Trần Mặc Bạch không rõ vì sao mình lại nói như vậy, có lẽ là bởi anh muốn thấy cô tức giận. Thẩm Khê quay người lại, cô cau mày nhìn Trần Mặc Bạch, tựa như đang suy nghĩ điều gì. “Cô đang suy nghĩ điều gì vậy?” Trần Mặc Bạch tò mò hỏi. “Tôi đang nghĩ tại sao anh lại nói cho tôi biết mục đích thật của bản thân.” “Tại sao cô lại nghĩ như vậy?” “Tôi chỉ nghĩ đến một kết luận thôi, anh muốn chọc tôi nhưng không ngờ tôi lại nói “cảm ơn” với anh. Sự cảm kích của tôi không đúng như dự định của anh, anh không muốn nhận lời cảm ơn của tôi nên liền nói cho tôi biết sự thật.” “Như vậy cô sẽ tức giận sao?” Trần Mặc Bạch lại hỏi. “Tôi không tức giận. Anh không muốn nhận lời cảm ơn của tôi, điều đó thể hiện rằng anh sẽ không nhận báo đáp không công. Anh đã thành thực như thế thì tại sao tôi phải tức giận chứ?” “Nghe như tiến sĩ Thẩm đang khen nhân phẩm của tôi vậy.” “Chỉ trong chuyện này thôi.” Thẩm Khê gật gật đầu “Tiến sĩ Thẩm thật nghiêm túc khen nhân phẩm của tôi.” Nụ cười trên môi Trần Mặc Bạch càng thêm rõ ràng. Thẩm Khê cảm thấy nếu cứ tiếp tục đề tài này thì thật nhàm chán, cô đang định xoay người đi về phòng bệnh thì bị Trần Mặc Bạch túm lại. “Tiến sĩ Thẩm, cô đi qua phòng bệnh rồi.” “Vậy sao, cảm ơn.” Thẩm Khê trở về giường bệnh, Trần Mặc Bạch treo chai truyền nước lên giá rồi ngồi xuống chơi game trên điện thoại. Thẩm Khê buồn bực ngán ngẩm nhìn trần nhà, thở dài một cái. “Sao vậy?” “Tôi thấy có chút oán hận, suýt chút nữa thì bị một miếng bánh kem nhỏ hại chết rồi.” “Không phải cô nói với y tá trưởng rằng mình sẽ không hối hận sao?” “Thực sự thì tôi không hối hận, chỉ là ăn kiểu gì cũng sẽ đau bụng, chỉ tiếc tại sao anh không mua một cái thật lớn.” Trần Mặc Bạch khẽ cười: “Ồ, ra vậy. Vậy bữa tối tiến sĩ Thẩm muốn ăn gì? Ăn bánh kem nữa sao?” “Thôi, được ăn gì thì tôi ăn cái đó. Buổi tối mà bị đau bụng thì sẽ ngủ không ngon.” Thẩm Khê trả lời. “Ừ. Vậy lần sau cô có thể ăn tám cân cá hầm nữa không?” Trần Mặc Bạch nửa đùa nửa thật hỏi. “Tại sao anh lại hỏi vậy?” “Bởi vì nếu không ăn tám cân cá hầm này thì cô sẽ không bị viêm dạ dày đến mức phải nhập viện, cũng sẽ không vì một miếng bánh kem nhỏ mà thành ra như vậy.” “Nguyên nhân khiến tôi bị đau dạ dày chưa chắc đã phải do cá hầm, nếu như tôi ăn ở một quán khác biết đâu lại không xảy ra vấn đề gì. Cũng có thể nguyên nhân làm tôi đau dạ dày là do lúc đó tôi ăn màn thầu nướng hoặc là càng cua cay. Tôi sẽ không vì một nguyên nhân chưa chắc như vậy mà bỏ ăn cá hầm.” “Tôi hiểu rồi, chờ đến khi tiến sĩ Thẩm xuất viện, tôi sẽ mời cô đi ăn cá hầm ở những chỗ khác để xác định xem có phải do ăn cá hầm nên cô mới bị đau dạ dày hay không.” “Ừ, điều này thì có thể.” “Tối nay cô muốn ăn gì?” “Cháo đi.” Thẩm Khê bĩu môi, thật nhạt nhẽo, quá nhạt nhẽo. Trần Mặc Bạch cười cười. Hai ngày sau, Thẩm Khê xuất viện. Trần Mặc Phỉ tự mình lái xe tới đón Thẩm Khê, dọc đường đi chị không ngừng xin lỗi vì đã tiếp đón không chu đáo khiến cho Thẩm Khê bị đau dạ dày. Trần Mặc Bạch đang lái xe có thể nhìn thấy vẻ mặt ngốc nghếch hết gật rồi lắc đầu của Thẩm Khê qua gương chiếu hậu. “Dường như tiến sĩ Thẩm có điều gì muốn