Chương 52:   Sau khi gửi tin nhắn đi, Lăng Nhân ôm di động đợi hồi lâu cũng không nhận được câu trả lời, nhưng trên màn hình di động đã hiện lên đã đọc, điều này làm cho trong lòng cô không khỏi bắt đầu cảm thấy thấp thỏm bất an.   Không muốn? Hay là... Đang suy xét?   Gió thay nhau thổi từng đợt, đêm yên lặng đến lạ thường. Bởi vì lệch múi giờ, cô không có chút buồn ngủ nào, trong đầu xoay chuyển thật nhanh.   Sau một lúc lâu, cô lại gửi một tin nhắn.   【 Không nhất định phải ngày mai. Em chờ đến khi anh rảnh. 】   Gửi xong tin nhắn, lại bắt đầu một vòng chờ đợi mới.   Một giây, hai giây, ba giây……   Trong đầu của cô vô cùng thanh tỉnh tựa như gắn một chiếc đồng hồ lớn, trái tim theo kim giây nhảy tích tắc, tích tắc, lực chú ý toàn bộ tập trung ở trên di động.   Bỗng nhiên, điện thoại di động rung một chút.   Cô vội vàng xem tin nhắn.   【 Lục Thiệu Đông: Mở cửa. 】   Í?   Cô ngẩn nửa giây, sau đó trong lòng mừng như điên, chân trần chạy chậm tới cửa.   Kéo cửa ra, thấy anh đứng ở cửa, vẫn một thân quân trang thẳng. Chỉ khác là, anh lấy quân mũ trên đầu xuống cầm trên tay, lộ ra tóc ngắn chỉnh tề, thoạt nhìn hết sức kiên cường, bên trong uy nghiêm không ai bì nổi thêm mấy phần vị nhân tình.   "Khách sạn không còn phòng." Anh nhàn nhạt nói, vẻ mặt vô cùng thản nhiên.   "Ồ..."   Cô như hiểu ra gật gật đầu, nghiêng người cho anh vào cửa, sau đó khóa cửa lại.   "Vậy ở đây chứ. Dù sao... Giường đủ lớn." Cô cúi đầu nói, trên gò má nhiễm hai tầng đỏ ửng.   "Phù hợp với yêu cầu của em không?"   "A?"   "Kích cỡ."   "Anh nói giường sao?" Cô xác nhận lại, hỏi xong hận không thể một khối đậu hủ mà tự sát.   Không phải giường còn có thể là cái gì.   Cô rốt cuộc đang suy nghĩ vớ vẩn gì chứ.   Nhất định là lúc ở Mỹ bị anh trêu đùa thành thói quen, mới có thể luôn cảm thấy trong lời nói của anh có hàm ý.   "Rất, rất tốt." Cô yếu ớt nói, không dám đối mặt với anh.   Lục Thiệu Đông rũ mắt nhìn người trước mặt, áo sơ mi trắng quy quy củ củ bị cô mặc không còn chút quy củ nào, chỗ nên che đều đã che, lại so với nơi không che còn dụ người hơn, dáng vẻ mi mắt rũ xuống thẹn thùng đỏ mặt, làm cho anh mềm lòng không còn chút tức giận, lực lượng nào đó trong cơ thể đang dần dần thức tỉnh.   "Anh bây giờ rảnh rỗi." Anh thấp giọng nói, khóe miệng nhẹ cong, trên mặt hoàn toàn không có trang nghiêm cứng nhắc trước kia, thay vào đó là lưu manh vô lại.   Lăng Nhân ngây người chốc lát mới ý thức tới, anh đang trả lời tin nhắn hẹn hò của cô.   Anh đồng ý.   Điều này có phải là anh không còn tức giận nữa không?   Lăng Nhân giương mắt, đối diện với ý cười trong tròng mắt đen thâm thúy, lập tức liền biết mình không nghĩ sai, anh quả thật không còn tức giận, phiền muộn thấp thỏm trong lòng cũng an ổn lại, vui sướng ở nơi sau nhất đáy lòng kết thành một đóa hoa.   Cô cười ngọt ngào với anh, sau đó bất chấp tất cả, trực tiếp nhào vào ngực anh.   "Vậy bây giờ hẹn hò đi."   "Đông ca, em rất nhớ anh."   "Anh lần trước không nói chuyện với em, em còn tưởng rằng... "   Câu thứ ba nói được một nửa, cô bỗng nhiên bị anh đẩy ra, trái tim tức khắc lại treo lên giữa không trung.   