Nghịch lân - liễu hạ huy

Chương 8 : Sát thủ ô nha ! ​

- Vừa ra đời đã bị sét đánh? Thôi Tiểu Tâm trừng to mắt , lên tiếng kinh hô . Bởi vì chuyện này chuyện quá mức không thể tưởng tượng , mặc dù là tính cách trầm tĩnh kiến thức rộng rãi như Thôi Tiểu Tâm cũng phát ra tiếng than sợ hãi. Tầm mắt của tất cả mọi người trong quán CF đều nhìn về phía này, sau đó vẻ mặt mọi người trở nên hài hước quỷ dị . - Vì muốn để cho cô gái ấy cảm thấy vui vẻ, tiểu tử đó không từ một thủ đoạn nào a. - Bị sét đánh còn có thể sống? Cho rằng chúng ta là kẻ ngốc sao? - Cũng không phải là không thể được , bằng không anh giải thích vì sao hắn lại đen như vậy? … Thôi Tiểu Tâm cũng biết giọng nói của mình hơi lớn một ít, sẽ mang đến một ít phiền toái cho Lý Mục Dương, mặt mang vẻ áy náy nói: - Lý Mục Dương, không phải tôi cố ý, tôi cảm thấy được loại chuyện này thật sự làm cho người ta rất khó mà tiếp nhận . - Tôi hiểu được. Lý Mục Dương gật đầu , lòng tràn đầy chua sót nói: - Đừng nói là cậu không có biện pháp tiếp nhận, tôi đã trả qua mười mấy năm rồi mà cũng không có biện pháp tiếp nhận sự thật này nữa. - Chuyện này là thật sao? - Thiên chân vạn xác . Lý Mục Dương vô cùng khẳng định gật đầu . Thôi Tiểu Tâm tin , nàng có thể từ ánh mắt của Lý Mục Dương đọc được sự thẳng thắn thành khẩn cùng với vẻ thống khổ của hắn. Có thể lý giải , mặc cho ai bị sét đánh đều sẽ không cảm thấy đây là một chuyện khoái trá gì. - Cho nên thân thể của cậu luôn không tốt sao? - Ừh, nghe nói tôi vừa mới sinh ra toàn thân đều là máu chỉ thiếu chút nữa là đi bán muối rồi. Sau đó cha mẹ của tôi mời bên ngoài một lão đạo sĩ giang hồ về, chính là lão đạo đã dạ “ Phá Thể thuật” cho em gái của tôi. Mỗi ngày lão ấy đều bắt tôi uống vô số thuốc, duy trì hơn mười mấy năm mới có được thân xác như ngày hôm nay. Bất quá cũng có rất nhiều di chứng , tôi không thể uống đồ uống có tính kích thích bởi vì tim của tôi rất yếu. Không thể ăn những vật kích thích, không thể vận động quá mức, không có biện pháp để học tập công phu, ngay cả môn “ Ngũ Cầm Hí” đơn giản nhất cũng không thể nào học được. Lý Mục Dương nhìn Thôi Tiểu Tâm , vẻ mặt bất đắc dĩ nói: - Lúc rời đi lão đạo sĩ nói rằng não của tôi bị trùng kích cho nên luôn mệt mỏi. Loại chuyện này không ai có thể trị được, không phải là tôi không muốn học chỉ là mỗi lần tôi mở sách vở ra thì đầu óc liền cảm thấy mơ mơ màng màng. Tôi đã thử rất nhiều biện pháp như cột tóc của mình trên xà nhà, đâm kim vào đùi của mình, dùng dầu nóng và tiểu xoa vào huyệt Thái Dương nhưng cũng không có chút tác dụng gì, tôi đã bị cơn buồn ngủ đánh bại, mọi chuyện sau đó cậu đều biết, tôi đành cam chịu thôi. Thôi Tiểu Tâm vô cùng đồng tình với Lý Mục Dương, nói: - Chỉ là 1 tháng nữa là tới kỳ thi tốt nghiệp, nếu cậu không chuẩn bị thì cuộc sống sau này của cậu sẽ như thế nào? Cũng không thể ngủ cả đời được. - Tôi đã nghĩ, mỗi ngày đều suy nghĩ nhưng mà có ích gì? - Từ hôm nay trở đi tôi sẽ kèm giúp cậu học. Thôi Tiểu Tâm cắn răng, nói: - Ở chỗ này. Lý Mục Dương xua tay cự tuyệt , nói: - Thôi Tiểu Tâm, tôi vô cùng cảm ơn ý tốt của cuậ nhưng mà tôi không thể làm phiền cậu được. Trước kia Lý Tư Niệm cũng muốn giúp tôi học nhưng mà nó cũng đã thất bại. - Tôi không tin. Vẻ mặt Thôi Tiểu Tâm kiên định nói, nàng vốn là một cô gái cố chấp chỉ cần chuyện nàng nhận định thì nhất định sẽ không bỏ qua: - Tôi không tin trên thế giới này có chuyện không thể làm được, từ hôm nay trở đi tôi sẽ giúp cậu học. Bắt đầu từ các môn cơ bản, cậu muốn học cái gì, muốn hỏi cái gì thì tôi cũng có thể trả lời. Cho dù là thời gian ít một chút nhưng mà dù sao cũng tốt hơn là không làm gì cả. - Nhưng mà tôi sợ… - Không có nhưng nhị gì hết . Thôi Tiểu Tâm cắt ngang câu nói của Lý Mục Dương: - Không nên cảm thấy sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của