Nghiệt do em tự tạo
Chương 5
Mười hai giờ tối, phòng vip bệnh viện, đèn mở sáng, Lạc Lăng nằm trên giường lơ đãng quan sát tấm rèm cửa sổ chốc chốc phất qua phất lại theo gió. Dù có chuyển động cả một trăm lần thì cuối cùng nó cũng trở về với vị trí ban đầu. Giống như cô, kết cuộc đã định sẵn là thất vọng. Vậy mà cứ hi vọng rồi thất vọng, hi vọng rồi thất vọng, hi vọng thất vọng, hi vọng thất vọng… cả một chuỗi ngày dài.
Ngoài tấm rèm cửa thì trong phòng còn một vật biết chuyển động đó là Duy Bách. Anh ta đang ngồi quay lưng về phía cô, loay hoay với chiếc máy tính xách tay và một số giấy tờ. Hoặc là công việc khá bận rộn, hoặc là khả năng anh ta có giới hạn nên mới phải làm thêm giờ. Bất kể là gì thì nhìn anh ta cũng chướng mắt.
Con người đẹp nhất là khi cười rạng rỡ và làm việc hăng say.
Nhưng cho dù Duy Bách có làm cả hai việc đó cùng một lúc thì trong lòng Lạc Lăng, Duy Bách vẫn chỉ là Duy Bách lỗ mãng, đáng sợ.
Ba mẹ đi công tác, giao việc và giao cả cô cho anh ta, không phải không có họ hàng thân thuộc gì, mà lý ra nên thân lại không thân.
Sinh thời, ông nội Lạc Lăng là doanh nhân có tiếng trong thương trường. Ông đi trước đón đầu ngành công nghiệp thực phẩm, gầy dựng nên một công ty quy mô, đầy triễn vọng lúc bấy giờ.
Về sau, ông lập di chúc phân chia cổ phần đồng đều cho con cháu. Bác hai Lạc Lăng có một gái một trai, trong khi ba mẹ cô chỉ sinh được độc nhất một đứa con gái rượu là cô. Vì vậy, cư nhiên bác hai trai trở thành Chủ tịch hội đồng quản trị. Ba cô giữ chức phó chủ tịch. Qua nhiều năm làm ăn thuận lợi, công ty ngày một lớn mạnh. Bác mạnh tay mở thêm một vài chi nhánh ở các tỉnh thành lân cận. Anh chị họ được bác điều động đi quản lý… Cộng thêm việc, mối quan hệ giữa bác hai trai, bác hai gái và ba mẹ cô sớm nảy sinh mâu thuẫn. Hai gia đình bình thường ít tiếp xúc qua lại. Hoạ hoằn lắm, những dịp giỗ tết, họp hội nghị cổ đông họ mới bất đắc dĩ chạm mặt. Là người nhà mà dần cư xử với nhau như những đối tác kinh doanh.
Từ nhỏ, Lạc Lăng đã bắt mùi được mối quan hệ bất hoà trong gia đình mình. Vì vậy, cô quyết tâm sau này học trường gì ngành gì cũng không quan trọng, miễn là trong công ty gia đình không có “ghế” cho cô.
Nhưng cuộc sống có rất nhiều điều không thể định liệu trước. Những người những vật hợp với nhau tự khắc sẽ dung hoà lại một chỗ.
Thời gian trước, ba mẹ Lạc Lăng tuyển dụng rất nhiều nhân sự. Ông bà không tiếc bỏ ra một khoảng tiền lớn để bồi dưỡng, đào tạo họ. Có thể nói, Duy Bách là người ưu tú nhất trong số đó.
Duy Bách hết lòng dốc sức cho công ty. Bù lại, ba mẹ cô tín nhiệm và đối đãi với anh như con cháu trong nhà. Việc cô quen biết Viết Lãm rồi chia tay, ba mẹ chỉ đứng ngoài quan sát mà không bình phẩm gì. Một năm trở lại đây, ba mẹ thường mời Duy Bách về nhà dùng cơm, nhưng những hôm đó cô luôn kề vai sát cánh với Duy Dương ở một ngõ phố nào đấy.
Tâm tư ba mẹ cô đều hiểu. Chỉ là tim cô chật chội không thể cất giữ thêm hình ảnh của bất kỳ ai.
Hơn một giờ sáng, Duy Bách tắt máy tính xách tay, thu dọn tài liệu, ngã người trên chiếc ghế sa lông dài trong phòng vip bệnh viện. Chỉ vài phút sau, nhịp thở anh đều đều, có lẽ đã ngủ say. Thật tốt khi là người bận rộn. Việc dỗ giấc ngủ đối với họ khá dễ dàng và khoảng thời gian ngủ quý giá biết bao.
