Ngã dục phong thiên bns
Chương 212 : Thiên phú sơ hiển
Dứt lời, thiếu nữ tên Trần Linh vội khẩn trương, chăm chú nhìn ngọc giản trong tay. Tư chất nàng không tầm thường, nàng nhìn chăm chú một khoảng thời gian chừng hơn mười tức thì từ tay phải tràn ra màn sáng màu tím.
Hai mắt Bạch sư huynh Bạch Vân Lai sáng ngời.
“Trần sư muội không tệ, mau lấy dược thảo ra.”
Trần Linh vội mở túi trữ vật, mang hạt giống dược thảo ra cầm trong lòng bàn tay, vẻ mặt chăm chú. Theo sự thôi phát của công pháp, tử khí ở tay phải nàng ngày một đậm hơn, cho tưới lúc đạt tới giới hạn thì những hạt mầm liền nhúc nhích, có ba hạt nảy mầm.
Sự việc thu hút sự chú ý của không ít người. Rất nhiều ánh mắt đều tập trung vào nàng làm sắc mặt nàng chợt hồng nhuận, trong lòng kích động, hưng phấn. Nàng nhìn Bạch Vân Lai bằng ánh mắt mong chờ.
“Lần đầu thôi phát đã có thể làm ba hạt nảy mầm, tư chất như thế coi như không tệ. Trần sư muội, theo ước tính của cá nhân ta thì ngươi có một phần khả năng trở thành đan sư.” Bạch Vân Lai cảm khái nói. Từ đó có thể thấy, trong cả mười vạn dược đồng, người có thể thúc đẩy ba hạt nảy mầm cũng không có nhiều. Nói xong, Bạch Vân Lai liền tranh thủ ghi chép kết quả lại.
Đúng lúc ấy…
“Nhà ngươi, có thể tới đây gia nhập vào một trong ba Ất Cốc”. Thanh âm bình tĩnh và uy nghiêm từ xa vang lên. Âm thanh này thoát ra từ một nam tử trung tuổi, thần sắc không giận mà uy, ánh mắt nhìn thoáng qua thiếu nữ Trần Linh.
“Đan Đông nhất mạch của Tử Vận Tông có mười vạn dược đồng, Bính Đinh có bốn khu vực. Người có thể tiến vào Ất Cốc đều là những người tư chất không tầm thường. Trần sư muội còn không mau đi tới đó theo Chu sư thúc. Vận mệnh của ngươi tới rồi đó.”
Bạch Vân Lai vội vàng giục. Thiếu nữ Trần Linh cũng vô cùng khẩn trương, tranh thủ thời gian chạy tới.
“Phương sư đệ, giờ tới lượt ngươi đó.” Bạch Vân Lai khích lệ nhìn Mạnh Hạo.
Lúc này, Mạnh Hạo mới ngẩng đầu như còn đang mải suy nghĩ điều gì. Công pháp bên trong ngọc giản này rất đơn giản nhưng lại có tác dụng kỳ dị, có thể thôi phát một ít thuốc linh của thảo dược. Theo một khía cạnh mà nói thì thuật này không khác gì thuật tạo hóa.
“Chỉ có một số ít dược thảo mới có thể dùng phương pháp này để thôi hóa, dùng linh khí bản thân tẩm bổ giúp dược thảo sinh trưởng. Dẫu vậy, chỉ tác dụng ấy thôi thì công pháp này cũng cực kỳ kỳ diệu rồi. Không biết Tử Vận Tông làm thế nào để phòng tránh thuật này bị phát tán ra ngoài nhỉ…”. Mạnh Hạo trầm ngâm, rồi lấy từ trong túi trữ vật ra một hạt mầm, đặt trong lòng bàn tay. Hắn nhìn ngắm một chút, rồi dựa theo công pháp ghi chép trong ngọc giản mà thôi hóa dược tính.
Trong thân thể hắn có hai đan hải. Cái thứ nhất tất nhiên là năm tòa hoàn mỹ đạo đài, còn cái thứ hai là trước khi tới Tử Vận Tông, Mạnh Hạo dựa theo cách làm của Thái Linh Kinh mà mở ra tòa đan hải thứ hai.
Hiện giờ tu vi hắn hiển lộ ra ngoài là dựa vào tòa đan hải thứ hai này.
Tâm niệm vừa động, ánh sáng tím hiện ra lóng lánh, sáng hơn hẳn hào quang vừa rồi do Trần Linh phát ra.
Theo sự xuất hiện của tia sáng, hạt mầm trong lòng bàn tay Mạnh Hạo nhanh chóng chuyển động, rồi xuất hiện một lá, hai lá, ba lá… tách ra khỏi vỏ hạt. Cùng lúc đó, ánh sáng màu tím trong tay Mạnh Hạo phát ra chói mắt, khuếch tán ra bốn phía, chấn nhiếp tinh thần toàn bộ dược đồng có mặt ở nơi này. Toàn bộ ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Mạnh Hạo.
