Nghiệp Báo Hài Nhi
Chương 9
7h tối, Nhi có mặt tại nhà Quân, với kinh nghiệm trước đây từng ra mắt bố mẹ Thắng nên cho dù đây là lần đầu tiên gặp mẹ Quân thì Nhi cũng không lấy làm bối rối. Ngược lại cô còn tỏ ra rất tự tin, đúng với hình mẫu một người phụ nữ năng động trong thời đại mới. Cầm trên tay hộp quà bên trong một chiếc khăn bằng vải lụa rất đẹp, món quà do chính tay Nhi lựa chọn. Ban đầu Nhi tính mua một thứ gì đó giá trị hơn, nhưng suy nghĩ lại gia đình của Quân về vật chất cơ bản là không thiếu. Tuy không phải đại gia giàu có nhưng kinh tế của Quân là cực kỳ ổn định. Nhi cũng được biết bố của Quân mất sớm, mẹ Quân một mình ở vậy nuôi con cho đến tận bây giờ. Đối với những người mẹ như này cái họ cần không phải là vật chất, mà chính là tình cảm. Trời đang vào thu, nếu như tặng một chiếc khăn để bà quàng cổ sẽ ấm áp hơn nhiều. Ban nãy Quân còn lo Nhi mua đồ đắt tiền sẽ bị mẹ nói hoang phí, nhưng nhìn thấy món quà Quân cũng ưng ý lắm. Bởi Quân biết mẹ mình cũng sẽ thích món quà giản dị thế này.
Cánh cửa được mở ra, Quân nói:
- - Em vào nhà đi, chắc mẹ đang dưới bếp chuẩn bị cơm đó. Để anh gọi mẹ.
Nhi đáp:
- - Không cần đâu anh, để em đi xuống bếp chào mẹ rồi phụ mẹ luôn.
Quân gật đầu ra vẻ hài lòng trước cách ứng xử khéo léo của vợ chưa cưới. Nhưng chẳng hiểu sao vừa đặt chân vào bên trong nhà Nhi bỗng có cảm giác hơi khó chịu. Cơ thể cảm thấy hơi nóng, một chút khó thở mặc dù nhà của Quân rất thoáng đãng và sạch sẽ. Mọi thứ đều được bố trí một cách hợp lý giữa các vật dụng. Mùi trầm hương thoang thoảng tạo cho ngôi nhà một sự ấm áp. Quân đóng cửa lại rồi dẫn Nhi xuống dưới phòng bếp, mẹ Quân, bà Tâm đang bày biện những món ăn mà bà mới nấu xong lên trên bàn. Quân chào mẹ:
- - Mẹ ơi, con về rồi….Mẹ xem con dẫn ai về này.
Bà Tâm rửa vội cái tay rồi vội vã quay lại cười mừng rỡ:
- - Về rồi hả con, người yêu à không vợ sắp cưới đây hả..? Chào cháu nhé, cô là mẹ thằng Quân, nghe nó kể về cháu nhiều lắm mà mãi hôm nay mới dẫn về nhà ra mắt mẹ. Đã vậy còn cầu hôn xong rồi mới để bà già này gặp nữa chứ...Ngồi, ngồi đi cháu.
Mẹ của Quân rất hồ hởi khi đón tiếp bạn gái của Quân, Nhi khẽ nói:
- - Dạ, con chào bác...Bác thông cảm cho con nhé, tại thời gian vừa rồi con mới lên chức thành ra công việc hơi nhiều, hôm nay con mới đến thăm bác được. Dạ, đây là cái khăn lụa con mua tặng bác, anh Quân có kể hôm nào bác cũng dậy sớm, thời tiết lạnh rồi bác nhớ giữ gìn sức khỏe.