Cô ngửa mặt lên, từ cằm đường cong rõ ràng của anh nhìn đến tròng mắt đen sâu không thấy đáy, trong lòng lại bắt đầu đánh trống.   "Anh còn đang tức giận sao?"   Không đợi anh đáp lại, cô liền vội vàng giải thích chuyện về nước chậm: "Tốt nghiệp bác sĩ y khoa tại Mỹ chỉ có bằng cấp, cũng không thể trở thành bác sĩ chân chính. Nếu muốn hành nghề chữa bệnh, còn phải ở bệnh viện thực tập ba đến bảy năm, đồng thời thông qua Mỹ thi giấy chứng nhận y khoa . Em  lúc ấy một lòng muốn nhanh chóng kết thúc thực tập, thông qua kỳ thi, nhận được bằng bác sĩ, sau đó trở lại tìm anh, không ngờ rằng tin tốt nghiệp bác sĩ sẽ truyền về trong nước, làm cho anh hiểu lầm."   "Chuyện này là em làm không đúng, em khi tốt nghiệp nên thông báo với anh trước. Dẫu sao em đã đáp ứng anh, sau khi tốt nghiệp thì trở lại."   Cô sở dĩ chưa về, là bởi vì đối với cô mà nói, nhận được bằng bác sĩ mới chân chính tốt nghiệp, hơn nữa cô cảm thấy anh nhất định sẽ ủng hộ cô theo đuổi ước mơ của mình, cho nên không thông báo với anh.   Nhưng bất kể nói thế nào, cô đúng là nuốt lời anh, anh có lý do tức giận.   Lục Thiệu Đông nhìn cô gái đáng thương trước mặt, cong môi cười nói: "Anh không tức giận."   "Vậy anh vừa rồi con đẩy em ra." Cô nhỏ giọng kháng nghị, trong giọng nói mang theo nũng nịu.   Trong tức khắc anh cảm giác xương như mềm xuống, đè thấp giọng nói: "Chính em nhìn."   "Nhìn cái gì?"   Anh không trả lời, ý vị thâm trường nhìn cô, để cho cô tự mình lãnh hội.   Mấy giây sau, Lăng Nhân nhìn thấy được ngọn lửa nào đó bên trong tròng mắt đen của anh, sau đó cúi đầu nhìn, tức khắc đỏ bừng mặt, lửa đốt nóng bỏng từ bên tai đến cổ rồi một đường xuống tới lòng bàn chân.   "Em muốn nhìn tới khi nào?" Anh thấp giọng hỏi, giọng nói hơi trầm khàn khàn xen lẫn tình dục không chút nào che dấu.   Lăng Nhân vội vàng ngẩng đầu, ánh mắt đụng chạm đến con ngươi chứa lửa của anh, lại cuống quít rũ mắt xuống, không dám nhìn loạn.   Càng yên tĩnh càng hoảng.   Cô ổn định tâm trạng, nói: "Anh có muốn đi tắm trước không?"   Trời ơi, cô vừa nói cái gì vậy?   — — Anh có muốn đi tắm trước không?   Nghe giống như đang mời gọi vậy.   Trời mới biết cô thật ra chỉ muốn tùy tiện tìm một câu chuyện hóa giải lúng túng, hơn nữa bây giờ đúng là thời gian tắm ngủ.   Lăng Nhân xấu hổ không ngóc đầu lên được, liền vội vàng giải thích: "Ý em là, tắm cho bình tĩnh chút."   " Ừ, quả thật cần tắm rửa."   Ừ ừ.   Cô ở trong lòng điên cuồng gật đầu, trong đầu nghĩ thật may anh không hiểu lầm.   Nhưng một giây kế tiếp — —   "Anh không muốn bình tĩnh."   "..."   Mười lăm phút sau — —   Người không được bình tĩnh biến thành Lăng Nhân.   Khi người nào đó chỉ dùng một cái khăn tắm bao lấy vị trí quan trọng từ phòng tắm đi ra, cô vô cùng xấu hổ... Mắt nhìn thẳng.   Năm tháng đối với người đàn ông này thật ôn nhu.   