Trong từng ánh mắt ấy đều hiện lên vẻ không thể tin nổi. Nam tử giảng giải về công pháp lúc trước tròn mắt nhìn Mạnh Hạo. Thiếu nữ Trần Linh ngẩn người, ngây ra không tin vào mắt mình.
Sư huynh Bạch Vân Lai dụi mắt, há mồm, bộ dáng không khác gì những người còn lại. Bốn phía trở nên yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều tập trung hết lên vầng sáng trên tay Mạnh Hạo. Lúc này, mới là lần thứ nhất triển khai công pháp, cả người hắn đã rơi vào một trạng thái kỳ lạ, giống như đã biến thành mảnh đất để hạt mầm trên tay hắn sinh trưởng không ngừng.
Cảm giác ấy thật kỳ diệu khiến hắn chìm đắm, đồng thời, hạt mầm không ngừng mọc thêm lá thứ tám, thứ chín… Cho tới lúc, hạt mầm hoàn toàn sinh trưởng, lá non xanh biếc hiện ra, thân cây quấn quanh bàn tay phải Mạnh Hạo.
Lão giả tóc bạc đứng sau lưng Bạch Vân Lai vốn đang nhắm mắt cũng đã mở ra, ánh mắt hiện lên một vùng tang thương cũng dần bừng sáng, nếp nhăn trên mặt hằn sâu.
Thứ trên tay Mạnh Hạo không phải là mầm non, mà đã sinh trưởng thành một cái cây thực thụ. Lúc này, Mạnh Hạo mới từ trạng thái chìm đắm tỉnh lại, hai mắt lóe sáng, đồng thời hai hàng lông mày cũng cau lại. Hắn không có chủ đích làm ra chuyện này, nhưng lâm vào trạng thái ấy rồi, hắn không kiểm soát được.
Rất nhanh sau đó, hắn liền làm bộ mặt mũi tái nhợt, tu vi trong thân thể khô kiệt, linh lực thôi phát dược thảo giảm mạnh làm nó chậm rãi héo úa rồi chết hẳn trong tay mình.
Mạnh Hạo thở dồn dập, lui về sau vài bước, vẻ mặt hoang mang, mờ mịt.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Bạch Vân Lai tỉnh mộng. Hắn đã ở Tử Vận Tông nhiều năm nhưng chưa bao giờ thấy ai lần đầu thôi phát mà có thể làm được như thế. Hiện giờ hắn đang nhìn Mạnh Hạo như nhìn một tên yêu nghiệt.
Đám dược đồng dứng quanh cũng vô cùng hoảng sợ. Sự việc xảy ra nằm ngoài tưởng tượng của bọn họ. Vị nam tử trung tuổi càng chấn động, ánh mắt nhìn Mạnh Hạo như phát ra lửa nóng.
“Chuyện này…”, Mạnh Hạo chần chừ, cảm giác như sợ hãi. Chưa kịp nói hết thì lão giả sau lưng Bạch Vân Lai đã đứng lên, trực tiếp lao tới cạnh người hắn, tay phải bắt lấy cổ tay Mạnh Hạo. Linh lực trong người lão bộc phát, dũng mãnh tiến vào kiểm tra trong thân thể Mạnh Hạo.
Nhưng rốt cuộc lão không thể điều tra ra được gì từ Mạnh Hạo. Thứ lão thấy chỉ là đan hải thứ hai của hắn, với tu vi chừng Ngưng Khí tầng thứ sáu, thứ bảy mà thôi.
Ngay cả hình dạng đan hải của hắn lão cũng không thấy rõ hết. Mọi việc đều do Bì Đống kia biến hóa khiến tất cả những gì lão thấy đều rất bình thường.
Sau một lúc lâu, lão mới buông lỏng tay, nhặt cây thảo dược đã chết héo dưới đất lên quan sát. Lão quay qua nhìn Mạnh Hạo, ánh mắt chuyển từ dò xét sang tán thưởng.
Tư chất Loại Giáp, gia nhập Giáp Nhất Cốc!”
Lão nói xong, tươi cười vỗ vỗ vào vai Mạnh Hạo, cầm lấy cây dược thảo héo rũ bay thẳng lên bầu trời.
Lúc lão rời đi rồi, cả sơn cốc liền sôi trào.
“Tư chất Loại Giáp! Thảo nào người này có thể thôi hóa kinh người như thế.”
“Loại tư chất này gần như chắc chắn sẽ trở thành đan sư. Đã bao nhiêu năm nay không được thấy người có tư chất như thế này rồi…”
“Không đúng. Trước đây ta cũng có nghe qua về loại tư chất này, nhưng hình như cũng không có ai yêu nghiệt được như người này. Vừa rồi rõ ràng đã thôi hóa khiến hạt mầm trưởng thành!”
