Ngạo kiều anh lại đây
Chương 54
Chương 51.2:
Cô nhớ rõ chính mình có viết tên họ cùng số điện thoại trên thẻ hành lý.
"Chẳng lẽ là cầm nhầm?"
Cô nhỏ giọng thì thầm, sau đó đột nhiên nhớ lại, lúc ở sân bay hình như có người đụng vào, rương hành lý của người thiếu niên kia cũng là màu đen, cô lúc ấy cảm giác không đúng lắm, lúc muốn kiểm tra, vừa lúc Vương Gia Lâm xuất hiện, vừa kích động liền quên mất chuyện này.
Sau đó, lại gặp phải Lục Thiệu Đông, càng không có tâm tư quản chuyện hành lý.
"Cầm nhầm rương hành lý?" Lục Thiệu Đông hỏi.
"Hình như vậy." Cô lúng túng gật đầu.
Lúc này điện thoại di động bỗng nhiên vang lên. Cô liền vội vàng đứng lên nghe.
"A lô, xin hỏi là Lăng Nhân tiểu thư sao?"
"Là tôi."
" Lăng tiểu thư chào ngài, ở đây là cục công an thành phố Nam. Chúng tôi hôm nay ở sân bay bắt được một đoàn lừa gạt, trong những tang vật thu được có một rương hành lý có viết tên họ cùng số điện thoại của ngài, mong ngài nhanh chóng tới đây nhận."
"A? Ồ. Vâng. Cảm ơn!"
Cúp điện thoại, Lăng Nhân còn có chút ngơ ngác, nhìn di động, lại nhìn nhìn Lục Thiệu Đông, sau đó nói: "Rương hành lý ở cục công an. Bên kia thông báo em đi nhận."
"Anh đi cùng em." Lục Thiệu Đông cầm chìa khóa lên muốn đi.
Lăng Nhân liền vội vàng nói: "Không cần vội, ngày mai lại đi. Anh hôm nay cũng mệt mỏi, không lăn lộn nữa."
"Em xác định?" Khóe miệng cong lên ý vị không rõ cười.
"...Ừ."
Sao cảm giác có mùi vị âm mưu?
Nửa giây sau, Lăng Nhân kịp phản ứng.
— — Không có rương hành lý, cô không có quần áo tắm rửa.
“À thì…… Cái kia…… Nếu không vẫn nên đi một chuyến?"
Hai tay Lục Thiệu Đông ôm ngực, dựa lên khung cửa, tác phong bình tĩnh: "Hôm nay hơi mệt."
"..."
Im lặng một hồi, Lăng Nhân dứt khoát ném da mặt vốn không dày lên tận chín tầng mây, kéo rương hành lý của anh ra, vỗ hai cái, nói: "Mở ra."
Mày kiếm Lục Thiệu Đông khẽ nhướng: "Làm gì?"
"Lấy quần áo."
"..."
"Em không có quần áo, chỉ có thể mặc của anh."
"..."
Còn rất đúng lý hợp tình.
Lục Thiệu Đông hừ cười một tiếng, lười biếng mà mở rương ra cho cô, tùy cô lựa chọn.
Lăng Nhân ngồi trước rương hành lý của anh, tầm mắt ở bên trong nhìn tới nhìn lui quần áo gấp ngăn năp bên trong, cuối cùng dừng ở trên một áo phông ngụy trang, sau đó nhìn về phía anh, dùng ánh mắt hỏi: "Có thể không?"
"Cái đó không được."
"..."
" Có quy định."
Lục Thiệu Đông đơn giản giải thích một câu, sau đó lấy ra một chiếc áo sơ mi thuần trắng đưa tới.
Lăng Nhân lòng tràn đầy vui mừng ôm áo sơ mi trắng của anh, xoay người muốn đi phòng tắm, sau đó lại nghĩ tới có vấn đề khó khăn không nhỏ chỉ có một chiếc giường còn chưa được giải quyết.
Rối rắm hồi lâu, cô ấp úng hỏi: "Anh tối nay định... Ngủ ở đâu?"
"Nơi này."
"Nhưng mà... Ở đây chỉ có một chiếc giường."
" Cũng không phải là chưa từng ngủ chung trên một giường."
"Nhưng bây giờ không giống?"
"Có cái gì không giống?"
Cuối cùng hỏi ngược lại một câu, giọng rõ ràng lạnh mấy độ.
Trái tim Lăng Nhân run lên, im lặng không lên tiếng cúi đầu xuống.
Tám năm không gặp, sao còn có thể như lúc ban đầu?
Hai người đối diện nhau không nói mấy giây, Lục Thiệu Đông ném chìa phóng cửa phòng đến rương hành lý, nói: "Anh đi ngủ khách sạn." Sau đó xoay người ra cửa.
