Ngày mẹ đánh tổng giám đốc

Chương 80 : tao ngộ lưu manh

"A!" Tiêu Hà Hà hô to. Thế nhưng anh lại ôm cô thẳng đến Bố Gia Địch. "Người phụ nữ không nghe lời, được rồi, lần sau tôi sẽ không miễn cưỡng em ăn mặc như vậy!" Ngẫm lại thật đúng là nguy hiểm, nếu là thật sự gặp được lão lưu manh liền thảm rồi. Bế cô đến tay lái phụ, Tiêu Hà Hà khó xử cúi đầu, anh thật là bá đạo muốn chết, nhưng cô lại cảm thấy trong lòng ấm áp, may mắn có anh, nếu không thì hôm nay liền thảm rồi! Anh đặt cô ở trên ghế, giúp cô kéo thắt dây an toàn, sau đó cúi người, thâm sâu, trằn trọc, nhiệt liệt hôn cô. Anh đem cảm tình toàn tâm, yêu say đắm, áy náy, đau khổ, thương tiếc, hứa hẹn... Hết thảy tập trung ở này vừa hôn trong. Cô bị anh hôn đến gần như hít thở không thông. Thật lâu, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe sáng sáng rực rỡ. Đã gặp lông mi dài dài của cô giơ lên, trong ánh mắt nồng đậm chuyện như rượu, anh lại cảm thấy thật thỏa mãn như thế. Một máy bay trực thăng nhỏ tại một chỗ sân bay tư nhân ở Miami từ trên hạ xuống, sân bãi rộng lớn mấy trăm héc ta, lúc trước chính là vì để cho máy bay trực thăng hạ cánh mà xây. Một tòa lâu đài lớn màu trắng cực kỳ cá tính. Mà giờ khắc này, cửa lớn vào biệt thự cửa tự động mở ra, máy bay chậm rãi tiến vào đường băng. Trong biệt thự, một đám người vệ sĩ mặc áo đen cung kính trong cửa đi ra, bọn họ cực kỳ ăn ý theo thứ tự tách thành hai đội, ở giữa đi tới một người đàn ông mặc hưu nhàn màu trắng, toàn thân đều màu trắng, để cho hắn càng thêm tuấn mỹ phiêu dật, dung nhan của người này như được gọt rủa cực kỳ tuấn mỹ, khóe miệng chứa đựng một chút ý cười, như cười lại như không, chỉ là nhìn đến máy bay trực thăng thì trong mắt hiện lên chút lo lắng. Máy bay trực thăng ngay tại lúc tắt động cơ, cánh quạt lớn chậm rãi dừng chỉ chuyển động. Gió thổi lớn, từ từ giảm nhỏ uy lực. Trên máy bay trực thăng, Tần Trọng Hàn toàn thân áo gió màu đen, cửa khoang mở ra, lộ ra đối chân dài thẳng tắp, lập tức cả người chui ra từ máy bay trực thăng, nhìn đến người đàn ông áo trắng, hơi nhếch khóe môi. "Đã lâu không gặp! Dật!" "Hoan nghênh Tần đường chủ trở về!" Đám vệ sĩ còn lại rối rít cùng kêu lên to. Phong Bạch Dật mỉm cười, đi nhanh tới, ánh mắt của anh, lúc lơ đãng đảo qua mọi người, tự tiếu phi tiếu, "Hàn, nghe nói cậu thất nghiệp rồi hả?" "Coi như vậy đi!" Cặp mắt Tần Trọng Hàn cuồng vọng nhưng như cũ làm cho không người nào có thể bỏ qua, "Tôi thất nghiệp cậu không phải là người cao hứng nhất sao?" "Nói cũng đúng!" Đôi mắt Phong Bạch Dật hẹp dài bỡn cợt lóe chút thâm thúy, ánh mắt sắc bén. "Tần đường chủ của tôi, bây giờ tính ở lại bao lâu đây?" "Ba ngày!" Tần Trọng Hàn cười cười. Ánh mắt Phong Bạch Dật nheo lai, con ngươi thâm thúy che đậy tinh quang lóe lên. Tần Trọng Hàn nói muốn xuất ngoại, một mình Tiêu Hà Hà ở trong nhà trọ, trước lúc đi Tần Trọng Hàn để cho