nói thì phải?” Trần Mặc Bạch mở miệng hỏi. “Có thể tôi bị viêm dạ dày là do sau khi về nước tôi không quen với đồ ăn ở đây, cũng có thể buổi tối hôm trước tôi ăn đồ linh tinh nên đau bụng. Tôi nghĩ tất cả các nguyên nhân làm tôi bị đau dạ dày không liên quan đến chủ tịch Trần.” Thẩm Khê nghiêm túc nói. Trần Mặc Bạch nở nụ cười: “Vậy nên chị à, chị không cần phải tiếp tục xin lỗi cô ấy nữa đâu, bởi tiến sĩ Thẩm không hiểu tại sao chị lại xin lỗi cô ấy nên cô ấy sẽ không nhận đâu.” “Ừ… Vậy được rồi…” Trần Mặc Phỉ nhìn em trai “Chị không ngờ em rất hiểu tiến sĩ Thẩm đấy?” “Thiên tài với thiên tài dễ hiểu nhau hơn.” “Trong một vài lĩnh vực tôi đúng được gọi là thiên tài nhưng anh Trần là thiên tài trong lĩnh vực nào vậy?” Trần Mặc Phỉ hiếm khi cười ra tiếng: “Chị cũng rất muốn biết.” “Nếu như trong lòng tiến sĩ Thẩm tôi không phải thiên tài thì cô đã không chỉ vì một câu nói của tôi mà bay từ nước Mỹ xa xôi đến đây.” Trần Mặc Bạch nói. “Tôi thừa nhận anh có tiềm năng làm thiên tài.” Lúc này, di động của Thẩm Khê vang lên. Cô nhìn dãy số trên màn hình, muốn ấn nghe nhưng rồi lại do dự không quyết định. Trần Mặc Bạch nhìn vẻ mặt của Thẩm Khê qua gương chiếu hậu, mở miệng hỏi: “Là mẹ của cô gọi à?” “Ừ… đúng vậy, sao anh biết?” “Lần trước vẻ mặt của cô cũng như vậy.” Thẩm Khê gật gật đầu, cuối cùng cô vẫn nghe điện thoại, bởi vì nếu cô không nghe, mẹ vẫn sẽ gọi cho đến khi cô nhận mới thôi. “Alo… mẹ…” Thẩm Khê vừa mới mở miệng, mẹ cô đã bắt đầu lải nhải. Bước đầu tiên trách Thẩm Khê không về nhà thăm bà, thứ hai nói đối tượng xem mắt đang chờ cô, bước thứ ba lại trách tại sao lại phải sang nước ngoài làm kỹ sư rồi cái gì mà xe đua. “Mẹ hỏi rồi, con là tiến sĩ của MIT. Mẹ nhờ sinh viên cách vách tìm hiểu về con một chút, con có rất nhiều luận văn, còn nói có rất nhiều đề tài nghiên cứu muốn mời con, cậu ta nói con rất giỏi về khí động lực học, lĩnh vực đó có thể chế tạo tên lửa, sau đó nhất định có thể lên làm viện sĩ! Chẳng phải như thế tốt hơn là đi làm cái gì mà đua xe sao?” (Viện sĩ: thành viên hiệp hội khoa học) “Mẹ, bất kể là chế tạo tên lửa hay thiết kế xe đua F1 thì bọn con đều là một nhà khoa học.” “Sao có thể nói như vậy chứ, xe đua thì chỉ có thể vòng quanh một chỗ còn tên lửa có thể bay lên trời đó. Giáo viên hướng dẫn đại học trước đây của con còn gọi điện tới hỏi mẹ xem con có định về nước không, thầy ấy có một hạng mục rất quan trọng chấp nhận lương cao mời con đó.” “Ở trong lòng của con, xe đua chẳng khác nào tên lửa nhưng con thích xe đua hơn.” “Đứa bé này… cơ hội tốt như thế tại sao con lại không nghe lời mẹ…” “Mẹ, bên cạnh con còn có người khác, con cúp máy trước đây.” “Này, Tiểu Khê! Tiểu Khê!” Cúp điện thoại, Thẩm Khê không nói chuyện mà nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Thấy vẻ mặt cô như thế, Trần Mặc Phỉ không biết phải nói gì cho phải. Trần Mặc Bạch đưa Trần Mặc Phỉ đến dưới công ty: “Chị, em đưa tiến sĩ Thẩm đi giải sầu.” “Do em không muốn đi làm chứ gì?” Trần Mặc Phỉ cười nói. “Chắc chị biết em có cách làm cô ấy vui lên chứ?” “Được rồi. Nhưng dù thế nào chị cũng không hy vọng ngày mai lại nghe được