Nghịch lân - liễu hạ huy

Chương 9 : Quên cả sống chết ! ​

- Giết. Phong nhận cắt rát da thịt, going như là tiếng chà giấy nhám. Ô Nha là một sát thủ hơn nữa là một cao thủ, chơ tới bây giờ hắn cũng chưa thất thủ lần nào. Dao trái cây dài hơn một thước đâm vào trong thịt, sau đó không có bất kỳ ngăn cản nào, đâm về phía trước, cho đến khi chuôi dao ngừng lại. Một dao của hắn đã đâm xuyên qua tay của Lý Mục Dương. - Ta cmn. Ô Nha thầm mắng ở trong long: - Làm sao lại đâm thủng bàn tay của tên đen thui này? Hắn áo não nghĩ , thật sự khó có thể nhận kết quả như vậy . Hắn đã dùng mâm trái cây nện vào đầu tên tiểu tử này, dựa theo dự đoán của hắn thì tên này hẳn là bể đầu chảy máu ngã xuống đất không dậy nổi mới đúng . Một dao kia của hắn nhắm thẳng vào cổ của Thôi Tiểu Tâm, bởi vì chỉ có nàng mới đáng giá để sát thủ Ô Nha tự mình ra tay . Máu của người thường chỉ làm bẩn bàn tay cùng quần áo của hắn . Hắn là một sát thủ rất kỹ tính. Chỉ là dao trong tay hắn lại đâm vào trong lòng bàn tay của người thiêu niên kia, đây không phải là chuyện mà hắn ưng ý. Dao đâm vào trong thịt, máu tươi chảy ra. Thẳng cho đến khi máu tươi chảy xuống thì Lý Mục Dương mới xác định mình đã ngăn được một dao kia. Hắn nhếch môi nở nụ cười , đắc ý nói: - Tôi đã chặn được. Hắn không có cảm giác đau đơ, cả người đang ở trong một loại trạng thái vui mừng khi bản thân đã cứu Thôi Tiểu Tâm một mạng. Hắn không biết mình làm sao làm được , giống như là Ô Nha không biết vì sao một dao của hắn lại đâm vào bàn tay của Lý Mục Dương. Hắn chính là như vậy không chút do dự đánh tới , đưa tay bắt tới con dao kia của Ô Nha. Sau đó con dao đâm thẳng vào tay hắn. Oh, không đúng là vào trong lòng bàn tay. Lý Mục Dương không rõ mấu chốt của vấn đề nhưng Ô Nha hiểu được. Đúng như lúc trước hắn đã thấy, Lý Mục Dương chỉ là một thiếu niên bình thường, là một tên phế vật chỉ hơi kích động là chảy mồ hôi. Nhưng mà hắn là Ô Nha là Điêu Vương, là sát thủ xếp hạng 20 trong bảng xếp hạng sát thủ ở quốc nội. Dựa theo suy nghĩ của hắn thì ít nhất hắn có thể xếp vào top 10. Một đao kia của hắn là “ Anh Hoa trảm”, xoay tròn giống như một đóa hoa lượn vòng, sau đó ở trên vật bị đâm vào điêu khắc ra một đóa hoa. Khi đó , bởi vì tốc độ của hắn quá nhanh , động tác lại quá mức nhanh nhẹn , thậm chí đối với phương còn không có cảm giác được đau đớn trên thân thể. Thẳng cho đến khi máu chảy ra, thì đóa hoa kia cũng đã được thành hình. Hắn rất tin tưởng vào tay của mình, hắn càng tin tưởng vào tốc độ ra tay của mình. Nhưng mà làm sao lại dao lại cắm vào tay của tên phế vật trước mắt ? - Tôi chặn được rồi. Nghe được câu này của Lý Mục Dương, Ô Nha càng cảm thấy đây là sự khiêu khích, đây là sỉ nhục lớn nhất trong kiếp sống sát thủ của mình. - Ngươi không chặn được. Ô Nha thanh âm lạnh như băng nói . Lúc nói chuyện thì hắn đã rút con dao từ trong lòng bàn tay của Lý Mục Dương ra. “Vù” Dao găm đã ra đồng thời còn mang theo rất nhiều máu tươi. Tận đến giờ phút này , Lý Mục Dương mới phát ra tiếng kêu thảm vì đau đớn. Trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một cái lỗ, cái lỗ kia giống như là một lỗ đen đang giải phóng ra sự thống khổ, muốn cắn nuốt đưa hắn vào trong địa ngục. Bởi vì quá mức đau đớn , thân thể Lý Mục Dương đã run lên. “Vù” Ô Nha lại ra tay đâm vào cổ của Thôi Tiểu Tâm, vẫn dùng đến “ Anh Hoa trảm” chiêu cố thẩm mỹ nhất mà hắn thích. “Vù” Thân thể Lý Mục Dương lại lao về phía trước, lại một lần nữa bàn tay chặn được dao của Ô Nha. "Lộp bộp ---- " Trong lòng Ô Nha hoảng sợ, đồng tử mở rộng, vẻ mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm Lý Mục Dương . Nếu như nói lần đầu tiên là vận khí , là ngẫu nhiên . Nhưng lần thứ hai lại là chuyện gì xảy ra vậy? Lần này hắn đã tăng tốc độ, hơn nữa đã rất phòng bị Lý Mục Dương. Tên đó lại phá giải “ Anh Hoa trảm”, chộp con dao vào bàn