Ý thức được hành động của mình gây sợ hãi cho tôi, anh từ từ buông tôi ra, chán nản ngồi ở bên cạnh tôi. Ánh mắt Nhiễm Ngạo từ từ hiện hồng, bên trong có bi phẫn và đau lòng không đè nén được. Sau một trận trầm mặc hít thở không thông, điện thoại di động vang lên, anh nhưng ngoảnh mặt làm ngơ. Nhưng tiếng chuông giống như cố ý chọc giận anh, cứ kéo dài . Rốt cục anh đột nhiên đứng dậy, cầm điện thoại di động dùng sức ném lên mặt đất một cái. Bàng một tiếng, điện thoại di động vỡ thành mảnh nhỏ. Sau đó anh cũng không quay đầu lại, bước nhanh rời đi, thân thể căng thẳng biểu hiện ra cơn giận của anh. Mới vừa đi ra mấy bước, anh đột nhiên dừng lại, do dự một chút, đột nhiên xoay người, sắc mặt âm trầm đi trở về, ôm lấy tôi đang ngồi không nhúc nhích ở chỗ cuối vì bị những hành động điên cuồng liên tục của anh làm cho hoảng sợ. Không để ý tới những ánh mắt đông đảo kinh dị trong bệnh viện, Nhiễm Ngạo ôm tôi bước nhanh đi ra bệnh viện, đặt nhẹ tôi vào trong xe, nịt giây an toàn, sau đó phát động xe, động tác liền một mạch. "Nhiễm Ngạo." Tôi rốt cục sống lại, phục hồi lại tinh thần. "Đừng nói gì." Anh nhìn một cái cảnh cáo, nhất thời tôi câm như hến. Yên lặng cả đường về, tôi buồn bực không dứt: không phải đã nói cho anh biết mình tới bệnh viện sao? Sao lại kích động thế? Rốt cục, về đến nhà. Anh ôm tôi tiến vào phòng ngủ trên lầu, cẩn thận đặt tôi trên giường, sau đó đưa lưng về phía tôi, ngồi ở bên giường yên lặng không nói gì. Lưng anh khẽ run, giống như đang hết sức ức chế kích động. Anh thấp giọng hỏi: "Con... Đã bao lớn?" "Chừng 6 tuần." Nghe vậy, anh bỗng nhiên nắm chặt quả đấm, giống như là đang nhẫn nại đau đớn thật lớn . Yên lặng hồi lâu, anh đột nhiên thở dài, xoay người đối mặt tôi, nhẹ vỗ về mặt của tôi, dịu dàng hỏi: "Còn đau không?" . "Sao lại không đau! Nhiễm Ngạo, Anh sao lại dã man như vậy! Nhìn xem, tím hết rồi!" Tôi cuốn tay áo lên cho anh nhìn vết bầm trên cánh tay. Anh bất đắc dĩ thở dài: "Anh là hỏi em giải phẫu xong còn đau không." Giải phẫu? Tôi lúc này mới chợt hiểu ra, khó trách anh phát hoả lớn như vậy, khó trách anh ôm tôi về nhà, thì ra anh cho là, tôi đã bỏ hài tử! "Em không có làm giải phẫu." Lần này đến phiên tôi bất đắc dĩ than thở. Anh sửng sốt, sau đó phản ứng lại, trong mắt nhất thời hiện lên thần thái vui mừng, không thể tin hỏi: "Nhưng Thịnh Hạ nói cho anh biết, em đã giải phẫu, muốn anh tới đón em. Chờ anh chạy tới bệnh viện, đã nhìn thấy em che bụng, sắc mặt tái nhợt, anh cho là... em thật không có bỏ hài tử?" Tôi cầm tay của anh, đặt ở trên bụng: "Con vẫn còn ở nơi này, thật tốt." Nhẹ vỗ về bụng của tôi, trên mặt anh lộ ra nụ cười của trẻ con, quỳ ở trước mặt tôi, đem lỗ tai đặt trên bụng tôi, cẩn thận lắng nghe. Bộ dáng của anh khiến cho tôi không tự chủ được mỉm cười: "Đứa ngốc, mới 6 tuần, làm sao nghe được." Nhiễm Ngạo đột nhiên ngẩng đầu, nụ cười biến mất, vẻ mặt khẩn trương và nghiêm túc: "Em đi thề, em sẽ sinh con ra?" Hồi tưởng bộ dạng đau lòng tận xương vừa rồi của anh, tôi không khỏi thở dài, dù sao tôi cũng không đành lòng bỏ đi đứa nhỏ này, sinh được thì sinh. Tôi cũng không chịu được anh cầm chặt tay tôi nữa, liên tục hỏi tại sao tại sao tại sao. Nhiều hơn mấy lần nữa, tay của tôi chắc canh bị gãy. "Được, em thề, sẽ sinh con." Tôi dùng sức níu lấy gương mặt của anh, báo thù