lái xe mỗi ngày đưa đón Ngữ Điền trở về, hai ngày trôi qua như vậy, mẹ con hai người rất vui vẻ hạnh phúc. Tiêu Hà Hà hết khả năng cho Ngữ Điền tình thương của mẹ, những cái tình yêu bị thiếu hụt này cô muốn đồng bù đắp trở về, tuy nhiên cũng biết đã qua năm năm đối với con trai thua thiệt quá nhiều, lập tức bù đắp trở lại, nhưng vẫn là nhịn không được có chút cưng chiều hắn. Mỗi đêm đều đọc chuyện cổ tích đến khuya cho con trai, mãi đến khi con trai chịu không được ngủ thiếp đi, cô mới giúp con đắp kín chăn, sau đó nghỉ ngơi. Mẹ con hai cái bên miệng đều chứa đựng ý cười, khóe miệng cong cong, nhìn kỹ, thật đúng là cảm thấy bọn họ tương tự rất nhiều. Thịnh Thịnh vẫn ở lại trường, cô chỉ còn lại Ngữ Điền, lúc buổi tối sẽ nghĩ đến Thịnh Thịnh, nhớ tới Thịnh Thịnh trong lòng lại cảm thấy buồn bả mất mát, nếu cậu cũng ở bên cạnh thì tốt rồi. Trưa thứ năm, Mễ Cách hẹn cùng nhau ăn cơm. Tiêu Hà Hà vốn phải đi làm, nhưng mà không biết vì sao, Mễ Kiệt đột nhiên nói không thể để cho cô đi làm nhà ăn, bởi vì Tần Trọng Hàn phóng nói muốn làm phá sản nhà ăn của hắn, cho nên Mễ Kiệt lại càng không dám cho Tiêu Hà Hà đi làm. "Hà Hà, như thế nào không làm ở nhà ăn? Anh của tớ đối với cậu không tốt sao?" Mễ Cách vừa ngồi xuống liền hỏi. "Không!" Tiêu Hà Hà có chút bất đắc dĩ. "Ừ, là tớ không cần đi làm!" Cô đang do dự như thế nào nói cho Mễ Cách về Ngữ Điền, đang do dự liền nghe đến Mễ Cách vội vàng hỏi: "Sao lại thế này?" "Mễ Cách, con của tớ..." "Thịnh Thịnh làm sao vậy?" Mễ Cách có chút khẩn trương, "Không phải Thịnh Thịnh!" Tiêu Hà Hà cười cười. "Tớ đang nói là con trai của tớ sinh năm năm trước, con trai ruột của tớ!" "Làm sao vậy?" Mễ Cách khó hiểu. "Tớ tìm được nó rồi!" Cô cười thỏa mãn, "Tớ tìm được con tớ rồi!" "Thật tốt quá!" Mễ Cách thiếu chút nữa liền nhảy dựng lên, vẻ mặt hưng phấn, thẳng ồn ào: "Ở nơi nào? Ở nơi nào nha? Tớ muốn gặp nó, thật là con của cậu sao? Thật tốt quá!" "Mễ Cách, cậu nói nhỏ chút!" Tiêu Hà Hà nhìn đến mọi người trong nhà ăn đang nhìn bên này, có chút xấu hổ. Mễ Cách vừa quay đầu lại, thấy không ít người nhìn về bên này, lập tức le lưỡi, hạ thấp xuống giọng nói: "Ở nơi nào a? Lớn lên giống cậu sao?" Tiêu Hà Hà lắc đầu. "Không phải rất giống, cực kỳ thẹn thùng, thật đáng yêu, đang yêu giống như Thịnh Thịnh vậy!" "Đây không phải là... Đây không phải là cha đứa bé cũng tìm được?" Mễ Cách đột nhiên lên tiếng nói, lập tức ý thức được, lại im xuống. "Uh"m!" Tiêu Hà Hà gật đầu. "Người nào vậy? Lại thần bí như vậy, như thế nhận không ra người, người nọ người nào a?" "Cậu không thể nói cho người khác biết!" Tiêu Hà Hà không biết nói thế nào cho cô biết."Nói đi, tớ sẽ không nói, miệng tớ cực kỳ nghiêm!" "Uh"m!" Tiêu Hà Hà gật gật đầu, nói: "Là Tần Trọng Hàn!" "Mẹ ơi!" Mễ Cách hô to. "Làm sao lại là anh ta?" "Đúng, chính là anh ta!" Tiêu Hà Hà thở dài. "Cái người đàn ông mang mặt