tôi, tôi đã chuẩn bị xong rồi, tôi nhất định sẽ đậu vào ĐH Tây Phong. "--------" Cô bé này tự tin bộ dáng làm cho người ta váng đầu hoa mắt. - Lý Mục Dương, đáp án của cậu đâu? - Vậy thì xin nhờ rồi. Lý Mục Dương trầm giọng nói . Thiếu nam thiếu nữ nhìn nhau cười, điều này đã kích động long của Lý Mục Dương. Cảm giác như thế thật tốt - Tiểu thư, các vị có muốn dùng trái cây khong? Một phục vụ bưng mâm trái cây đưa tới. Lý Mục Dương nhìn hắn một cái , nhìn thấy là một khuôn mặt tuấn tú tiểu suất ca , cũng không phải là nhân viên đưa CF vào lúc nãy, cười nói: - Cảm ơn. Hắn học lễ nghi quý tộc như Thôi Tiểu Tâm, giống như đúc làm cho hai mắt Thôi Tiểu Tâm tỏa sáng, giống như ngồi ở trước mặt nàng là một vị kỵ sĩ vậy. - Cậu gọi trái cây à? Thôi Tiểu Tâm lên tiếng hỏi . - Không có. Lý Mục Dương lắc đầu: - Chẳng lẽ không phải là cậu gọi sao? - Tôi không… Khuôn mặt Thôi Tiểu Tâm tái nhợt, há mồm muốn nói cái gì đó. Phản ứng của nàng rất nhanh nhưng chung quy vẫn đã chậm một bước . Tên phục vụ kia nở ra nụ cười tàn nhẫn, trong tay hắn xuất hiện một con dao sắc bén, đâm thẳng về phía cổ của Thôi Tiểu Tâm. Cổ là một trong các bộ phận yếu ớt nhất trong cơ thể, chỉ cần trúng một chút thì thân thể kia sẽ tan thành mây khói . Đây là mục tiêu hắn đến Giang Nam lần này. - Nguy hiểm. Lý Mục Dương cảm thấy khí tức nguy hiểm . Giống như là người ở trong núi hoang , có một con quái thú đang đứng trước mặt. Tim hắn đập nhanh, mỗi sợi long tơ đều dựng đứng lên. Lý Mục Dương ngồi ở đối diện Thôi Tiểu Tâm, cho nên phản ứng đầu tiên của hắn khi nhìn thấy tên sát thủ kia rút dao ra là đánh vào gáy của hắn. Không có lựa chọn tốt hơn , hắn cũng không biết còn có lựa chọn khác hay không Trốn? Đó cũng là một lựa chọn không tôi nhưng mà ý nghĩ như vậy căn bản sẽ không xuất hiện trong đầu của hắn. Hắn há mồm muốn gọi , lại không kêu ra thanh âm . Trái tim của hắn đập nhanh, thậm chí hắn lo lắng tim của mình sẽ đập ra khỏi lồng ngực. Lý Mục Dương cũng rất sợ hãi , sợ phải chết Nhưng mà hắn vẫn vươn tay về phía tên sát thủ kia. Hắn bổ nhào vào, hắn muốn dùng thân thể của mình để che ở trướ mặt Thôi Tiểu Tâm. Trước kia xuất thủ, tên sát thủ kia đã sớm lưu ý đến tình huống của bên này . Trừ vị thiên kim của quốc nội này ra thì cũng chỉ có một tên thiếu niên da đen ngồi ở đối diện với nàng. Là sát thủ xếp hạng trong top 20 của quốc nội, Ô Nha có thân thủ cao siêu cùng ánh mắt sắc bén . Hắn cùng tin phán đoán của mình , tên thiếu niên xấu xí chỉ là một người bình thường, thậm chí còn yếu hơn cả người bình thường. Chỉ nói vài câu mà thôi thì trán của hắn cũng đã ra mồ hôi, khi đứng thẳng thì hai chân cũng run run. Hắn thấy tận mắt Lý Mục Dương giữ lại Thôi Tiểu Tâm khi phát sinh tất cả mọi chuyện, càng thêm cẩn thận so với tất cả mọi người. - Đồ không biết sống chết. Ô Nha trong lòng khinh miệt thầm nghĩ . Hắn cũng không muốn ra tay với Lý Mục Dương, dù sao hắn chỉ là một người nhận tiền để làm việc, làm sát thủ cũng không có chuyện mua một tặng một. Hắn đã từng đoán rằng tên ngu ngốc kia khi thấy mình động thủ thì sẽ không thể động đậy nhưng không nghĩ tới tên ngu ngốc này lại dám chơi trò anh hung cứu mỹ nhân. Anh hùng nào có kết cục tốt hay sao? Mỹ nhân không phải dễ cứu như vậy. Lý Mục Dương còn không có xông lại , Ô Nha cũng đã bưng mâm trái cây lên rồi nện vào đầu Lý Mục Dương. “Bịch” Mâm trái cây nện trúng đầu Lý Mục Dương, thân thể Lý Mục Dương hơi khựng lại. Mà tay phải của Ô Nha cũng không nhàn rỗi. Dao trái cây trong tay hắn giống như một cây Đào Hoa đao, hướng về phía cổ của Thôi Tiểu Tâm. Hắn muốn điêu khắc một đóa hoa trên chiếc cổ trắng nõn của Thôi Tiểu Tâm, để cho dù máu đỏ thẩm kia khi bắn ra ngoài thì nở rộ giống như một đóa hoa kiều diễm. - Giết. Con dao đã đâm vào trúng da thịt.