cho vết bầm trên cánh tay. Nghe nói như thế, anh nặng nề hôn trán của tôi, mặt mày hớn hở. Sau đó, trong mắt của anh tinh quang chợt lóe, nói; "Chờ anh." Sau đó vọt ra phòng ngủ. Tôi kỳ quái, làm sao vậy? Bất quá, cái này không trọng yếu, quan trọng là ... ---- Thịnh Hạ, con nhỏ này, lại dám hãm hại tôi! Lập tức, tôi gọi điện thoại hỏi tội: "Bồ, con nhỏ đáng chết này! Lại lừa gạt Nhiễm Ngạo nói mình bỏ hài tử, có phải muốn hại chết mình không a!" "Yên tâm, Nhiễm Ngạo không nỡ giết bồ." Nó ở bên kia nhàn rỗi nói. "Còn nói nữa, mới vừa rồi thiếu chút nữa là một xác hai mạng." "Mình chỉ là muốn bồ thấy rõ ràng phản ứng của anh ta. Thấy rõ thái độ anh ta đối với bồ. Có ai lại vì người không có quan hệ mà tức giận? Tổn thương phổi, tổn thương lòng, vừa tổn thương thận, cái được không bằng cái mất. Anh ta tức giận, có nghĩa là coi trọng ngươi." "Anh ta coi trọng con của anh ta." Miệng tôi cứng rắn. "Anh ta coi trọng chính là bồ cùng con của anh ta." Thịnh Hạ sửa lại: "Bằng điều kiện của Nhiễm Ngạo, còn sợ không tìm được phụ nữ sanh con cho sao? Bởi vì quan tâm bồ, mới quan tâm đứa bé này." Là thế này phải không? "Tốt lắm, tôi còn phải phá án. Gác máy, buổi tối nói chuyện tiếp." Bên kia tựa hồ lại có vụ án, nó vội vàng cúp điện thoại. Đang lúc ấy thì, Nhiễm Ngạo hai tay để sau lưng đi tới, ngồi ở bên giường, thần bí nói: "Nhắm mắt lại, vươn tay ra." Tôi làm theo lời anh, đột nhiên cảm giác được ngón áp út ở tay trái truyền đến cảm giác lạnh lẽo, lập tức mở mắt, liền thấy trên ngón áp út đã có một chiếc nhẫn kim cương ưu nhã tinh xảo, đặc biệt giật mình. "Gả cho anh đi, anh sẽ chăm sóc em một đời một kiếp." vẻ mặt Nhiễm Ngạo vô cùng thành khẩn. "Mua lúc nào?" Tôi không chút nào để ý đến thâm tình chân thành của anh, không có biện pháp, phụ nữ nhìn thấy nhẫn kim cương sẽ điên cuồng. Huống chi cái này là kiểu dáng tôi thích đã lâu. Kể từ nửa năm trước cùng Thịnh Hạ kinh doanh, ở trong cửa hàng thấy được nó, vẫn mơ ước có một ngày nó có thể xuất hiện trên tay tôi. "Ba tháng trước." "Tại sao mua cái này?" Làm gì có người nào không có chuyện gì lại mua nhẫn kim cương đặt ở nhà. "Dù sao sớm muộn gì cũng muốn mua... Đừng chỉ nhìn chiếc nhẫn, người em phải gả là anh. Em mà không trả lời, anh sẽ cho rằng em chấp nhận." Thấy tôi thật lâu không có đáp ứng, sắc mặt Nhiễm Ngạo bắt đầu không nhịn được. Nhìn nhận kim cương trên tay đã sớm được chuẩn bị tốt, hồi tưởng lại lời nói vừa rồi của Thịnh Hạ. Giờ phút này, tôi thật sự cảm nhận được sự quan tâm của anh, trong lòng nhất thời dâng lên một trận ấm áp, lỗ mũi bất giác có chút chua sót. Bọn họ nói, mọi việc có mất mới có được. Có lẽ sau khi cưới tôi sẽ mất đi rất nhiều, nhưng ít ra vào giờ khắc này, Nhiễm Ngạo quan tâm, Nhiễm Ngạo ấm áp thật đáng giá. Cho nên, nhìn về phía anh đang lo lắng, tôi trịnh trọng trả lời ---- "Không muốn." "Cái gì?" Trong thanh âm lộ ra nguy hiểm. "Anh cũng không có quỳ xuống, không thành khẩn." Tôi cố làm ra vẻ. Mặc dù rất cảm động, nhưng thật khó khăn mới có được cơ hội mặc cả với anh, nhất định phải chơi đủ vốn. Anh hít sâu một cái, cầm tay của tôi, quỳ một chân trên đất, dịu dàng nói: "Gả cho anh." "Em... Suy nghĩ một chút." Tôi rút về hai tay, ôm ở trước ngực, mỉm cười nhìn anh. Biết bị đùa bỡn, Nhiễm Ngạo nheo mắt lại, từ từ đứng lên, đột nhiên đem tôi bổ nhào