối phương, nhẹ thì chê cười nhau, nặng còn có thể dùng quyền cước. Tóm lại có bọn họ, thế giới tuyệt đối không an ninh. Tôi chỉ có thể tận lực tránh cho hai người bọn họ chạm mặt. "Làm sao có chuyện đó." Tôi vội vàng nhìn trái nhìn phải: "Trong quán bố trí rất đẹp, anh thật tinh mắt." "Sao lại nổi lên nịnh nọt vậy? Sợ tôi không mời ngươi ăn a? Tiểu Trần, cầm hai chén nữa tới đây." Lâm Dã quay đầu lại phân phó nhân viên. Tôi bấm miệng cười một tiếng, cúi đầu tiếp tục chiến đấu hăng hái cùng thức ăn ngon. Chỗ tốt lớn nhất của Lâm Dã chính là nghĩa khí, biết anh 7 năm, ăn đồ của anh không ít, nhưng anh chưa từng nói một chữ. "Tịnh Nhã." Lâm Dã đột nhiên gọi tôi. "Uh." Tôi ngẩng đầu. "Tại sao còn chưa chia tay tiểu bạch kiểm kia?" Anh tà tà cười. Nghe vậy, tôi bất đắc dĩ lắc đầu, Lâm Dã này, mỗi lần thấy tôi cũng hỏi cái vấn đề này. "Làm anh thất vọng rồi, chúng tôi sắp kết hôn. Đến lúc đó anh nhất định phải tới, đưa tôi bao đỏ thẫm." Tôi từ một đống súp trong chén ngẩng đầu, nhìn anh. Anh sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó hỏi: "Em không phải là mới vừa tốt nghiệp sao? Nhanh như vậy liền kết hôn?" Khẩu khí có chút vội vàng xao động. "Bởi vì, " tôi sờ sờ bụng, có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Tôi mang thai." "Cái gì?" Tay của anh đột nhiên nắm chặt, tựa hồ muốn đem ly trà trong tay bóp nát "Cho nên phải lập tức kết hôn." Tôi nhìn bụng, như đưa đám: "Sau này tôi sẽ thành thiếu phụ trẻ tuổi có chồng." Hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng động, tôi kỳ quái ngẩng lên đầu, chỉ thấy Lâm Dã ngơ ngác nhìn ly trà, thật lâu không thể phục hồi tinh thần lại. "Lâm Dã, anh làm sao vậy?" Tôi hỏi. "Không có, em ăn trước, tôi đi qua xem một chút." Miệng anh đẩy ra một trận cười khổ. Nhìn bóng lưng chán nản của anh, mặt tôi nhăn nhíu, cũng khó trách Lâm Dã thất hồn lạc phách như vậy, nếu như anh muốn kết hôn cùng một phụ nữ tôi ghét, tôi cũng sẽ không vui vẻ. (#Ami: lầm rồi chị, chị ơi chị ngây ngô quá...) Ai, Nhiễm Ngạo cũng thiệt là, dựa vào phân lượng tôi ăn đồ ăn của Lâm Dã nhiều năm như vậy, thì không thể cùng anh chung đụng thật tốt sao? Lúc tôi đang đau đầu, một trận mùi đàn hương nhàn nhạn truyền tới chỗ tôi. Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn lên người đàn ông trước mặt kia, gương mặt dịu dàngận tuấn lãng, khí chất nho nhã, tròng mắt màu nâu chứa đựng ý cười nhu hòa. Là anh. Cung Viêm.