Có vẻ như Duy Bách nghĩ cô đau lòng, tuyệt vọng, kén ăn, nhập viện đều là vì anh ta đã đi quá giới hạn cho phép với cô. Có vẻ như trong mắt anh ta cô không đáng giá một xu. Một hai đồng cắt trị giá của cô là dùng để anh ta danh chính ngôn thuận có tên trong gia phả nhà cô, hô mưa gọi gió trong công ty gia đình cô. Tiền tài địa vị thực sự có quan trọng như vậy? Cô không biết. Chỉ là cô cảm nhận được trong lòng anh ta không hề có cô. Nếu không vì những thứ kia thì anh ta dành thời gian cho cô làm gì. Hay chỉ đơn thuần là... chịu trách nhiệm? - Tối hôm đó... - Lạc Lăng đắn đo. Duy Bách dời mắt khỏi màn hình máy tính xách tay, hướng tầm nhìn về phía Lạc Lăng. - Có phải tối hôm đó anh cũng uống say? Nếu anh ta vì say rượu mà không làm chủ được bản thân thì cô có thể tha thứ, có thể xem như mọi chuyện chưa hề xảy ra và không đòi hỏi anh ta phải chịu bất kỳ trách nhiệm gì. Chẳng ai muốn vì một sự cố mà dính líu với nhau cả đời. Giọng Duy Bách khá trầm ổn, bình thản. .- Tối hôm đó tôi rất tĩnh táo. Chẳng hiểu con người này nghĩ gì trong đầu. Anh ta có dáng vẻ đạo mạo, lịch thiệp. Đường nét trên gương mặt cũng cho thấy anh ta là người đàn ông cương nghị, chính trực. Vậy mà hành động và lời nói của anh ta mâu thuẫn với tất cả các điểm đó. Anh ta muốn gì ở cô? Không đợi Lạc Lăng hỏi, Duy Bách nhếch mép nói thêm. - Giống như nhà cao cửa rộng, đã cho không, sao lại chối từ. -Giọng bình thản như anh vừa nhâm nhi ly cà phê vừa bình phẩm với bạn bè chí cốt của mình về đề tài bóng đá mà anh yêu thích. So cô với nhà cao cửa rộng sao? Có đồ sộ như vậy không? Nếu là trước kia Lạc Lăng đã đau lòng đến chết vì lời lẽ của Duy Bách. Nhưng, người từng yêu thương, hứa hẹn với cô đủ điều còn tuyệt tình được thì trách chi một người xa lạ. Lạc Lăng nhạt cười, chậm rãi từng bước tiến về phía cửa sổ. Đường phố chật chội, cây cối còi cọc, ánh nắng sáng đã đậm màu, nóng ấm. Ở nơi đó anh đang làm gì? Chen vào tiếng gõ cửa phòng là giọng tranh cãi của một nam một nữ. - Đã bảo mua trái cây mà không nghe. - Ai đời đi thăm bệnh lại mua mấy thứ cho bà bầu? - Chỉ có bà bầu biết ăn trái cây à? Còn đỡ hơn... Nghĩ là thấy tức. Duy Bách rời vị trí tiến đến mở cửa. - Quản lý... - Trưởng phòng... Nét mặt hai người đàn ông đầy vẻ ngạc nhiên. Lạc Lăng mỉm cười với cô gái, vóc dáng cao quý, gương mặt thanh tú, phong cách sành điệu, trạc tuổi mình. Nhìn cô với chị ấy như hai mặt đối lập, như mặt trăng, mặt trời; mộtthanh nhã, một cuồng nhiệt. Thiên Di liếc Duy Bách một cái, môi khẽ nhếch lên, vẻ mặt khinh thường, lời lẽ gai góc. - Không biết từ lúc nào Trưởng phòng Kế hoạch trở nên thân thiết với em họ tôi? Chị ấy là vậy, ruột để ngoài da. Chỉ cần nhìn thoáng qua là người ta có thể đoán biết