Bà Tâm mỉm cười nhìn Nhi ra vẻ ưng ý lắm, tất nhiên rồi, một cô gái xinh đẹp, tốt nghiệp đại học, lại có công việc ổn định, đã vậy còn khéo ăn khéo nói, hiểu được tâm lý của người khác. Sau những giây phút đầu tiên gặp gỡ, Nhi gần như đã chiếm được cảm tình của mẹ Quân. Mọi chuyện diễn ra rất tự nhiên, cả ba người dùng bữa trong bầu không khí vui vẻ. Nhưng từ lúc bước chân vào nhà đến bây giờ Nhi vẫn còn cảm giác khó chịu, nhưng rất khó để nói đây là cảm giác gì. Bà Tâm bảo con trai:
- - Thôi chết, mẹ quên mất đấy. Mải nói chuyện với Nhi mà mẹ quên khuấy đi mất bảo con dẫn Nhi lên trên tầng thắp cho bố con nén nhang. Hai đứa rửa tay rồi lên luôn đi nhé, để đấy mẹ dọn cho. Hai đứa đi đi…
Quân vâng lời mẹ rồi cùng Nhi đứng dậy lên trên tầng hai, càng bước lên trên Nhi càng cảm thấy khó thở, hơi thở của cô lúc này không được đều. Tự dưng lúc này ngửi thấy mùi trầm hương Nhi lại thấy bức bối. Nhi khẽ hỏi:
- - Nhà anh lúc nào cũng có mùi này à..?
Quân mỉm cười:
- - Ừ, mẹ anh thích mùi trầm hương lắm, mẹ là người cũng tín. Tuần rằm, ngày lễ mẹ luôn ăn chay, hàng ngày niệm phật. Mẹ bảo nếu không có sự may mắn của thần phật thì có lẽ cả mẹ và anh cũng chết trong vụ tai nạn cướp đi tính mạng của bố anh rồi. Vậy nên mẹ lên chùa thỉnh thầy rồi đặt một bức tượng quan âm nhỏ ngay trong gian thờ. Lát đi lên em sẽ thấy, mùi hương dễ chịu mà, mẹ bảo trầm hương không nồng như hoa nhưng thanh tịnh, ấm áp. Mà trước anh hỏi em cũng bảo em thích còn gì..?
Nhi vội trả lời:
- - Thì em có nói không thích đâu, chắc do hôm nay em hơi mệt nên thấy không thoải mái.
Lên đến tầng 2, ngay gần cầu thang lên xuống chính là gian thờ, dù chưa bước vào mà mới đứng bên ngoài nhìn Nhi không những tin mà còn tự biết rằng mẹ của Quân là một người cực kỳ tín bởi những đồ vật cũng như cách bài trí mang một sắc thái tâm linh, hướng phật. Những ánh đèn thờ nhấp nháy xanh đỏ, một bức tượng quan thế âm bồ tát được đặt trên kệ gỗ khá cao chính giữa gian thờ, xung quanh là ba mặt kính tôn lên vẻ trang trọng, huyền bí của bức tượng. Gian thờ khiến cho Nhi cảm thấy choáng ngợp, khi mà vừa đặt bước chân đầu tiên vào bên trong, nhìn về phía bức tượng Quan Thế m Bồ Tát người Nhi chợt toát mồ hôi lạnh. Quân cúi lạy ba lạy rồi chắp tay xin trước, sau đó mới dẫn Nhi sang bên phía ban thờ đặt bát hương cùng di ảnh của bố mình.
Nhi cố gắng chịu đựng, thắp xong nén nhang Nhi gần như ngay lập tức bước nhanh ra khỏi căn phòng. Cô cúi mặt không dám ngẩng lên nhìn đường, dường như nếu càng ở lâu trong căn phòng này chắc có lẽ Nhi sẽ không thể thở nổi. Một áp lực vô hình đang bóp chẹn lấy cổ họng của Nhi. Chỉ còn hai bước nữa là ra khỏi gian thờ, Nhi đưa mắt lên nhìn đường nhưng rồi cô chợt giật bắn cả người khi mà cô nhìn thấy có người đang đứng trước cửa. Không ai khác chính là mẹ của Quân, chẳng hiểu bà Tâm đã đứng ở đó từ bao giờ, nhưng nhìn bà Tâm lúc này khuôn mặt đang khẽ nhăn lại, đôi mắt bà Tâm nhìn Nhi không chớp. Nhi vội nói:
- - Bác ạ, con với anh Quân thắp nhang cho bác trai xong rồi ạ.
Bà Tâm nheo mày nhìn Nhi không nói gì, Nhi đứng như phỗng bởi thái độ của mẹ Quân lúc này hơi là lạ. Bà Tâm chợt giật mình ấp úng hỏi:
- - Sao...sao thế hả cháu..?