ngã xuống giường, nhìn như hung hăng, kì thực hết sức mềm nhẹ . Anh dịu dàng nhìn tôi : "Gả cho anh." . Anh lần thứ ba cầu hôn. Nhìn ánh mắt của anh, tôi thật bị mê hoặc, không tự chủ gật đầu. Sau đó, anh tràn ra mỉm cười thắng lợi, cúi người, nặng nề hôn tôi. Mơ mơ màng màng hết sức, trong đầu chỉ có một ý niệm: lần này, tôi thật sự muốn đi vào phần mộ. Trong siêu thị, tôi điên cuồng mà tìm kiếm đồ ăn vặt, bánh quy giòn[1], ô mai chua[2], khoai tây chiên, chocolate, thạch trái cây, kẹo bơ cứng[3] và kem. Toàn bộ nhét vào trong xe đẩy. Chỗ tốt lớn nhất khi mang thai là, cô có thể phóng thích bụng ăn uống thả cửa, hơn nữa không một chút mặc cảm. Chẳng qua, có người lại không cho là như vậy --- "Anh mới đi một hồi em đã lấy nhiều đồ ăn vặt như vật! Mau bỏ trở về!" Nhiễm Ngạo làm bộ muốn đem đồ ăn vặt lấy đi. Tôi lập tức bổ nhào vào xe, bảo vệ đồ ăn vặt: "Nhiễm Ngạo, không phải là em muốn ăn, là con trong bụng em muốn ăn a!" "Không được! Ăn những thứ này không có dinh dưỡng, em sẽ không ăn bữa ăn chính, không được, tuyệt đối không thể mua." Nhiễm Ngạo thái độ kiên định, mạnh mẽ kéo tôi. Mắt thấy thế cục đã định, tôi chỉ vuốt bụng, cúi đầu lã chã - chực khóc: "Con ơi, mạng của con thật là khổ a, gặp gỡ loại ba ba mặt người lòng thú này, ngay cả đồ cũng không cho ăn." Len lén liếc về phía Nhiễm Ngạo, chỉ thấy lông mày thanh tú của anh không ngừng lay động, nhẫn nại một lúc lâu, rốt cục lắc đầu thỏa hiệp: "Tốt lắm, tốt lắm, mua đi. Bất quá lần sau không được viện lý do này nữa!" Nghe vậy, tôi cười thầm không dứt, ha hả, Nhiễm Ngạo, đấu với tôi, ngươi còn kém xa lắm. "Nhiễm Ngạo?" Khi tôi bận rộn nhặt đồ, đột nhiên một đạo thanh âm nũng nịu truyền đến. Trong lòng căng thẳng, thật giống như ngửi được một tia nguy cơ. Quay đầu nhìn lại, ngũ quan xinh xắn, tóc thẳng đen nhánh mềm mại, thân thể yểu điệu mảnh khảnh, hảo một cái mỹ nữ thanh lệ động lòng người, hảo một cái mỹ nữ dám dùng ánh mắt kinh hỉ ái mộ nhìn chằm chằm đàn ông của tôi. Nhìn lại Nhiễm Ngạo, trên mặt anh ngoài kinh dị còn có một tia bối rối. Trong lòng "Lộp bộp" một tiếng, không tốt, giữa hai người tuyệt đối không đơn giản. Mỹ nữ cười nói tự nhiên: "Thật đúng dịp, lại gặp anh ở đây." Nhiễm Ngạo đã khôi phục lại bình tĩnh, cười nhưng không nói. Thấy tình cảnh này, mỹ nữ trên mặt hiện lên một trận thất vọng, nhưng lập tức thu lạitâm tình, mỉm cười nhìn về phía tôi: "Vị này là?" "Vệ Tịnh Nhã, bạn gái của tôi. Tịnh Nhã, đây là bạn học ở đại học của anh, Hồ Nghi Dĩ." Nhiễm Ngạo ôm tôi đến bên cạnh. Nhất thời, một đạo ánh mắt ghen ghét và hồ nghi tràn ngập trong ý cười, mà chỉ có phụ nữ mới nhận ra được từ Hồ Nghi Dĩ bắn thẳng về phía tôi, trực tiếp đánh trúng tôi. Tôi lấy tịnh chế động, nhìn cô, điềm tĩnh cười một tiếng. "Chúng tôi còn có việc, đi trước!" Nhiễm Ngạo thái độ khác thường, không đợi Hồ Nghi Dĩ kịp phản ứng, liền ôm tôi xoay người tránh ra. Không nhịn được quay đầu nhìn lại, Hồ Nghi Dĩ sững sờ tại chỗ, vẻ mặt lúng túng bực tức, thấy tôi quay đầu lại, vừa lúc đem cơn giận trút lên người tôi, cô lại --- nhướng lên mắt phải, khiêu khích đối với tôi cười một tiếng! Trong lòng tôi muốn nhẫn nhục lại không thể nhẫn, tôi đưa tay lên --- nặng nề vỗ vỗ mông Nhiễm Ngạo. "Em sao vậy?" Nhiễm Ngạo cúi đầu nghi ngờ nhìn về phía tôi. "Không có chuyện gì." Vẻ mặt tôi bình tĩnh.