Ngày mẹ đánh tổng giám đốc

Chương 79 : Nhẫn cặp kim cương

"Tần Trọng Hàn?" Tiêu Hà Hà không thể không chen vào nói, "Anh mua nhẫn làm cái gì?" "Bắt nhốt em!" Hắn nói. "Như thế nào? Đôi nhẫn này rất được phải không?" "Tiên sinh, ánh mắt anh thật sự tốt, đây thiết kế kinh điển của Thiết Kế Sư NQ trứ danh của Italy, số lượng có hạn!" "Trước được thông qua đi!" Tần Trọng Hàn nhàn nhạt nói. Hắn cúi đầu, nhìn hai mắt kinh ngạc của Tiêu Hà Hà, dương lên khóe môi, "Đừng quá cảm động!" "..." Tiêu Hà Hà ở dưới ánh mắt chăm chú của hắn, bỗng nhiên cảm giác khẩn trương. Tần Trọng Hàn cầm tay cô, nhìn cái nhẫn hắn đeo trên tay cô, bỗng nhiên cúi đầu, trước mặt nhân viên cửa hàng trước mặt, hôn xuống mu bàn tay cô. Mà hành động của hắn vô cùng thân thiết, khiến cho mấy cô nhân viên cửa hàng mặt đỏ. "A ----" Tiêu Hà Hà xấu hổ đến thẳng dậm chân, chỉ nghĩ muốn tìm một cái lỗ để chui vào. "Thích cũng không cần kích động như vậy, được cười!" Tần Trọng Hàn trêu tức nói. Hắn chỉ là hôn xuống mu bàn tay cô mà thôi, nhưng là nhìn khuôn mặt cô kiều diễm mỹ lệ, hắn đột nhiên nghĩ muốn hôn xuống mặt cô. Tiêu Hà Hà chỉ cảm thấy bị hắn hôn mu bàn tay như là bốc cháy một dạng nóng bỏng, toàn thân da thịt đều đi theo một trận nóng bỏng, cả khuôn mặt cũng bắt đầu nóng lên. Vì sao phải đưa nhẫn cho cô? Cô thật sự bị hành động ngày hôm nay của hắn cho sợ cháng váng, vốn là thông báo cuộc đời này không đổi, tiếp theo là đưa nhẫn kim cương, rốt cuộc là hắn điên rồi vẫn lại là cô điên rồi? "Tôi không cần nhẫn!" Cô nói xong liền muốn đem nhâcn tháo xuống, Tần Trọng Hàn đưa ngăn lại cử động của cô, cầm tay cô, nheo mắt lại, trầm giọng nói, "Dám lấy xuống thử xem!" Nói xong, anh cuối người xuống ở bên tai cô thấp giọng uy hiếp: "Nếu em dám lấy xuống, tôi ở chỗ này hôn em, hôn đến khi em đầu hàng mới thôi!" "Anh..." Cô có chút ảo não cho hắn bá đạo, bị uy hiếp của anh sợ tới mức nói không nên lời nói cái gì đến đây. Nhân viên cửa hàng tựa hồ phát giác sự dị dạng của cô, vội vàng bốc lên nhấc lên khuôn mặt tươi cười, hoà giải nói, "Tiểu thư, ngài đây là đang cầu hôn cô mà! Cô cũng đừng giận dỗi, người ta đã dùng nhẫn giải thích với cô rồi!" Cô kinh ngạc! Cầu hôn? Điều này sao có thể! Nhưng mà Tần Trọng Hàn cũng không cải lại, mặc cho cô nhân viên cửa hàng hiểu lầm, "Cô kia, quét thẻ!" "Vâng!" Cô Nhân viên cửa hàng lập tức tiếp nhận thẻ vàng, sau khi quét xong, đưa cho Tần Trọng Hàn, "Tiên sinh, anh xem là muốn đeo luôn hay là bọc lại." "Đeo luôn!" Tần Trọng Hàn đem kia cái nhẫn chính mình đeo tại tay phải của mình trên ngón giữa, mà Tiêu Hà Hà cũng là đeo tại ngón giữa tay phải. "Tiên sinh hai người là muốn đính hôn sao?" Cô nhân viên cửa hàng vẻ mặt hướng tới mà nói xong, tràn đầy chờ mong mà nhìn hai người bọn họ, mang theo vô hạn chúc phúc. "Chúc cho hai người đến già đầu bạc nha...!" Tần Trọng Hàn cùng Tiêu Hà Hà hai người nghe nói như thế, đồng thời ngẩn ra. Đính hôn? Tần Trọng Hàn