Giữa tiếng nghị luận của mọi người, Bạch Vân Lai vội đi tới bên cạnh Mạnh Hạo, vẻ mặt vô cùng phấn chấn.
“Phương sư đệ, sau này ở tông môn sẽ được quan tâm đặc biệt đó. Không ngờ ngươi lại có tư chất Loại Giáp.”
“Liệu có thể nhầm không?” Mạnh Hạo nghi ngờ hỏi lại.
“Không sai được đâu. Vương trưởng lão tự mình kiểm tra sao có thể sai được. Lúc này, đoán rằng lão nhân gia đang cầm thảo dược đi tìm các trưởng lão khác rồi. Phương sư đệ, ngươi nổi danh rồi!”
“Đi nào, ta dẫn ngươi đi Giáp Nhất Cốc. Nghe nói chỗ đó đẹp như tiên cảnh, mọi lần ta chỉ xem bên ngoài chứ chưa từng đi vào trong.” Bạch Vân Lai vừa nói vừa kéo Mạnh Hạo đi, để lại đằng sau bao nhiêu ánh mắt và những tiếng bàn luận còn đang sôi nổi.
Thời gian trôi qua, thoáng chốc đã nửa tháng. Tại Đan Đông nhất mạch của Tử Vận Tông, Mạnh Hạo đã quen thuộc hơn nhiều. Giáp Nhất Cốc rất lớn nhưng người ở lại không nhiều, so sánh với những sơn cốc khác thì ít hơn.
Non xanh nước biếc, một dòng suối nhỏ chảy qua khe núi tạo nên khung cảnh rất thanh tịnh. Chỗ ở của Mạnh Hạo được dựng bên cạnh con suối này, phía trước có một cái sân nhỏ. Trong sân có một mảnh ruộng gieo trồng các loại dược thảo.
Lúc này, Mạnh Hạo đang khoanh chân ngồi trong sân, trong tay có một quyển trục làm từ những mảnh gỗ khắc rất nhiều chữ viết, ngoài ra còn có tranh vẽ. Tất cả đều có liên quan tới dược thảo.
Tới trưa, Mạnh Hạo buông sách xuống, ngẩng đầu lên. Vừa nghe tiếng suối chảy, vừa ngửi hương thuốc, xung quanh có sương mỏng bao phủ, cảnh sắc thực giống như chốn thần tiên. Tuy có hơi khoa trương khi nói như vậy, nhưng đây đúng là một nơi tu thân dưỡng tính rất tốt.
Nơi này có thể nói là đệ nhất cốc trong tông môn. Quan mấy ngày, Mạnh Hạo phát hiện có chưa tới năm mươi người có tư cách ở chỗ này. Đa phần những người này đều ít ra ngoài, chỉ ở trong phòng, hoặc gieo trồng trong khuôn viên chỗ ở của mình, nếu không thì lại đi thử luyện đan.
Nơi này yên tĩnh làm Mạnh Hạo thất rất thoải mái. Mỗi khi đọc sách lại khiến hắn nhớ về thời còn ở huyện Vân Kiệt làm một thư sinh.
“Mười vạn dược thảo, phân loại khác nhau nhưng lại phải nhớ kỹ bộ dáng, tập tính và cách gieo trồng, sử dụng và bảo tồn như thế nào, không được nhầm sang loại khác. Có nhiều loại dược thảo có thể phối hợp với các loại chất liệu hoặc loại dược thảo khác. Biến hóa như thế, nói là mười vạn nhưng thực ra phải tới cả trăm vạn ấy chứ.”
Mạnh Hạo đưa tay vuốt vuốt mi tâm. Đã nửa tháng nay rồi, hàng ngày, hầu hết thời gian hắn đều dùng để đọc những thứ liên quan tới dược thảo này. Đây cũng là những điều mà bất cứ dược đồng nào ở Tử Vận Tông đều phải ghi nhớ. Nhớ càng nhiều thì sau này cơ hội gặp gỡ, nhận ra cũng nhiều hơn.
Việc này khá khó nhọc, nhưng Mạnh Hạo vốn xuất thân thư sinh nên nắm bắt khá tốt, không dẫn tới chán nản.
Không còn đánh giết, không có hiểm nguy, không để ý cả mưa gió đời thường. Mọi chuyện trước kia Mạnh Hạo cũng gạt sang một bên. Hắn hóa thân trọn vẹn vào thân phận Phương Mộc, ở trong Tử Vận Tông hưởng thụ khoảng thời gian yên lặng. Mỗi khi đọc một tin tức về một loại dược thảo, trong đầu hắn lại hiện lên từng hình ảnh và những thông tin liên quan tới nó. Loại cảm giác như hắn đã quen biết từ trước rồi, như thể hắn đích thực là có thiên phú vậy.
Truyện khác cùng thể loại
1830 chương
126 chương
3457 chương
449 chương
160 chương
461 chương
170 chương