tin tiến sĩ Thẩm nằm viện.” Trần Mặc Phỉ nhắc nhở. “Chị yên tâm, sẽ không như vậy.” “Còn nữa, chị đã nói với em chuyện liên quan đến cô Triệu, em nhớ lấy cho chị.” “Em sẽ nhớ, nhưng nếu chị muốn em đặt cô Triệu vào trong lòng, em nghĩ em không chắc có thể làm được.” “Được rồi, được rồi, chị chỉ hy vọng em có thể nghiêm túc một chút.” Đến khi trong xe chỉ còn lại hai người họ, Thẩm Khê mở miệng nói: “Để cân bằng cảm xúc tôi cần chút thời gian, anh không cần vì tôi mà làm cái gì đâu.” “Mẹ cô nói gì vậy?” “Mẹ tôi cho rằng chế tạo tên lửa có giá trị hơn là thiết kế xe đua, mà giáo viên hướng dẫn thời đại học của tôi giờ đã là viện sĩ, hạng mục của thầy ấy có ý định mời tôi về phụ trách. Anh cũng cảm thấy chế tạo tên lửa tốt hơn thiết kế xe đua sao?” Thẩm Khê hỏi. Trần Mặc Bạch không trả lời cô ngay, sự im lặng của anh làm Thẩm Khê bắt đầu thấy nóng ruột. “Từ quan điểm của xã hội và sự tiến bộ của nhân loại mà nói, nếu như tiến sĩ Thẩm dấn thân vào lĩnh vực hàng không cũng có khả năng sáng tạo tương đương với việc làm kỹ sư chế tạo xe đua F1, điều này logic rõ ràng, cô cũng rất rõ ràng.” Thẩm Khê quay mặt đi, sự chờ mong trong lòng thoáng chốc nguội đi vài phần. “Thế nhưng, đối với tiến sĩ Thẩm mà nói thì xe đua F1 có ý nghĩa hơn cả tên lửa, tàu vũ trụ hay phi thuyền, bởi vì cô làm thế không phải chỉ vì cô yêu quý nó mà cô muốn tiếp tục điều mà Thẩm Xuyên muốn làm, hoàn thành những việc mà anh trai cô chưa làm được. Nếu như rời khỏi F1, mối liên hệ giữa cô và Thẩm Xuyên sẽ cắt đứt hoàn toàn. Một người dù có thiên phú cao đến đâu cũng phải yêu quý việc mình muốn làm thì mới có thể phát huy năng lực của mình đến tối đa. Vì vậy, bất luận từ góc độ tình cảm hay là từ năng lực phát huy, làm một kỹ sư F1 càng thích hợp với cô hơn.” Thẩm Khê vẫn nhìn ra cửa sổ nhưng trên môi cô dần vẽ ra một nụ cười. “Anh biết tại sao tôi lại đến tìm anh không? Mọi người đều nói anh muốn tôi đến Duệ Phong, sau đó mời tôi làm luôn ở đó chứ không phải vì cho tôi một cơ hội thuyết phục anh quay trở lại F1.” “Vậy ư?” “Thực ra tôi biết mình không thể ép buộc người khác làm bất cứ chuyện gì, trừ khi anh vẫn yêu quý F1. Nếu không dù tôi có nói nhiều hơn nữa, giống như việc mẹ tôi nói chuyện tên lửa với tôi vậy, tất cả là do anh không thể quay lại.” “Ý của tiến sĩ Thẩm là tôi vẫn còn muốn đua xe?” “Đúng thế.” “Tại sao cô lại thấy vậy?” “Thời điểm lái chiếc xe kia, anh đã rất lâu không chạm vào xe đua F1. Nếu như anh thực sự không có bất kỳ lưu luyến gì với nó thì sẽ không thể có được tốc độ nhanh như thế. Ở trong lòng anh, có lẽ là trong lúc rảnh rỗi, cũng có lẽ là ở trong mơ, nhất định anh đã vô số lần tưởng tượng mình đang đua xe. Tôi đến đây chỉ để anh tìm ra một cơ hội để trở về mà thôi.” Thẩm Khê nhìn hàng ghế phía trước nhưng cô không thấy được vẻ mặt của Trần Mặc Bạch. Cô vô thức suy đoán cảm xúc lúc này của Trần Mặc Bạch, thế nhưng nó chưa bao giờ là sở trường của cô. “Nếu như tôi thực sự yêu quý đua xe thì sẽ không dễ dàng từ bỏ.” “Lời nói của anh không đúng với logic. Có rất nhiều nguyên nhân khiến chúng ta từ bỏ nhưng nếu đã trở về thì nhất định là do yêu quý.”.