đột nhiên cong lên khóe môi, chói lọi nụ cười khiến cho cô nhân viên cửa hàng cho mê được thất điên bát đảo, như thế mị mê hoặc lòng người. "Không phải..." Tiêu Hà Hà cảm giác một trận xấu hổ, dư quang liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, đã thấy hắn cười vui vẻ như vậy, không có bất kỳ ý tứ muốn giải thích, không khỏi có chút sốt ruột. Hắn tới cùng có ý tứ gì đây? Ngay tại lúc Tiêu Hà Hà còn muốn giải thích, anh đã lôi kéo cô ra khỏi Châu Bảo Hành. Tay hắn lôi kéo tay cô, cô có thể cảm giác được lòng bàn tay hắn có nhiệt độ thật ấm áp, tim của cô lập tức chuyển động, thình thịch, tốc độ nhanh như vậy! Bị hắn nắm tay đi ra ngoài, nghe đến người đứng phía sau ở nghị luận. "Người đàn ông kia rất đẹp trai nha! Lại biết cách săn sóc như vậy, là bạch mã hoàng tử a!" "Là a! A ---- hắn là Bố Gia Địch a! Làm bạn gái hắn thật hạnh phúc a!" "Đúng vậy! Phú Nhị Đại* a!" (Phú Nhị Đại: con của kẻ có tiền) "Tôi cũng muốn tìm đàn ông!" "..." Tiêu Hà Hà mặt thoạt đỏ thoạt trắng, cô không biết như thế nào đối mặt với loại tình huống này, cảm giác có chút kỳ quái, có chút phức tạp, cái nhẫn này là sao? Trước nói cuộc đời này không đổi, sau lại tặng nhẫn, nghĩ đến những cái lời nói của nhân viên cửa hàng, trong đầu ong ong tác hưởng, một loại cảm giác kỳ dị bay lên. Này căn bản, căn bản là... Thôi, cô không nằm mơ! Tần Trọng Hàn thấy cô chậm chạp không nói lời nào, cho rằng cô không thích, trầm giọng hỏi, "Như thế nào? Em không vui sao?" Lúc nói chuyện, cả chính mình đều cảm giác được trong giọng nói có chút khẩn trương. "Em..." Tiêu Hà Hà dừng lại nhìn hắn, "Không phải... Mang cái này không có biện pháp làm việc!" "Ha ha ha..." Hắn lại bộc phát ra một trận cười sung sướng. Hắn nhất định là đang cười nhạo mình, Tiêu Hà Hà mặt đỏ lên, có chút xấu hổ. Rất nhanh nói: "Anh cười cái gì?" "Không có gì, em thật sự là đáng yêu!" Hắn đột nhiên phát hiện, cô gái nhỏ của hắn thật là thật đáng yêu, có phần ngây ngốc, đơn thuần. Tần Trọng Hàn lại mang cô đi nơi làm đẹp, làm tóc, cô không muốn làm, hắn ép cô phải làm, cắt cô nguyên bản thật dài Lưu Hải, nói như vậy, của cô nguyên bản ẩn nặc ở Lưu Hải sau đích một đôi mắt bồ câu lập tức lộ liễu xuất lai, xinh đẹp như vậy. Chỉ là trang phục không thích hợp, lại tìm nhà tạo hình thay đổi trang phục. Tần Trọng Hàn vẫn chưa từng quên lần đó ở Hàn Quốc cô tạo hình thật sự kinh diễm, hắn vẫn nhớ mãi không quên mà rộn rạo muốn nhìn lần thứ hai! Bị buộc thay đổi thành bộ dạng đang nổi bật hiện nay, ngắn khoản bạch sắc lông dê áo dệt kim hở cổ, màu xám phát bực nhung biên cạnh tân trang váy ngắn, như vậy xuất hiện tại Tần Trọng Hàn trước mặt, cô như là tinh linh rơi vào nhân gian, hoặc như là cô gái nhà bên một loại, nhu thuận không rành thế sự, làm cho người ta mến yêu. Tần Trọng Hàn nở nụ cười. "Về sau cứ mặc như vậy đi!" Hắn thích cô mặc còn giống em gái nhỏ, thích cô mặc đồ màu trắng, bởi vì cô mặc màu sắc này thật sự