Nhìn cửa đóng chặt, Lăng Nhân thất bại thở dài một hơi, tâm sự nặng nề đi về phía phòng tắm.
.
Lục Thiệu Đông mặt lạnh đi đến khách sạn bên cạnh tiểu khu nhận phòng ở. Bộ dáng anh xụ mặt vốn vô cùng uy nghiêm, lúc này lại ăn mặc quân trang, làm cho tiếp tân sợ tới mức không dám nhìn thẳng anh, toàn bộ quá trình cúi đầu hoàn thành thủ tục.
Chờ sau khi anh lên tầng, tiếp tân mới thở một hơi thật dài, vỗ vỗ ngực lẩm bẩm: "Tham gia quân ngũ đúng là khác biệt, tùy tiện lạnh mặt mà tựa như muốn giết người."
...
Bên trong phòng cho khách ở khách sạn.
Lục Thiệu Đông quả thật có chút muốn giết người, nghẹn một bụng hỏa không có chỗ phát tiết.
Anh cũng đã quyết định không so đo chuyện cô trở về muộn ba năm, chỉ cần cô trở về liền tốt, kết quả cô nói cái gì?
— — Nhưng mà bây giờ không giống.
A.
Cô thật đúng là dám nói.
Anh buồn bực kéo cà vạt, để cho chính mình hít thở thông khí.
Lúc này di động bỗng nhiên vang lên, tiếp theo leng keng leng keng mà vang lên không ngừng, liên tiếp mấy tin nhắn gửi đến.
【 Phó Kiêu Phong: Nếu một em gái ở trong vòng bạn bè đăng trạng thái giống như tư xuân* lên, là đại biểu cho cái gì? Online chờ, rất gấp. . 】
*Hoài niệm, tưởng niệm, nhớ.
【 Thạch Vũ: Đại biểu tư xuân. 】
【 Phó Kiêu Phong:……】
【 Phó Kiêu Phong: Nói chút hữu dụng được không hả? 】
【 Phó Kiêu Phong: Thôi, chắc cậu cũng không nói được gì hữu dụng đâu, dẫu sao cậu cùng Chu Đại Ngưu vẫn luôn xuôi gió xuôi nước, không trải qua trắc trở gì hết. 】
【 Thạch Vũ: Cảm ơn khích lệ. Tớ giúp cậu @ Người có trắc trở @ Lục Thiệu Đông. 】
【 Phó Kiêu Phong:…… Cậu ấy ở Tây Tạng, có mạng hay không còn chưa nhất định. 】
【 Thạch Vũ: Cậu ấy ở đường Duyên Giang. 】
【 Phó Kiêu Phong: Đường Duyên Giang? Là đường Duyên Giang của thành phố chúng ta sao? Là đường Duyên Giang mà cậu ấy ba năm trước vì tiểu tiên nữ mua hôn phòng ở đó sao? Mẹ nó! Thật hay giả? Cậu sao lại biết rõ ràng như vậy? 】
【 Thạch Vũ: Tiểu tiên nữ hôm nay về nước, tớ muốn nhìn xem cậu ấy có phải thật sự không trở lại hay không, cho nên định vị di động của cậu ấy. 】
【 Phó Kiêu Phong:…… Xem như cậu lợi hại. @ Lục Thiệu Đông đừng có lén trốn, mau xuất hiện. 】
Lục Thiệu Đông không có tâm tình huyên thuyên theo chân bọn họ, ném điện thoại di động lên giường, đi tới ban công hút một điếu thuốc, để cho một bụng buồn bực theo khói phun ra ngoài.
Tất cả mọi người đều biết, hôn phòng anh cũng đã mua xong.
Cô lại nói với anh, hiện tại không giống.
...
Cùng lúc đó, Phó Kiêu Phong đang nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, hắn không nhận được câu trả lời, đoán Lục Thiệu Đông đang nói chuyện cũ với tiểu tiên nữ, liền không quấy rầy nữa, lần nữa ấn vào vòng bạn bè của Vương Gia Lâm, phát hiện động tĩnh mới nhất là một tuần trước.
Nhưng mà vài phút trước, hắn rõ ràng nhìn thấy cô đăng trong vòng bạn bè — —
【 Vương Gia Lâm: Cho dù lại tức giận, cũng không muốn để cho bạn dầm mưa. Hâm mộ tình yêu như vậy. 】
Kết hợp với một bức ảnh một ông lão giận dữ cầm ô che cho bạn già, trong khi đó ông ấy ướt đẫm mưa.
Hắn lại đổi mới mấy lần, vẫn không có thấy trạng thái này?