Đã mấy đêm cô trằn trọc, thao thức. Chợp mắt tí là giật mình thức giấc. Nhớ anh quay quắt.
Khoảng thời gian quen nhau anh rất nghiêm túc. Anh bảo, anh không muốn xây lâu đài cát. Vì vậy, trước khi đặt tình cảm quá nhiều, anh mong cô hãy chọn thời điểm thích hợp thăm dò ý ba mẹ cô xem quen một người bạn trai như anh thì có thể hay không. Ngày ba anh vào viện phẩu thuật, anh gợi ý cô điện thoại hỏi thăm. Anh đưa cô về nhà giới thiệu với mọi người. Anh từng chút, từng chút đứng sau giúp cô thu hẹp khoảng cách giữa cô với tất cả những thành viên trong gia đình anh. Mối tình này ngay từ lúc bắt đầu anh đã bỏ ra không ít tâm tư.
Nguyên nhân chia tay, vì hoàn cảnh gia đình, vì cô thiếu cảm thông dồn anh vào lối túng quẩn và suy nghĩ tiêu cực.
Khoảng thời gian bốn năm sau chia tay, anh mâu thuẩn trong hai luồng suy nghĩ. Một, sự yếu đuối ích kỷ muốn giữ cô bên mình, mặc dù hoàn cảnh nhà anh khó khăn, nhiều khi tiền học tiền sinh hoạt của anh ba mẹ cũng không lo đủ. Hai, suy nghĩ chính chắn của một người đàn ông biết rõ khó có thể mang lại cuộc sống hạnh phúc cho người mình yêu nên hi vọng cô ấy có thể mở lòng tìm hạnh phúc khác.
Suốt năm năm anh đóng vai người tốt, nhìn xa trông rộng, phân rõ nặng nhẹ, hết lòng vì gia đình, giàu đức hi sinh. Nếu đã là một người đàn ông tốt như vậy thì làm sao cô có thể dễ dàng buông bỏ? Thạm chí khi hay tin anh lập gia đình, cô đã tự lừa dối bản thân theo cách của mình.
Đó là một buổi tối cách nay hai tháng, đúng đêm giao thừa, anh liên lạc với cô. Chúc năm mới là thứ yếu, trọng yếu là để báo cho cô biết sang năm anh sẽ kết hôn. Lúc ấy cô không tin. Cô ngây thơ nghĩ rằng đây cũng chỉ là biện pháp hòng cắt đứt hi vọng nơi cô dành cho anh. Tất nhiên, khi nghĩ theo chiều hướng này thì cô càng cảm mến anh hơn.
Lớp văn bằng hai cô theo học đa dạng người. Vì một lòng một dạ nghĩ về anh nên ở lớp cô ít tiếp xúc với các bạn nam khác. Mặc dù vậy, thỉnh thoảng họ chủ động bắt chuyện với cô. Sau những cuộc chuyện trò vui vẻ, cô thường tự hỏi bản thân rằng liệu có thể thử một lần tìm hiểu? Và câu trả lời luôn luôn là “Không”. Sẽ không có chuyện khi cô chưa biết rõ anh đúng là kết hôn hay anh còn lo nghĩ cho cô, mà cô đi thương mến người khác và thông báo với anh về điều đó. Cô mường tượng được nỗi đau ấy lớn đến nhường nào. Thế nên, nếu có phải chịu đựng thì cô sẽ chịu thay anh.
Đâu có ngờ rằng, thượng đế đặc biệt chú tâm đến mong muốn sở nguyện của cô, biến nó thành hiện thực. Đau ơi là đau.
- Không ngủ thì cũng để cho người khác ngủ.
Giọng nói hờ hững, nhạt lạt của Duy Bách cắt ngang dòng suy nghĩ của Lạc Lăng. Anh ta biết cô còn thức sao?
- Ngày nào cô còn nằm viện là ngày đó tôi còn đến. Nếu muốn gặp tôi hàng giờ hàng ngày thì cô cứ tiếp tục khóc, tiếp tục thức thâu đêm.
Anh ta biết cô đang khóc sao? Thì ra cô đã đánh thức giấc ngủ quý giá của anh ta.
Nếu là anh, anh sẽ làm mọi cách khiến cô cười. Anh không giỏi làm trò, cũng không giỏi kể những câu chuyện tiếu lâm nên những lúc như thế này anh thường giả vờ bị đau ngực, đau tim. Mà có lẽ anh đau thật.
