Hơn bảy giờ tối hôm qua, Lạc Lăng đã làm một việc điên rồ, mà có lẽ cô sẽ phải ôm nỗi hối tiếc suốt cả tháng. Tin nhắn gửi đi: “Lạc Lăng đây. Phi còn sử dụng số điện thoại này không? Lạc Lăng nghe nói Viết Lãm sắp cưới vợ. Không biết Phi có nghe tin tức gì hay được mời dự tiệc chưa?” Cuộc gọi tới từ Phi. Cuộc sống của mỗi người giống như một cuộc hành trình trên chuyến tàu hỏa mà ở đó bạn là xế và bạn chỉ được phép đưa con tàu của mình tiến thẳng về phía trước. Cũng có lúc phải dừng lại tiếp nhiên liệu, tiễn khách xuống đón khách lên, nhưng dừng ở đâu, trong bao lâu đều không do bạn tự ý quyết định. Trong số đông hành khách sẽ có người biết lái tàu và chấp nhận chia sớt công việc với bạn. Nếu may mắn, bạn và người ấy sẽ đi cùng nhau suốt cuộc hành trình. Nếu không may, anh ta sẽ xuống bất kỳ trạm nào, hoặc sẽ chiếm tàu và đá bạn xuống bất kỳ bến nào. Lúc này, bạn muốn nằm chết tại đó hay đứng lên đón một chuyến tàu khác làm lại cuộc đời đều là lựa chọn của bạn. Trong cuộc hành trình của cô, Phi đóng vai là anh chàng kiểm soát vé. Phi xuất hiện lúc anh và cô bắt đầu, cũng xuất hiện lúc anh và cô kết thúc. Phi biết rõ anh đã buông tay cô cách đây bốn năm. Nhưng Phi không biết trong suốt bốn năm đó anh vẫn đều đặn giữ liên lạc với cô. Vì vậy, việc cô bật khóc khi nghe chính miệng Phi nói ngày cưới của anh có làm Phi bất ngờ. Phi bảo cuộc sống cô đang rất tốt. Giống như lời của kiểm soát viên chúc đoàn tàu thượng lộ bình an, hoặc chúc hành khách về nhà vui vẻ. Tạm biệt Phi, tạm biệt anh. Anh cưới vào cuối tháng này. Suốt một tháng đau thương cô có vượt qua nỗi? Và ngày anh đón dâu, đãi họ cô phải làm sao? Thà là biết anh sắp cưới mà không rõ cưới ngày nào còn hơn đợi đến ngày đó để cô biết cô đau như thế nào khi nghĩ rằng giờ này anh đang làm lễ, giờ này anh đang dùng cơm tối với gia đình, giờ này anh đang động phòng... Hôm nay sáu tháng tư, sinh nhật anh, cũng là ngày kỷ niệm năm năm anh và cô quen biết nhau. Một ngày đặc biệt như vậy mà cô lại nằm trên giường bệnh, dật dờ như người sắp chết. Lại không muốn ăn, lại bất cần tất cả. Bảo y tá tiêm luôn cho cô liều thuốc an thần hay thuốc ngủ, nhưng cô y tá, chạn tuổi, đã có gia đình một con, nhất quyết cự tuyệt yêu cầu của cô. Mấy ngày qua, Duy Dương có đến hai lần coi cô chết chưa. Nó mang hoa, mang trái cây, mang đồ ăn tới. Tự cấm hoa vào bình, tự gọt trái cây rồi tự ăn một mình sau khi cô nói cô không muốn ăn. Nó luôn miệng nhắc Duy Bách, còn bảo mọi thứ đều do anh ta căn dặn nó mang tới. Ai mà không biết nó một lòng một dạ muốn làm em chồng cô nên những lời nó nói thực tế không đáng tin. Anh ta ngay cả một cuộc điện thoại hỏi thăm cũng không có ở đó mà... Y tá riêng của Lạc Lăng là người không bao giờ khép miệng lại được. Lúc đầu cô ta kể về đứa con trai hai mươi sáu tháng tuổi.Sau đó, đề tài được chuyển sang ông chồng hai mươi sáu năm tuổi. Được một ngày một đêm như vậy, chồng và đứa con trai của cô ta bị gọp chung lại kể cùng một lúc. Về sau, thật lâu sau, cô ta mới thấy cô không mấy hứng thú, thế là đề tài được chuyển sang câu chuyện của cô. Cô không thích