rất hợp. Tiêu Hà Hà bị hành động bá đạo của hắn làm có chút mệt mõi mệt mỏi, cô vốn là có dì cả tới, cần nghỉ ngơi, nhưng lại bị hắn lại lôi kéo cô ra ngoài đi dạo phố. Hiện tại cô đau bụng đã chết. "Em muốn trở về!" Ăn mặc xinh đẹp như vậy ra ngoài đi dạo phố, thật sự mệt chết đi, trả lại cho cô thay đổi giày cao gót ba tấc nhỏ, cô thật sự không thể đi đường rồi! "Mệt mỏi?" Hắn săn sóc hỏi. "Uh"m!" Cô gật đầu. "Tôi đi mua một chút đồ, anh đi bãi đỗ xe chờ tôi đi, cực kỳ mau trở về!" Cô nghĩ đến cần phải mua băng vệ sinh, nhưng mà hắn đi theo, tựa hồ không ổn. "Mua cái gì?" "Đồ dùng cá nhân, anh đừng hỏi!" Cô nói xong, vội vã hướng về siêu thị đi đến. Tần Trọng Hàn dường như biết được suy nghĩ gật đầu, "Tôi ở bãi đỗ xe chờ em, nhanh lên nha!" Mua băng vệ sinh xong, Tiêu Hà Hà đi ra trung tâm mua sắm, ngắm nhìn bốn phía, tìm không được bóng dáng Tần Trọng Hàn. Bãi đỗ xe không có chiếc Bố Gia Địch màu xanh ngọc, cô có chút kỳ quái, chạy khắp bãi đỗ xe tìm một vòng, mà vẫn không thấy anh. Anh đi nơi nào? Tiêu Hà Hà tìm không thấy anh, xoay người đi ra bên ngoài, thật không biết anh sao lại thế này, mới chút xíu như vậy đã đi nơi nào? Chỗ rẽ bên cạnh trung tâm mua sắm là cái hẻm nhỏ, cô nhớ lại từ nơi này bên cạnh chuyển qua ngồi xe buýt, bỗng nhiên, mấy người đàn ông đi về phía cô. "Cô gái này cực kỳ đúng giờ!" Không biết người nào dáng vẻ lưu manh đánh tiếng huýt sáo nói xong ái muội mà nói. Cô nhất thời không pháp phản ứng. Không phải chứ, cô thật sự gặp được tiểu lưu manh, xem bộ dạng ra mới mười tám mười chín, những đứa trẻ này không học hành cho tốt, lại làm tên côn đồ. "Em gái! Tên gọi là gì thế?" Trong đó một cái thanh niên nhuộm tóc đỏ kêu lên, cười đến cực kì tà tứ. Em gái? Tiêu Hà Hà thật sự hết chỗ nói rồi, cô còn trẻ như vậy sao? Lui về phía sau một bước, cô kiên nhẫn nói: "Các ngươi những đứa nhỏ này không đi học cho tốt, ở trong này sung cái gì thanh niên bất lương, chị đây sắp 30 rồi, con cũng có hai đứa, lại kêu em gái!" "Em gái, em thật đúng là biết nói dối nha..., các anh thích loại cô gái nhỏ nhanh mồm nhanh miệng!" "Các cậu chơi bời lêu lổng như vậy không sợ cha mẹ các cậu đau lòng sao?" Tiêu Hà Hà tin tưởng vững chắc bọn hắn không phải đứa trẻ hư, cần được giáo dục thật tốt. Nhưng là kia nghĩ đến một đứa bé lại đi lên phía trước, đưa tay sờ mặt Tiêu Hà Hà một phen. Cô sợ tới mức mạnh lui về phía sau "Các cậu làm gì?" "Chúng tôi thích cô gái bộ dáng trắng nõn, em gái, làm bạn gái của tụi anh có được hay không?" "..." Tiêu Hà Hà nghẹn họng nhìn trân trối. Chợt đột nhiên, cô cảm thấy được có chút sợ hãi, có lẽ đám nhóc này thật sự không chỉ là thiếu niên không lương thiện đơn giản như vậy, hiện tại này phạm tội thẳng thắn càng ngày càng cao rồi. "Em gái, làm bạn gái của tụi anh đi!" Lại là dáng vẻ lưu manh ngữ điệu, Tiêu Hà Hà chỉ cảm thấy đáng ghét, bọn hắn thế mà vây lại càng gần, cô nghĩ muốn co cẳng chạy đã không còn kịp rồi, trong