Quân đi đằng sau Nhi mới cất lời:
- - Nhi bảo Nhi thắp hương cho bố xong rồi, mẹ làm sao thế..?
Bà Tâm ậm ờ:
- - Vậy….vậy hả...Xong rồi thì đi xuống dưới uống nước….Mẹ để ở bàn phòng khách rồi đấy.
Nhi vâng dạ gật đầu rồi cùng Quân bước xuống trước, bà Tâm đi đằng sau, bà vẫn chăm chăm nhìn Nhi như đang tìm kiếm hay có gì đó thắc mắc, nghi hoặc. Chính Nhi cũng cảm nhận được có người đang nhìn mình nên cô bất chợt quay lại. Vô tình ánh mắt của hai người phụ nữ chạm nhau, Nhi nổi da gà bởi cái nhìn mà bà Tâm dành cho cô không hề thiện cảm như cuộc gặp mặt lúc ban đầu. Hoảng hốt Nhi quay lại không dám nói gì. Xuống đến phòng khách, Nhi và Quân ngồi uống trà hoa cúc còn bà Tâm đi thẳng xuống bếp không nói lấy một lời. Trong người thấy không được khỏe, cộng thêm ánh nhìn sắc lẹm ban nãy mà mẹ chồng tương lai dành cho mình, Nhi nghĩ đã đến lúc rời khỏi đây. Nhi giả bộ mai còn công việc phải chuẩn bị sớm để lấy lý do ra về. Xuống bếp chào mẹ Quân mà Nhi cũng chỉ được đáp lại mỗi một câu lạnh nhạt:
- - Ừ, cháu về.
Không hiểu tại sao chỉ cách đây có 10 phút, bà Tâm vẫn còn đang tiếp đón Nhi vô cùng nhiệt tình thì nay lại tỏ ra thái độ rất lạnh nhạt dẫu cho Nhi dám tự tin trong bữa cơm cô không hề phạm phải một sai lầm nào.
Trên đường về Nhi hỏi Quân:
- - Mẹ anh sao thế, hình như bác không thích em thì phải..? Lúc nãy ra về em chào mà bác không được vui.
Quân ban nãy do ở bên ngoài đợi Nhi nên không rõ, Quân nói:
- - Chắc mẹ đang bận dọn dẹp ấy mà, chứ anh thấy lúc ăn cơm mẹ chẳng gắp thức ăn cho em mấy lần còn gì. Mẹ chỉ gắp thức ăn cho mỗi anh thôi đấy, em đừng lo.
Nhi thở dài hi vọng điều Quân nói là sự thật, nhưng có một chuyện đó là sau khi ra khỏi nhà của Quân thì Nhi đã thấy dễ chịu và thoải mái hơn hẳn, không hiểu tại sao ban nãy Nhi lại thấy bất an. Nghĩ bụng chắc là do tâm trạng hôm nay không được tốt thành ra nghĩ ngợi hơi nhiều. Nhìn đồng hồ mới gần 9h tối, Quân cười lém lỉnh:
- - Hãy con sớm, hay anh lên nhà em chút nhé….?
Nhi hiểu ý bèn đáp:
- - Thôi, chung cư gần 9h là họ cũng đi ngủ rồi. Đến khách sạn anh nhé.!?
Sau khi con trai chở người yêu về, bà Tâm một mình đi lên phòng thờ, bà quỳ dưới tấm đệm tròn, hai tay chắp trước ngực, mắt khẽ nhắm lại, tiếng kinh phật đang phát ra từ chiếc máy thu âm nhỏ đặt trên mặt bàn, mùi trầm hương phảng phất theo những làn khói trắng đang nhẹ nhàng lan tỏa khắp gian phòng. Bà Tâm đã quỳ ở đó 20 phút đồng hồ, bất ngờ bà Tâm đứng dậy cúi lạy Quan Thế m Bồ Tát rồi bước ra bên ngoài miệng lẩm bẩm:
- - Không được rồi….Có gì đó không ổn thì phải..!? Tại sao lúc nó bước ra khỏi phòng thờ mình lại nhìn thấy bao quanh nó có một vầng khói đen lúc hiện lúc mất. Chắc mai phải lên chùa nhờ sư thầy cho lời khuyên mới được. Từ lúc nhìn thấy mình lại thấy bất an, tâm không thể tịnh….
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
70 chương
20 chương
11 chương
290 chương