chị đang nghĩ gì trong đầu. Hỉ nộ ái ố gần như lộ rõ qua nét mặt. - Chị này! Thiện Ngôn thì trái ngược hoàn toàn với chị. Anh ấy rất giỏi che giấu cảm xúc, tâm tư khó đoán, tính khí thất thường. Tuy cùng cô chịu chung một tuổi nhưng từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường anh ấy đã được bác cất nhắc đến công ty dạy việc. Có thế nói anh ấy đủ tố chất và đủ bản lĩnh để trở thành người kế nhiệm sau này. Họ đều là những người thành công. Chỉ mỗi riêng cô ăn ở không, than thân trách phận. Dẫu Lạc Lăng luôn thầm nhủ với lòng rằng sẽ cố gắng nhẫn nhịn, chịu đựng Duy Bách, không làm ảnh hưởng đến công việc của anh chị họ. Nhưng tối qua, trong lúc ngắm Duy Bách làm việc, cô đã buồn chán nhắn tin SOS cầu cứu anh chị. Đoạn níu kéo bốn năm giữa anh và cô, anh chị hiểu rất rõ. Anh họ thường khuyên cô đừng cố chấp, đừng miễn cưỡng. Chị thì trong tình cảnh gần giống như cô nên những lúc cô nhớ anh, buồn vì anh, chị chỉ yên lặng ở bên, cùng cô đi ăn uống mua sắm. Nghe tin buồn từ cô, anh họ vui vẻ chúc mừng, còn nói mai nhất định mua bánh thổi nến đem đến. Chị thì rất lo lắng bu lu bo loa một hồi rồi dặn cô cố gắng giữ gìn sức khỏe, chú ý ăn uống, đừng vì những người không đáng mà tổn hại bản thân. “Những người” có nghĩa là có cả Duy Bách trong đó. - Tôi có chút việc ở nhà, nếu quản lý đã đến vậy tôi xin phép đi trước. Duy Bách thu dọn tài liệu, tắt máy tính xách tay cho vào cặp táp. Xong đâu đấy, anh hoà nhã cáo từ. Lạc Lăng và Thiên Di giữ nguyện bộ dáng dững dưng như chưa nghe chưa thấy gì. Trong khi, Thiện Ngôn niềm nở bắt tay, lời lẽ vô cùng khách sáo. - Chào anh, rất cảm ơn mấy ngày qua anh chăm sóc Lạc Lăng nhà tôi. Hôm khác mời anh dùng cơm. Duy Bách vừa rời khỏi phòng, anh họ đã hào hứng kéo cô ngồi xuống ghế sa lông, hấp tấp hỏi dồn: "Cưới ngày nào?", "Có mời em không?"… Giọng điệu anh ấy hết sức sảng khoái. Người gì đâu mà một chút cảm thông cũng không có. Mặc kệ cảm giác của Lạc Lăng lúc này thế nào, Thiện Ngôn cứ nhàn nhã bày bánh kem ra ghế, thắp dăm ba cây nến lên đó. Anh liếc mắt dò xét thái độ cô em họ của mình và an tâm đề nghị. - Dù sao thì anh cũng thấy đây là chuyện tốt, nên ăn mừng. Thiên Di nghiến răng nghiến lợi, mắt trừng trừng dán lên người Thiện Ngôn. Cái gan của chịlà ụp luôn chiếc bánh kem lên đầu ai kia không biết điều. Nếu không phải đang ở bệnh viện, cần giữ cho ai kia chút thể diện thì chị đã vì đại nghĩa diệt thân lâu rồi. Người lớn bất hòa, mối quan hệ giữa mấy anh chị em cô cũng bị kéo theo. Từ nhỏ đã không được chơi cùng nhau, lớn lên đi học lại không được học cùng trường, nhưng cả ba dường như có một sợi dây vô hình cuộc chặt, muốn cắt cũng không đứt được. Người ta gọi đấy là thân tình. Nhớ có lần, cô cãi