Nghịch lân - liễu hạ huy

Chương 10 : Trong mơ có rồng.​

Tiếng thét chói tai, những âm thanh va vào nhau khi mọi người bỏ chạy . Lý Mục Dương đứng ở trung tâm lốc xoáy, cũng không động đậy. Còn mắt màu đỏ như máu của hắn nhìn chằm chằm vào Ô Nha, nhìn chằm chằm vào bàn tay của mình. Hắn bẻ một cái chân bàn rồi đi về phía Ô Nha đang ngã trên mặt đất. Mỗi bước đi đều rất dùng sức. Lý Mục Dương đã không còn bị khống chế bởi nội tâm của mình, trong cơ thể của hắn giống như cất dấu một đầu quái thú , đầu quái thú kia đã bị chọc giận làm cho hắn càng làm ra những chuyện điên cuồng. - Lý Mục Dương. Thôi Tiểu Tâm từ dưới đất bò dậy , gấp giọng hô tên Lý Mục Dương. Nàng đã bị trận khí tràng nổ tung kia đẩy ngã, trên tay xuất hiện từng vết xước. Nàng thấy Lý Mục Dương đi về phía tên sát thủ kia, thân thể của hắn đã bị đánh mạnh vào trên vách tường, sau đó ngã xuống đất. Nàng thấy được thân thể của mình rã rời, nhưng mà vẫn cắn răng tiến về phía Lý Mục Dương. Nàng không biết chuyện gì xảy ra , nhưng nàng biết Lý Mục Dương đang làm một chuyện vô cùng nguy hiểm . - Tên đáng chết. Ô Nha thân thể từ dưới đất bay lên . Không phải đi , cũng không phải đứng . Không có mượn dùng bất luận ngoại lực gì , thân thể hắn giống như là Quỷ Hồn trôi lơ lửng trên không trung . Bắt đầu vẫn là hoành phiêu , tới giữa không trung thì một lần nữa đứng thẳng . Hắn đứng ở giữa không trung , ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Lý Mục Dương, thanh âm rét lạnh như tới từ địa ngục vậy, nói: - Đồ không biết sống chết.. Tay phải của hắn trên không trung vẽ ra vài cái, liền xuất hiện một khung cửa màu bạc. Trong miệng của hắn phát ra thanh âm cổ quái , sau đó một đám quạ tối đen tản mát ra khí tức tử vong đánh về phía gáy của Lý Mục Dương. Rất nhiều quạ, dường như đã nhét đầy cả quán CF. Chúng nó trầm mặc không tiếng động , nhưng ánh mắt hung ác tham lam giống hệt chủ nhân của bọn nó. “Vù Vù…” Chúng nó vuốt cánh , bao phủ về phía Lý Mục Dương, giống như là mây đen muốn ôm lấy Lý Mục Dương, sau đó từ từ rỉa thịt của Lý Mục Dương, đến khi không còn cục xương nào nữa mới thôi. - Nghiệt súc. Một tiếng quát lớn truyền đến . Một quả cầu ánh sáng màu đỏ xuất hiện ở đỉnh đầu của Lý Mục Dương, khi đám quạ này tiếp xúc với quả cầu màu vàng này thì liền hóa thành một đoàn khói đen, tiêu tán đi. Quang mang màu vàng vẫn còn đó, thẳng đến khi toàn bộ quạ trong quán CF đều hóa thành khói đen . Quả cầu ánh sáng màu đỏ biến mất , cánh cửa hư không màu đen của Ô Nha cũng đã biến mất Tất cả đám quạ đều biến mất , khói đặc cũng đã biến mất . Sát thủ Ô Nha biến mất, sau đó cả Lý Mục Dương cùng Thôi Tiểu Tâm cũng biến mất không thấy . Lý Mục Dương đánh giá chung quanh một lần , rồi nhìn về phía một nữ phục vụ đang hoảng sợ trốn ở dưới gầm bàn, hô: - Mau đưa tôi đến bệnh viện… Lời còn chưa dứt , chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn. Mắt tối sầm lại , người liền ngã quỵ trên mặt đất. … - Các ngươi đám nhân loại nhỏ bé, các ngươi những người phản bội này.. - Nợ máu trả máu , ăn miếng trả miếng . Các ngươi mưu tính, bổn vương sẽ để thiên phạt phủ xuống… - Giết ----- giết ----- … Cự Long đang gầm thét , lửa rừng đang thiêu đốt . Toàn bộ thế giới đều bay vút lên bóng người to lớn , ngươi nhìn không thấy toàn thân của nó , chỉ có thể chứng kiến một bộ phận thân thể của nó. Âm trầm tối đen, cứng rắn không phá, mặt trên có Lưu Vân cùng điện văn lóe ra giống như một chiếc gương, phản xạ hình ảnh loài người kêu rên cùng thống khổ, cùng với vẻ mặt giãy dụa nhưng không thể chống cự. Uy nghiêm của nó làm cho kẻ khác hít thở không thông , đằng vân giá vũ , phá thành phá quốc.. Mỗi một lần vẫy đuôi , đều giết có một tòa thành bị phá hủy. Mỗi một lần duỗi trảo, tường thành đều sụp đổ. Khi nó há mồm ra thì long tức hủy thiên diệt địa sẽ hòa tan mọi thứ trước mắt. Trong nháy mắt tất cả đều hóa thành bụi. Lý Mục Dương là người xa lạ ở thế giới này cũng là người chứng kiến cuộc chiến tranh này. Hắn cao cao tại thượng giống như là đầu cự long đang tàn sát chém giết kia. Đầu cự long kia cũng đã phát hiện sự tồn tại của hắn , quay đầu bay về phía Lý