Nhưng bây giờ thì sao? Nếu anh biết cô thành ra thế này anh có còn một chút cảm giác đau nào không?
Cả ngàn lần cô soạn tin nhắn rồi xóa. Cô rất muốn nói cho anh biết tình trạng hiện tại của mình nhưng cô không còn một chút lòng tin rằng những việc này khiến anh để tâm. Là anh quyết định cưới người khác, là anh chọn lựa bỏ cô lại. Nếu mọi việc đều do anh suy nghĩ thấu đáo mà chọn lựa thì thử hỏi cô níu kéo còn có ích gì. Vì cô không hợp với hoàn cảnh gia đình anh, vì cô quá hiểu anh, vì cô chưa tự lo bản thân mình được, vì cô quá tự ti... nên một chút tôn nghiêm cuối cùng cô quyết giữ lại.
Đoạn tình cảm này cô sẽ không níu kéo nữa… Đã dứt khoát từ bỏ nhưng cô vẫn còn đau lắm…
Khi một người sắp chết đuối, cho dù có với phải cái phao mục nát, thì họ cũng sẽ bám víu vào.
Tất nhiên, đã có lần cô suy nghĩ về Duy Bách. Nếu anh ta cư xử tử tế với cô, nếu anh ta nhẹ nhàng, dịu dàng, kiên nhẫn với cô một chút; có thể sẽ có ngày cô mềm lòng. Nhưng anh ta không coi cô ra gì. Đưa cô vào viện, ở đêm chăm sóc cô, nếu không vì sự sắp đặt của ba mẹ thì cũng chỉ là vì bản thân anh ta đang chuộc lỗi bởi một đêm không kiềm chế đã qua.
Sống ở đời nên nhìn sự việc, hiện tượng ở nhiều góc độ bằng con mắt khách quan, thực tế một chút.
Cô sớm đã chết tâm. Tin tưởng, yêu thương một người, giờ đối với cô đó là việc hết sức xa xỉ. Nếu sớm biết đã là như vậy thì cô cũng phải làm một số việc nên làm.
Buổi sáng hôm sau, Lạc Lăng không gay gắt, cứng đầu với Duy Bách nữa. Anh ta bảo cô ăn gì uống gì, cô liền làm theo. Hơn tám giờ, nhóm bác sĩ y tá vào kiểm tra tổng quát. Nhờ vậy cô biết được bệnh của mình có tên là suy nhược cơ thể, phổi ứ nước. Tốt thật, phải nằm viện cả tuần để theo dõi. Ba mẹ đi công tác ở nước ngoài không thể nói về là về ngay với cô được. Cô lại không muốn ba mẹ lo lắng nên mỗi khi họ điện thoại hỏi bệnh tình cô chỉ bảo là bất cứ lúc nào cũng có thể xuất viện. Duy Dương càng không thể đến và chăm sóc cô cả tuần. Nó phải ở nhà chăm chồng và đến trường gỏ đầu bọn trẻ dị thành niên. Ai cũng bận rộn, bộn bề công việc, chỉ mình cô là ăn ở không, có ở lại bệnh viện cả tuần cả tháng đối với cô cũng chẳng thành vấn đề. Chỉ là nếu phải ở lại cùng với Duy Bách thì cô cảm thấy bất tiện, bức bối.
Duy Bách ngồi sa lông, quay lưng về phía cô. Anh ta nói hơn chín giờ sẽ rời đi vậy mà đã mười giờ kém năm anh ta vẫn giữ tư thế ấy chăm chú xem tài liệu. Không quay lại nhìn cô lấy một cái, giọng đều đều, hờ hững anh nói.
- Tôi đã mời y tá riêng giúp cô.
- Thật vậy sao?
Sắc mặt Lạc Lăng ngay lập tức giãn ra. Nhưng cô sáng suốt nén xuống cảm xúc thoả mãn của mình.
Duy Bách quay đầu về phía cô, ánh mắt sắt lạnh, giọng băng lãnh.
- Là ngày một ngày hai tôi có thể dành thời gian cho cô, cả tuần thì không được.
Nói nghe có vẻ cô rất muốn anh ta ở lại. Đúng là chuyện không tưởng. Chỉ là anh ta nhấn cô vào nước, giữa đêm khuya, lúc cô say mèm; chỉ là anh ta đục nước béo cò cùng cô trải qua đêm đầu tiên, theo lý thì cũng nên có một chút trách nhiệm, không phải nên như vậy sao?
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
26 chương
6 chương
52 chương
6 chương
86 chương
37 chương
15 chương
68 chương