Chẳng lẽ xóa rồi?
Nếu đã đăng, tại sao lại xóa?
Nhớ tới trạng thái kia của Vương Gia Lâm, trong lòng Phó Kiêu Phong tựa như bị gãi ngứa, bình tĩnh không được, ở trên giường nằm thành hình chữ đại to (大), nhìn trần nhà vắt hết óc, muốn giải tầng hàm nghĩa sâu của trạng thái này.
Chẳng lẽ thật sự tư xuân?
Nhưng mà nha đầu kia lúc trước rõ ràng nói muốn cuộc sống độc thân, không muốn yêu đương, hắn mới tạm thời đồng ý chia tay.
Chẳng lẽ cô chỉ chỉ là không muốn yêu đương với hắn?
Cô vì sao hâm mộ người khác? Chẳng lẽ tình yêu của bọn họ không tốt sao?
.
Đường Duyên Giang, bên trong nhà mới Lục Thiệu Đông.
Lăng Nhân cũng đang nghĩ lại. Cô lúc này đã tắm rửa xong, mặc áo sơ mi trắng của Lục Thiệu Đông, đứng ở trên ban công để cho gió sông thổi khô tóc, trong tay cầm điện thoại di động, trong đầu bắt đầu nhớ lại hình ảnh gặp lại nhau mấy giờ trước, muốn sắp xếp lại chút manh mối.
Anh ban đầu chắc là giận cô về nước chậm, còn giận cô trở về không thông báo cho anh đầu tiên, cho nên ở sân bay mới có thể lạnh nhạt như vậy.
Nhưng mặc dù rất tức giận, anh vẫn tới đón cô.
Sau khi tới đây, mặc dù vẫn luôn nói chuyện trong lúng túng, nhưng anh cũng không làm lơ cô, còn hoàn toàn không cảm thấy hai người ngủ cùng một chiếc giường có gì không ổn, nhất là một câu có cái gì không giống kia, tựa như không tồn tại tám năm chia xa, tất cả vẫn là dáng vẻ vốn có...
Bỗng nhiên, Lăng Nhân lập tức nghĩ thông suốt.
Anh vẫn là anh, bọn họ vẫn là bạn trai bạn gái.
Mặc dù có hiểu lầm, có cảm xúc, nhưng cũng không có gì không giống, anh đối với cô vẫn như lúc ban đầu.
Ngược lại là cô, bởi vì quá sợ tám năm phân cách làm cho cảm tình phát sinh biến hóa, quá mức cận trọng đối với anh, cho nên tan rã trong không vui.
Anh nói đúng, không có gì không giống cả.
Cô đã làm sai chuyện, làm anh buồn bực, cô dỗ là được.
Trong khoảnh khắc đó, cảm giác nặng nề trong lòng Lăng Nhân biến mất vô tung vô ảnh. Ngẩng đầu nhìn cảnh sông đêm, cô mở di động ra, gửi một tin nhắn cho anh.
•
Lục Thiệu Đông đã một lần nữa mặc xong quân trang, đứng ở dưới tiểu khu tự mình tỉnh lại.
Anh cũng không nên đi đến ở khách sạn làm gì.
Cô là bạn gái anh, chuyện này đã được tổ chức đồng ý.
Coi như cách một cái chăn, hay là nói vĩ tuyến 38, cũng nên mạnh mẽ ngủ chung một giường.
Nhưng mà nếu như bây giờ đi lên, vạn nhất lại bị cô làm cho tức giận... Đây hoàn toàn có khả năng.
Anh phát hiện mấy năm cô đi Mỹ này, bản lĩnh chọc tức ảnh tiến bộ không ít.
Thôi.
Ngày mai nói sau.
Vừa quay người, ngực bỗng nhiên rung một chút. Anh dừng bước lấy di động ra, trên màn hình hiện lên một tin nhắn từ một dãy số lạ.
Mở ra nhìn, trong đầu tức khắc như pháo hoa nổ lấp lánh — —
【 Đông ca, ngày mai đi hẹn hò đi. 】
Trong đêm đen, mấy chữ ngắn gọn sáng lên, từ mắt chiếu một đường đến chỗ sâu nhất trong đáy lòng, thắp sáng hơn hai nghìn ngày đên cô tịch, tan đi tất cả mây đen cùng lạnh lẽo.
Thời gian tựa như vào giờ khắc này chảy ngược, bên tai vang lên lần nữa tiếng nhẹ nhàng ôn nhu của cô gái nhỏ Đông ca .
Đó là tiếng nói làm cho anh cam nguyện cúi đầu xưng thần.
Truyện khác cùng thể loại
2 chương
160 chương
41 chương
19 chương
69 chương
51 chương
117 chương