bị làm phiền, cũng không muốn làm mất lòng người khác nên tất cả câu trả lời của cô đều là nụ cười trừ. Vậy mà cô ta vẫn không khép miệng lại được. Cô ta nói bạn trai của cô rất tốt. “Bạn trai của cô” đã lâu lắm rồi cô mới có cơ hội nghe lại cụm từ này,có vẻ như cô ta nghĩ Duy Bách là bạn trai cô. Cô ta nói tình yêu rất thiêng liêng nhưng khi có chồng có con rồi mới biết còn có nhiều việc quan trọng hơn cả sự thiêng liêng đó, có vẻ như cô ta nghĩ cô và Duy Bách đang có mâu thuẫn. À, mà thực sự là như vậy. Cô ta nói rất nhiều về cô, chỉ là cô không biết là về cô hay cô nào khác. Thiệt là mệt óc với cô ta. Những lúc cô đau lòng, cô ta cứ huyên thuyên mấy việc vô vị, không liên quan. Cô chỉ biết trùm chăn kín người, rấm rứt khóc, một mình, như lúc này. Mai là ngày giỗ tổ Hùng Vương, mồng mười tháng ba âm lịch. Anh không phải đi làm. Có lẽ anh sẽ đưa vợ sắp cưới đi chụp ảnh, sắm đồ. Có lẽ anh sẽ đến nhà người ta làm rể, phụ giúp chuẩn bị lễ cưới. Mỗi sáng mỗi trưa mỗi tối anh có nhắc người ta ăn, nhắc người ta ngủ? Trong tin nhắn anh có gọi người ta là “bé ngốc”, là “vợ yêu” như đã từng gọi cô? Có giây phút nào anh nhớ đến cô, hay tất cả hình ảnh của cô đã bị hạnh phúc trước mắt anh xóa nhòa đi hết? Cũng có những lúc cô thầm chúc phúc cho anh nhưng phần nhiều thời gian cô thường không được “vĩ đại” như vậy mà quay về với sự tủi thân, so đo, ích kỷ của riêng mình. Gốc chăn Lạc Lăng trùm phủ đầu bị ai đó bất thình lình kéo bật xuống. Đầu tóc rối, nước mắt giàn giụa, chưa lúc nào cô thê thảm như lúc này trước mặt người khác - đó là vì cô không nhớ được hình ảnh say mèm trước đây của mình thế nào. - Còn chưa đủ sao? Bộ dạng Duy Bách đầy phẫn nộ. Cô có chọc gì anh ta đâu. Người tức giận theo lý phải là cô mới đúng. Chị y tá lặng lẽ ra khỏi phòng. Lạc Lăng kéo chăn phủ lên đầu. Cô không đấu lại anh ta, tất nhiên. Muốn làm gì thì làm, cô đợi. - Tôi sẽ chịu trách nhiệm. Lạc Lăng xốc chăn ngồi bật dậy, nhìn chằm chằm Duy Bách, như bị thôi miên cô hồ đồ hỏi. - Chịu thế nào? Anh ta trừng mắt nhìn cô, sắc mặt có phần dịu đi. - Cùng lắm là kết hôn. Lạc Lăng nhạt cười, đưa ánh mắt hoài nghi về phía Duy Bách mà chẳng nói gì thêm. Dã tâm anh ta thật lớn. Vào công ty, lấy lòng ba mẹ, nhân lúc cô say cưỡng đoạt cô, từng bước từng bước... Muốn vào nhà cô, đừng mơ tưởng. Cùng lắm là kết hôn? Anh ta có muốn cô cũng không muốn. Duy Bách bày cháo ra tô. Nghe mùi là cô đủ biết món cháo cá như mọi khi Duy Dương mang tới. Dường như anh em họ có thù với dòng họ cá, hoặc là có thù với cô đi. Duy Bách đặt tô cháo xuống trước mặt Lạc Lăng, giọng nói không lộ biểu cảm. - Tự ăn hay cần tôi giúp một tay? Cô sợ nhất là cụm từ “giúp một tay” của anh ta. Ngoài việc hành hạ cô, ức hiếp cô, xỉ nhục cô ra thì anh ta còn biết làm gì nữa. Dù có ngược đãi bản thân đến thế nào cũng không ai cam tâm để người khác ngược đãi mình. Huống hồ là tại tự dưng cô không thèm ăn chứ đâu phải cô giở chứng tiểu thư tuyệt thực đến chết vì tình. Chỉ một mình cô hiểu cô muốn sống tiếp, cố gắng vượt qua mà sống tiếp. Giọng Lạc Lăng lí nhí trong cổ họng. - Tôi có tay.