tay, mặc dù là rất ngu xuẩn, dùng bàn tay để chặn dao. Nhưng mà lần này đã làm Ô Nha hoài nghi: Không phải tiểu tử này là một cao nhân ẩn thế đó chứ? Hoặc là nói là đệ tử của vị cao nhân ẩn thế nào đó? Đã sớm nghe nói Giang Nam thành sừng sững ngàn vạn năm mà không ngã, vẫn luôn duy trì cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt. Nhân tài ẩn dật , nội tình thâm hậu . Chẳng lẽ nói mình không cẩn thận nên đã đụng phải một người như vậy? - Lý Mục Dương. Thôi Tiểu Tâm lên tiếng kinh hô . Nắm tách CF trước mặt ném tới Ô Nha. Ô Nha phất ống tay áo một cái , CF trong ly liền hóa thành một đoàn nhiệt khí tiêu thất, ly CF lại bay thẳng về phía Thôi Tiểu Tâm. Từ lúc ám sát đến bây giờ , một màn này phát sinh trong điện quang hỏa thạch, làm cho những người khác cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. “Rắc” Thẳng đến khi ly CF vỡ nát đập ở trên tường thì những người khahcs này mới kinh hô chạy trốn. - Giết người , giết người… - Báo cảnh sát, mau báo cảnh sát đi.. - Đừng giết ta...ta không nhìn thấy bất cứ thứ gì , ta căn bản không biết khóe miệng của ngươi có một nốt ruồi màu tím. … - Muốn chết. Ô Nha tức giận vì bị Thôi Tiểu Tâm phản kích. Không phải không thừa nhận, Lý Mục Dương là một tên đen rất chói mắt. Bị một tên phế vật như vậy liên tục chặn lại hai làn “ Anh Hoa trảm” đã làm hắn cảm thấy bị vũ nhục, ngay cả mục tiêu mà mình ra tay ám sát cũng phản kháng, điều này làm cho hắn rất khó nhận . Hắn là một sát thủ, cũng là một nhà nghệ thuật gia . Hắn thích công việc của mình , hắn hi vọng khi mình giết người đối phương không có bất kỳ thống khổ , thậm chí trước khi tắt thở thì cũng không biết rằng mình đã bị giết. Hắn hy vọng trên mặt của bọn họ vẫn còn nở nụ cười, hắn vẫn rất hà khắc với tiêu chuẩn của mình nhưng mà mọi chuyện hôm nay đã phá đi mỹ cảm trong lòng của hắn. Hối hận vì bản thân đã ra cửa khi không xem lịch, nói cách khác hắn nhất định sẽ lựa chọn một thời gian thích hợp hơn, nếu hắn chú ý một chút nhìn vào tờ lịch thì có thể thấy được trên đó có ghi: Hôm nay kị giết người . Ô Nha thấp giọng quát nói, bộ đồ trên người của hắn khẽ động, con dao trái cây trong tay hắn hiện ra một tầng khí mang màu trắng. Mà con dao kia cũng biến thành một thanh kiếm lớn, sau đó hắn vung kiếm bổ về phía Thôi Tiểu Tâm. Nhất Khí Phách Hoa Sơn. Hắn muốn chém Thôi Tiểu Tâm ra thành hai khúc. Nếu tên thiếu niên kia dám chặn lại thì hắn cũng sẽ bị chém thành hai khúc. Lúc này đây , hắn bắt đầu chờ mong Lý Mục Dương xả thân mà ra rồi. Một đao trảm hai người , coi như là chém vị thiên kim tiểu thư kia đồng thời còn khuyến mãi thêm một đầu người nữa. Nói cách khác , sẽ không ai quan tâm sống chết của một tên như vậy. Hắn cũng không xứng chết ở dưới đao của mình . - Ngươi không thể giết nàng . Lý Mục Dương khàn giọng quát . Ánh mắt của hắn biến thành màu đỏ , hai tròng mắt lại một lần nữa bị hồng vân bao phủ lấy. Trên mu bàn tay phải lại sinh ra một lớp vậy chẳng qua là càng dày hơn một chút so với lúc ở Lạc Nhật hồ. Lúc ở Lạc Nhật hồ là vẫn còn trong suốt nếu không cẩn thận quan sát thì sẽ không phát hiện được nhưng mà lúc này lại hoi mờ, bên trong có lôi điện màu xám, có những đám mây nhỏ cũng lôi vân đang nhảy múa lên lân phiến. Lý Mục Dương thấy được trong lòng của mình đã tràn ngập thô bạo khí , giống như là có người đoạt đi món đồ quý nhất của mình. Hắn muốn phát tiết , muốn hủy diệt . Muốn phá hủy tên nhân loại nhỏ bé đê tiện trước mắt này. Lý Mục Dương đấm ra một quyền . Quả đám của hắn nhắm về phía thành kiếm của Ô Nha. “Vù” Bạch quang lóe ra , tràn ngập kiếm khí. Quán CF đã bị tàn phá bởi hai cỗ lực lượng này. “Ầm” Thân thể của Ô Nha nện thẳng vào một cái tủ ở quầy Bar, yết hầu ngọt lịm , khóe miệng phun ra một ngụm máu. - Con mẹ nhà mày. Hắn chỉ vào Lý Mục Dương đang ở trạng thái cuồng bạo: - Dám lấy tay không đỡ lấy dao sắc à?