nạ hồ ly kia là Tần Trọng Hàn!" Mễ Cách lại vẻ mặt tức giận, "Đây không phải là ngay từ đầu liền nhận ra cậu rồi, làm sao cậu biết chính là anh ta?" Tiêu Hà Hà đem chuyện đã qua nói cho Mễ Cách, đương nhiên những chuyện ái muội thì lược bỏ, một câu nói qua loa. Nghe Tiêu Hà Hà nói xong, Mễ Cách đột nhiên chửi bậy nói: "Mẹ nó, thật sự là khinh người quá đáng. Tên này quá ác liệt, quá phúc hắc, mẹ nó rất không phải thứ gì rồi! Hà Hà này, cậu thật sự quá ngu ngốc, bị khi phụ đã chết cậu lại vẫn như vậy yếu đuối, đi, chị đây thay cưng trút giận!" "Ách!" Tiêu Hà Hà có chút bật cười nhìn Mễ Cách lòng đầy căm phẫn. "Mễ Cách, tớ có thể tìm được con cũng rất thỏa mãn, những cái khác không muốn so đo! Lại nói ngay từ đầu cũng chỉ là hợp đồng, đứa nhỏ này vốn là kết qủa của tờ hợp đồng đó, anh ấy đưa con đi cũng là đúng mà! Hiện tại anh ấy đã không phải là tổng giám đốc rồi!" "Vậy anh ta lừa cậu, nhân cơ hội ăn đậu hủ của cậu, cậu bị đùa giỡn xoay quanh, cậu lại khinh địch như vậy tha thứ hắn?" Mễ Cách thật hết chỗ nói rồi. "Tiêu Hà Hà, tớ cho cậu biết, cậu không phải chỉ có một mình, còn có tớ, chị đây giúp cậu hả giận, đi, nhất định đem đầu người đàn ông đạp nát!" "Mễ Cách, cậu đừng kích động!" Tiêu Hà Hà cực kỳ cảm kích Mễ Cách như vậy nghĩ cho mình, nhưng là cô sống không phải là vì tìm con sao? Nếu tìm được, hà tất phải so đo nhiều như vậy đây? "Tớ cám ơn cậu quan tâm tớ, bảo vệ tớ như vậy, hắn đã đáp ứng để cho tớ gặp lại con, có con trai bồi ở bên cạnh, đây không phải kết cục mà tớ muốn sao?" "Tớ không phải kích động, tớ là sinh khí, rất tức giận, rất tức giận biết không? Cậu là cô nhóc ngốc nghếch, để cho người ta bán cậu đi, cậu lại vẫn đưa người ta tiền mặt, vui vẻ tung tăng, cậu có biết loại đàn ông phúc hắc này là phải đánh không, đáng đánh đòn nha, chị đây giúp cưng tìm vài người trước đánh anh ta một trận. Hừ hừ, nhìn Tần thị tổng giám đốc phúc hắc như vậy, quả thực là biến thái mà! Còn không có sự ngoạn chơi X nD, chẳng lẽ không biết đó cực kỳ biến thái sao?" "Kỳ thật, anh...anh ấy cũng không phải rất xấu!" Tiêu Hà Hà cực kỳ không tốt thay Tần Trọng Hàn nói câu lời hay. "Anh ấy đem con cho tớ, tớ cảm thấy được anh ấy không phải xấu xa như vậy!" "Em gái ngốc ơi, cưng thật là không có mắt nhìn mà!" Mễ Cách ai thán. "Anh ta đã đùa giỡn cưng gần chết rồi! Cưng vẫn thay anh ta nói chuyện!" "Nhưng thật sự mà..." "A! Nhẫn trên tay cậu?" Mễ Cách liếc mắt một cái thấy được nhẫn kim cương chói lọi. "Ai tặng vậy?" "A...!" Mặt đỏ lên, Tiêu Hà Hà có chút hối hận không bắt, bởi vì Tần Trọng Hàn lúc đi nói qua, không cho cô thái xuống. "Ừ, là Tần Trọng Hàn!" Tròng mắt Mễ Cách nhanh như chớp chuyển đổi vài vòng. "Anh ta cầu hôn cậu rồi hả?" "Không có! Chúng tớ không có kết hôn!" Cô cực kỳ nhạt nhẽo nói, cũng đã chuẩn bị xong toàn bộ tư tưởng, nếu anh không nói cuộc đời này không đổi, có lẽ cô sẽ cực kỳ xoắn xuýt cực kỳ không được tự nhiên, nhưng mà anh nói, cô đột nhiên cảm thấy không biết làm sao. "Vì sao vậy?" Mễ Cách gầm lên câu, gặp Tiêu Hà anh ta cúi đầu, lại nói: "Được được, nếu hắn tặng nhẫn cho cậu, đồng nghĩa hắn đã có cách, các cậu đã có con, như thế hai người cũng không phải là không có khả năng, chẳng qua cậu cũng quá ngu ngốc, lại khinh địch như vậy đã bị anh ta cho..." Tiêu Hà Hà mặt lúc đỏ lúc trắng. Mễ Cách khẩn trương lại nói: "Được rồi, ngày khác tớ muốn gặp anh ta, lấy lại công đạo cho cậu! Xem trước một chút con trai của cậu, bộ dáng nó đáng yêu hay Thịnh Thịnh đáng yêu?" "Ừ!" Tiêu Hà Hà vừa nói đến con trai, lập tức quên khó xử. "Nó hiện tại ở nhà trẻ, buổi tối cậu trở về đi, tài xế sẽ đưa nó tới!" "Được!" Mễ Cách cũng rất chờ mong cùng hưng phấn. Nhưng mà đến buổi tối, tài xế lại gọi điện thoại tới nói không thấy Ngữ Điền nữa, lúc đón cậu đã không thấy tăm hơi, giáo viên nói bị người trong nhà đón đi rồi! "Người nào trong nhà a? Có phải cha của nó không?" Tiêu Hà Hà khẩn trương hỏi nói. "Không phải, là ông nội đứa bé! Thầy giáo nói Ngữ Điền chuyển nhà trẻ, để cho thầy giáo nói lại cho Tiêu tiểu thư, rời xa Ngữ Điền một chút, nếu không nghe lời, ông ấu sẽ khiến cô cả đời không thấy được Ngữ Điền!" "Cái gì?" Tiêu Hà Hà kinh ngạc! "Ngữ Điền là con của tôi, tôi có quyền được gặp con của tôi, pháp luật cho tôi quyền đó." "Lão gia nói, ông ấy chính là pháp luật!" "..." Tiêu Hà Hà sợ ngây người. Lúc ánh mặt trời sáng lạn chiếu rọi xuống, một chiếc màu đen dài hơn hình phòng xa ở số lượng xe có rèm che trước sau ủng hộ, dừng lại ở sòng bạc Las Vegas. Từ mặt trong xe con trước sau có vài vệ sĩ mặc đồ đen bước xuống, đem cửa xe mở ra rồi. Trước sau hai nữa dáng người thon dài, khuôn mặt lạnh lùng của đàn ông Phương Đông, một trắng một đen như là Hắc Bạch vô thường một loại, đều là dung mạo xuất chúng, nhưng thần sắc lại băng lãnh, hàn khí bức người, nhưng cũng dẫn ra đồng thời trình diện mặt khác một chút đổ khách nhịn không được hồi đầu quan vọng, rối rít suy đoán này hai người đàn ông Phương Đông có lai lịch gì. Người đàn ông mặc đồ trắng khóe miệng lộ ra ý cười xuống lãnh khốc, nhưng lại có khí phách bẩm sinh tự nhiên hình thành. Mà người đàn ông mặc tây trang màu đen khí phách mười phần, chỉ là khóe miệng quét xuống ý cười cân nhắc, khiến cho cả người anh càng thêm tà mị, đồng dạng đã tràn ngập Vương Giả Phong Phạm. Hai người đến chỗ nào, cũng có vệ sĩ mở đường, hai người làm cho người ta cảm giác như thế không thể bỏ qua, làm cho người ta không rét mà run. Vào sòng bạc. Nhìn quét bốn phía một lượt. Người đàn ông mặc áo trắng nói: "Hàn, một triệu, xong rồi rời đi!" "Lần này giống như khẩu vị quá nhỏ rồi!" Tần Trọng Hàn nhếch môi cười yếu ớt. "Không có thời gian vui đùa, nửa giờ!" Phong Bạch Dật giật hạ khóe miệng. "Luật cũ, một người một nửa!" "OK!" Tần Trọng Hàn mỉm cười.