Không chỉ mài giũa khuôn mặt của anh, hơn nữa mỗi một khối bắp thịt trên người anh cũng mài đến hoàn mỹ, cánh tay kỳ lân, ngực khôi giáp, eo chó đực, cơ bụng tám múi, đường nhân ngư... Xuống chút nữa. *Cánh tay kỳ lân: cánh tay cường tráng. *Eo chó đực: Đây là từ mô tả vòng eo của đàn ông. Vòng ngực của đàn ông và vòng eo chó đực rộng hơn nhiều so với chu vi vòng eo. Từ xương sườn đến xương hông, vòng eo nhanh chóng thắt lại và tạo thành một đường cong gợi cảm. Bởi vì đường này tương tự như đường cong eo của con chó, nó được gọi là eo chó đực. Tầm mắt Lăng Nhân dừng ở vị trí không thể miêu tả hai giây, sau đó lật đật dời đi, cảm giác cổ họng có chút khô khốc, nuốt nước miếng một cái, yếu ớt nói: "Sao không mặc quần áo... "   "Em không muốn nhìn?"   "..."   " Tắt đèn liền không thấy được."   "..."   .   Buổi sáng ngày hôm sau tỉnh lại, Lăng Nhân hồi tưởng lại tối hôm qua tóc tai quấn quít nhau, không thể không tự chủ lại đỏ cả khuôn mặt, trong lòng một lần nữa xúc động năm tháng đối với người đàn ông này thật ôn nhu, không chỉ có cho anh gương mặt cùng vóc người hoàn mỹ, còn có thể lực kinh người.   Mặc dù đây cũng không phải là lần đầu tiên bọn họ da thịt gần gũi, nhưng cô vẫn mắc cỡ không dám nhìn anh, đưa lưng về phía anh đầu rúc vào trong chăn, sống lưng bởi vì khẩn trương mà có chút cứng ngắc.   Qua hồi lâu, phía sau vẫn không có động tĩnh, đoán anh còn chưa tỉnh, cô mới lặng lẽ xoay người nhìn lén anh.   Anh ngủ rất say, lông mi thật dài, ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ rơi vào trên mặt anh, làm cho khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn nhuộm mấy phần ấm áp.   Anh sau khi trưởng thành, giữa ánh mắt thên nhiều vị nam nhân, làm cho cô càng thêm trầm mê không thể tự kềm chế.   Bỗng nhiên ánh mắt thoáng qua, cô phát hiện trên cằm anh còn có mấy cọng râu lúng phúng, hình như mới mọc ra.   Cô mím miệng cười ngây ngô trong chốc lát, sau đó dùng khuỷu tay chống thân thể trộm hôn lên cằm anh, mới vừa mới chạm đến cằm anh, thân mình bỗng nhiên bị anh ôm, còn chưa kịp phản ứng, chính mình đã bị anh đè ở trên giường.   Tiếng của cô mang theo ý cười sợ hãi kêu lên, sau đó ôm cổ anh cười hỏi: "Anh đã sớm tỉnh sao?"   “Không có, mới vừa bị em đánh thức."   "Gạt người."   "Ừ."   "..."   Gạt người còn thản nhiên như vậy. Người này thật sự là một đồng chí giải phóng quân cương trực công chính?   Lăng Nhân không nói mà nhìn anh, chợt nghe anh hỏi: "Đói không?"   Tươi cười trên khuôn mặt tuấn tú nhìn có chút xấu xa.   Cô kỳ quái mà chớp chớp mắt: “Có một chút.”   "Anh tới cho em ăn no."   "..."   Cô sẽ không mắc mưu.   Lăng Nhân vội vàng kéo chăn qua, cố gắng chắn mình cùng anh, kết quả  bởi vì dùng sức kéo quá mạnh, mà phơi bày hoàn toàn nơi tà niệm không thể miêu tả ở dưới ánh mặt trời.   Lăng Nhân: ...   Cố làm trấn định ba giây, cô nói như thật: "Chúng ta cần một cái chăn lớn hơn."   "..."   Lục Thiệu Đông cố nén ý cười, gật đầu, nói: “Hôm nay đi mua. Ngoài chăn ra, còn phải mua đồ dùng, chứa đầy trong nhà, mới có hương vị gia đình."   Lăng Nhân lần nữa kéo chăn về, che anh đến kín mít, sau đó ghé vào bên người anh, hai tay chống cằm, hỏi: "Vì sao trước kia không mua?"   "Những việc này nên được phụ trách bởi nữ chủ nhân."   Cô chớp chớp mắt: Cho nên?   “Trước kia nữ chủ nhân không có trở về.”   Lăng Nhân khẽ run, chợt nhớ tới anh nói, căn phòng này mua ba năm trước. Nghe Vương Gia Lâm nói ba năm trước mọi người cũng cho là cô sẽ trở lại.   Chẳng lẽ... Căn hộ này là anh cố ý vì cô mua?   "Rất bất ngờ?" Anh tựa như nhìn thấu suy nghĩ tỉ mỉ của cô vậy, hỏi ngược lại.   “Có một chút.”   Lăng Nhân rầu rĩ mà nói, trong lòng áy náy cực kỳ.   Cô lúc trước nếu thông báo với anh, sẽ không hại anh mừng hụt.   "Thật xin lỗi." Cô nhìn vào mắt anh nói, để cho anh thấy mình nghiêm túc.   Lục Thiệu Đông mở cánh tay dài ra kéo người vào trong ngực, để cho lưng cô dán chặt vào ngực anh, một tay vòng dưới eo cô, cằm nhẹ nhàng đặt ở đầu vai của cô, cảm nhận được cô chân thực nằm trong ngực mình, trái tim mới thật sự ổn định lại.   Tối hôm qua hết thảy không phải là mộng, cô gái nhỏ của anh xác thật đã trở lại.   Lúc vừa biết cô ở lại Mỹ công tác, anh đúng là rất tức giận, dưới sự giận dữ xin điều đi biên giới Tây Tạng, định ngăn cách tất cả những thứ có liên quan đến cô.   Sau một năm đến Tây Tạng, anh liền không còn tức giận nữa, trong đầu nghĩ chỉ cần cô chịu trở về để giải thích nguyên nhân, anh liền tha thứ cho cô.   Hai năm sau, ngay cả giải thích anh cũng không cần, chỉ cần cô trở lại.   Về sau nữa, anh bắt đầu lượn quanh báo cáo công việc.   Anh muốn đi Mỹ tìm cô.   Mà cô bỗng nhiên trở lại.   Thật tốt.   "Em tối hôm qua đã giải thích qua, đây chẳng qua là hiểu lầm, không nên nói xin lỗi nữa." Anh khàn giọng nói.   "Nhưng mà chuyện thức tập, em vốn có thể thương lượng với anh trước."   "Em biết anh nhất định sẽ đồng ý."   " Ừ."   "Cho nên người nên nói xin lỗi là anh."   "Hả?"   "Nếu như anh có thể để cho em tùy thời liên lạc với anh, những hiểu lầm này cũng sẽ không tồn tại."   Những lời này như một cây gai đâm vào trong lòng Lăng Nhân, hình ảnh lúc vừa tới Mỹ từng ly từng tí hiện lên trong đầu, khi đó cô, thật sự vô cùng hy vọng có thể tùy thời liên lạc với anh.   Nhưng cô biết anh thân bất do kỷ, cũng nguyện ý ủng hộ anh theo đuổi ước mơ, cho nên tới bây giờ chưa từng có oán trách.   "Em không trách anh." Cô ôn nhu nói.   "Anh biết."   Lục Thiệu Đông ở đầu vai của cô tham lam hôn một cái, nói: "Đều đã qua. Em trở lại liền tốt rồi. Sau này em chính là thủ trưởng của anh, anh 24 giờ vì em đợi mệnh." Sau đó tiếp tục hôn, một đường từ vai đến cổ cô.   “…… Thật sự?”   Anh bên hôn bên đáp lại: "Ừ."   "Vậy anh trước bình tĩnh một chút.”   "..."   Yên lặng ba giây, Lục Thiệu Đông: "Anh sửa đổi lời nói một chút, ở dưới giường em là thủ trưởng, trên giường nghe anh."   "..."   Vì thế, cả một buổi sáng thời gian tốt như vậy liền bị lãng phí.   Lúc ăn trưa, Lăng Nhân cảm giác eo như không còn là của mình.   "Bắt đầu từ ngày mai, cùng nhau rèn luyện.” Người đối diện bỗng nhiên nói.   Cô ngẩn ra: "Vì sao?"   “Tăng cường thể lực.”   "..." Cho nên người nào đó vì thỏa mãn thú tính của mình, định huấn luyện quân sự cho cô.   Lăng Nhân yên lặng mà ăn cơm, hoàn toàn hết chỗ nói rồi.