nhau ầm ĩ với bạn học ở trường; chỉ vì cô mượn tập, đã trả mà nó dám bảo chưa trả. Bị đưa lên văn phòng, họp phụ huynh, nhận lỗi nhưng cô cứ thấy tức anh ách, rõ ràng là đã trả. Thế là cô nhờ anh chị làm chủ cho mình. Tưởng dọa cho nó sợ rồi thôi. Đâu ngờ rằng bên địch thế lực còn hùng mạnh hơn. Báo hại ba chị em cô vừa khóc vừa chạy suốt một quãng đường dài. Mấy ngày sau, cô phát hiện quyển tập của bạn nằm lẫn trong mớ sách giáo khoa trên kệ sách nhà mình. Nhớ có lần, vì sự bay bướm của anh họ mà cô phải bất đắc dĩ đóng vai người yêu anh, giúp anh bình thiên hạ. Thiên hạ thái bình đâu không thấy chỉ thấy một con bé xông ra tát tay cô, còn dọa nếu sau này cô mà dám léng phéng trước mặt anh Thiện Ngôn thì cái chờ cô không chỉ một bạt tay mà thay bằng một chai H2SO4. Báo hại cả tháng trời, cô không dám một mình rời khỏi nhà. Nhớ có lần, chị họ trồng cây si một anh lớp trên trường cô, chỉ vì trong đại hội thể thao anh ta chơi rất cừ. Thế là ngày ngày cô giúp chị gửi thư nặc danh cho anh ta. Cho đến một ngày anh ta thích cô. Báo hại, chị họ tức giận chỉ tay lên trời thề rằng, cả đời này không bao giờ nhìn mặt cô nữa. Vì những lần rất đáng nhớ ấy mà tình cảm giữa ba chị em cô càng lúc càng gắn bó. Chỉ là khi có người lớn họ liền mặt lạnh, ánh mắt xa lạ nhìn nhau. - Lạc Lăng, còn ngây ngẩn gì mà chưa thổi nến? - Thiện Ngôn thúc giục. Mỗi lần nhớ anh, trách anh sao cả tháng không liên lạc, cô thường tâm sự với anh họ vì nghĩ anh ấy là con trai sẽ hiểu tâm lý con trai. Mỗi lần như vậy, anh đều khuyên cô nên quên, đừng bướng bỉnh hi vọng, đợi chờ nữa. Anh nói con trai đã quyết định việc gì rồi thì khó thay đổi lắm, dù sau đó anh ta nhận ra quyết định đó là sai. Anh nói, nếu trở lại được thì sớm đã trở lại chứ không kéo dài đến tận bốn năm như vậy. Anh nói, tuổi thanh xuân của con gái có hạn không nên lãng phí vì một người không đáng. Anh nói rất nhiều chỉ là cô chấp mê bất ngộ không nghe lời anh. Lạc Lăng thổi nến, múc bánh kem ăn, vừa ăn vừa khóc. - Thiệt là, dọn cả đi. - Chị ngồi xê qua một bên. - Cái thằng này... Lạc Lăng, em đang không khỏe trong người đó. Anh chị lời qua tiếng lại. Ai cũng lo lắng cho cô chỉ là cách thể hiện của họ khác nhau. Tự dưng cô cảm thấy được khóc trước mặt anh chị thật yên bình, ấm áp. Buổi tối hôm đó Thiên Di ở lại bệnh viện chăm sóc Lạc Lăng. Hai chị em cô đã cùng nhau tâm sự đến tận khuya. Chuyện xảy ra với Duy Bách, Lạc Lăng có nói sơ lượt qua tin nhắn tối hôm qua. Vậy mà, chị yêu cầu cô kể lại tỉ mỉ sự tình một lần nữa. Nghe xong, chị chỉ yên lặng quan sát thái độ của cô. Thật không giống với chị thường khi. Dường như trong suy nghĩ của chị, chuyện giữa cô với Duy Bách còn đáng lo ngại hơn chuyện giữa cô với Viết Lãm.