lòng bắt đầu nguyền rủa Tần Trọng Hàn, cứ muốn cô mặc loại trang phục này, mới vừa thay xong đã bị người ta đùa giỡn rồi! Trong đó một tên nhóc lại còn đem miệng chu lại. "Em gái để cho anh hôn nhẹ một cái!" "A ----" Tiêu Hà Hà sợ tới mức thét chói tai, lấy bịch xốp ngăn trở đầu, không làm cho bọn họ họ "Cứu mạng a ---- " "Không được kêu hô! Chúng tôi chỉ để em làm bạn gái của chúng tôi!" Tần Trọng Hàn chỉ là đi đem xe quay đầu lại, không đến một phút đồng hồ không, thế mà cô đi trước, nhìn bóng dáng màu trắng vào ngõ nhỏ, Tần Trọng Hàn lập tức lái xe qua đó. Xuống xe, đuổi theo cô. Không nghĩ đến, còn chưa tiến vào ngõ nhỏ, liền đã gặp cô bị mấy tên thanh niên du côn vây quanh, Tần Trọng Hàn sắc mặt nháy mắt đen lại. Hét lớn một tiếng, "Đang làm gì?" Lập tức mày kiếm nhíu lại, rủa thầm một tiếng, bước ra đạp bước vọt tới. Tiêu Hà Hà trong lòng nhẹ nhàng thở ra, nhưng là trên mặt lại đi theo rơi lệ, giống nhìn đến thân nhân một dạng, nhìn thấy Tần Trọng Hàn tức giận mọc lan tràn quen thuộc khuôn mặt. Lập tức trong lòng vui vẻ, như là tìm được cứu tinh, kêu lên: "Tần Trọng Hàn..." Những tên côn đồ này vừa thấy đến đây cái người đàn ông cao lớn, lập tức dọa chạy. Rốt cục, rốt cục, anh đi tới bên người cô, nhìn cô chảy nước mắt đáng thương tội nghiệp, ý nghĩ giáo huấn cô một trận của anh lập tức tan vỡ, ôm chầm cô, lời trách cứ biến thành thương tiếc ôn nhu lời nói nhỏ nhẹ: "Tốt, không có việc gì rồi!" "Anh đã đi nơi nào vậy hả?" Cô có chút ủy khuất nghẹn ngào nói. "Một phút đồng hồ cũng đợi không được sao? Tôi chỉ đi quay đầu xe mà thôi!" Ngữ khí của anh mang theo trách cứ ôm cô: "Em xem em này, nếu tôi không đến, có phải em bị sẽ người khi dễ hay không?" "Còn không phải bởi vì anh, anh muốn tôi mặc cái loại trang phục này, ban đầu tôi mặc thế kia không ai tìm tôi làm phiền, mới vừa thay quần áo liền bị người khi dễ!" Tiêu Hà Hà gắt gao ôm cổ của anh, nước mắt một cái rơi xuống, rơi vào vào trong quần áo của anh, kích thích nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của anh. Môi Tần Trọng Hàn ở bên tai cô thăm dò, sau đó ngược lại chuyển qua gương mặt cô, tiếp theo là môi của cô. Tiêu Hà Hà không có cự tuyệt, tùy ý anh hôn cô, mang theo tất cả thương tiếc cùng yêu say đắm, anh ôn nhu hôn cô... "Sợ sao?" Anh để cái trán của cô, trầm thấp hỏi cô. Cô khẽ ừ một tiếng, trong thanh âm còn có vô tận run rẩy cùng hồi hộp."Bọn chúng thế nào lại xấu xa như vậy chứ, hơn nữa vẫn còn nhỏ tuổi như vậy!" "Vậy sau này có không nhẫn nại như vậy nữa không? Em không biết gọi điện thoại cho tôi trước sao?" Thanh âm của anh mang theo một cỗ uy hiếp, mà Tiêu Hà Hà lại cắn môi dưới, không hề đáp lại. Tần Trọng Hàn lông mày nhẹ nhàng nhăn lại, cơ hồ là ra lệnh: "Trả lời tôi!" "Không được!" Cô thỏa hiệp, hiện tại ngẫm lại vẫn còn sợ. "Nhưng mà tôi ra ngoài không thấy anh, nghĩ là anh đi rồi!" Anh dùng đôi môi lập tức ngăn chặn môi của cô, ôm thắt lưng cô bế lên.