Mục Dương. Mây đen bị tản ra, gió lại gào thét. Dường như có thể cảm nhận được sóng nhiệt từ trong miệng nó phun ra thậm chí có thể the được tiếng tim đập của nó. Lý Mục Dương cố gắng trừng to mắt , muốn nhìn rõ ràng bộ dạng của con cự long kia. Thấy được , hắn nhìn thấy ánh mắt của nó. Ánh mắt của nó giống hết như ánh mắt của Lý Mục Dương. Ngay khi hắn đang cảm tháy nghi hoặc thì con cự long kia đã đâm thẳng vào người hắn sau đó kéo cái đuôi thật dài chui vào thân thể hắn . Hắn tận mắt thấy thân thể của mình bị phá ra , sau đó trong não vực trống rỗng . “Ầm” Toàn bộ thế giới yên tĩnh lại . Trừ những đốm lửa ở phía xa xa kia ra thì thế giới này lâm vào hắc ám vĩnh hằng Lúc Lý Mục Dương mở mắt thì ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, vài chú chim trên cây đang bay múa, vui vẻ nhảy nhót giống như là ăn mừng Lý Mục Dương đã tỉnh lại. Tháng sáu Giang Nam thành khô nóng mà thanh lệ , giống như một nữ nhân mặc trường bào dày, khôn lọt gió , không bay hơi , lại cũng sẽ không cho ngươi cảm thấy có cảm giác buồn rầu. Nữ nhân Giang Nam thanh tú tự nhiên , không cần hoa văn trang sức chính là một đạo cảnh đẹp ý vui. Lý Tư Niệm chính là nhân vật đại biểu. Đầu tóc của nàng rối bời, khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu , ánh mắt đều muốn biến thành gấu mèo rồi, ánh mắt tràn ngập tơ máu đại không nháy mắt nhìn chằm chằm Lý Mục Dương . Cho nên khi Lý Mục Dương mở mắt thì liền thấy được ánh mắt của nàng. - Anh…. Lý Tư Niệm kêu lên: - Anh đã tỉnh lại rồi sao? Anh không sao chứ? Anh có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không? Anh chờ một chút để em đi gọi bác sĩ. Cũng không để cho Lý Mục Dương có cơ hội nói chuyện , xoay người muốn chạy ra bên ngoài. Lý Mục Dương đưa tay muốn ngăn cản , lại phát hiện tay phải của mình bị quấn băng ăn bản là không có biện pháp nhúc nhích . May mắn miệng không có bị thương , vội vàng lên tiếng hô: - Lý Tư Niệm. Lý Tư Niệm xoay người , nhìn thấy Lý Mục Dương hỏi: - Anh, có chuyện gì không? - Đợi một chút. Lý Mục Dương nói , nhếch môi muốn cười , lại phát hiện trên mặt mình cũng có băng gạc, Lý Mục Dương cực kỳ hoảng sợ: - Mặt của anh có bị gì không? - Anh… Lý Tư Niệm sắc mặt ảm đạm , bộ dạng muốn nói lại thôi. Lý Mục Dương lặng đi một chút , sau đó cười nói: - Không sao, dù sao anh cũng xấu sẵn rồi, nói không chừng hủy đi dung nhan cũng là một cách trang điểm khác. - Anh. Lý Tư Niệm nhìn Lý Mục Dương, lắc đầu nói: - Mặt anh cũng không bị gì, cái trán hơi sưng một chút, bác sĩ đã băng lại rồi, nhìn như vậy thì đẹp hơn một chút. - Vậy tại sao em lại tỏ ra bi thương như vậy? Lý Mục Dương không hiểu hỏi. - Bởi vì trước đó em đã đề nghị bệnh viện tìm cho anh một bác sĩ tốt nhất đế quốc để chữa bệnh cũng như giúp anh phẫu thuật chỉnh hình. Không phải anh luôn ghét làn da đen của mình hay sao? Vậy thì đổi da, làm thành màu trắng luôn, dù sao chúng ta cũng khoogn tốn tiền. Nói vậy, đợi cho anh tỉnh lại thì sẽ mang đến một niềm vui lớn cho anh. Lý Tư Niệm tức giận, nói: - Nhưng mà bọn họ không đồng ý. "--------- " - Anh, anh không nên gấp gáp. Lý Tư Niệm đi tới vuốt lấy bàn tay phải bị thương của Lý Mục Dương, nhìn ánh mắt của hắn nghiêm túc nói: - Đợi sau này em kiếm được việc làm, có tiền em nhất định sẽ mời bác sĩ có tiếng nhất của đế quốc đến phẫu thuật thẩm mỹ cho anh. - Khuôn mặt của anh thật sự không tới mức …đó chứ? Lý Mục Dương cảm thấy mình thở cũng đau nữa rồi. - Còn tốt đó chứ? Lý Tư Niệm nhếch môi nở nụ cười , ôm bả vai Lý Mục Dương nói: - Dù sao em cũng đã xem quen rồi, cho dù toàn thế giới đều thấy anh xấu thì em sẽ cảm thấy rằng mắt bọn họ đã bị mù. - Không hổ là em gái của anh. Vẻ mặt của Lý Mục Dương tỏ ra hạnh phúc, hơi ngượng ngùng mà nhìn Lý Tư Niệm , nói: - Anh muốn hỏi em một vấn đề nhưng mà không cho em cười. - Anh, anh cứ yên tâm đi, khi nào thì em cười anh chưa? Lý Tư Niệm vỗ vỗ vào bộ ngực sữa của mình. - Thật sự không cười? - Thật sự không cười . - Vậy được rồi. Lý Mục Dương sắc mặt trở nên hồng , ánh mắt có chút trốn tránh , thanh âm suy yếu hỏi: - Em có cảm thấy anh giống như một con cự long không? "Ha ha ha ha "