Ngã dục phong thiên bns
Chương 211 : Tà ác danh tự
Không lâu sau, lão giả mang Mạnh Hạo và thiếu nữ xuất hiện ở một vùng sơn cốc. Nơi này rộng rãi, lầu các mọc lên san sát. Xa xa có thể thấy những khu vực dùng để trồng các loại dược thảo khác nhau. Vừa tới nơi này, Mạnh Hạo đã ngửi thấy mùi hương dược liệu thơm ngát.
Nơi này có rất nhiều thiếu niên. Người nào cũng mặc áo ngắn màu vàng nhạt. Người làm công việc thu lấy dược thảo, người lại tập trung minh tưởng, tay cầm ngọc giản. Một số ít người giơ tay lên trời, vẻ mặt nghiêm túc. Trong lòng bàn tay là một ít dược thảo quỷ dị đang không ngừng rung động.
“Tiểu Bạch tới rồi.” Lão giả phất tay áo, cất giọng bảo. Sự xuất hiện của lão khiến đám thanh niên nhất loạt ngẩng đầu, sau khi trông thấy lão thì đều tỏ ra tôn kính, ôm quyền cúi đầu thi lễ.
Đám thanh niên tuổi chừng ba mươi, nhanh chóng chạy ra từ một nơi trong lầu các tới chỗ lão giả.
“Từ đại sư gọi chúng tiểu nhân có gì phân phó? Mọi chuyện trong tông môn, chúng tiểu nhân đều có thể làm cho lão nhân gia ngài.” Thanh niên họ Bạch mang vẻ mặt a dua, vội mở miệng.
Hắn vừa dứt lời, lão giả đã trừng mắt.
“Hai người này vừa bái nhập vào tông môn. Ngươi đi thông báo một tiếng, rồi dẫn bọn hắn tới chỗ lấy lệnh bài.” Lão nói xong, quay đầu nhìn thoáng qua Mạnh Hạo và cô gái, khẽ gật đầu động viên xong mới hóa thành cầu vồng rời đi.
Chờ lão giả đi rồi, đám thanh niên bốn phía không để ý tới nữa, quay lại tập trung làm công việc còn đang dang dở mà không để ý tới hai người Mạnh Hạo nữa. Thái độ không có ác ý, cũng không quá thân thiện.
Tông môn như thế, hiện giờ Mạnh Hạo chưa thích ứng ngay được. Hắn đã quen thuộc với cung cách sinh hoạt ở Kháo Sơn Tông rồi, trong lòng không khỏi thở dài cảm khái.
“Bái kiến Bạch sư huynh.” Thiếu nữ đứng bên cạnh Mạnh Hạo nhẹ giọng nói, nàng hạ thấp người, hướng về đám mây đang bay tới cúi đầu thi lễ.
“Vừa rồi không có trưởng bối, không cần đa lễ.” Vị Bạch sư huynh này cười ha hả, đưa mắt nhìn Mạnh Hạo và thiếu nữ một chốc.
“Hai người các ngươi tới không đúng lúc rồi. Các đồng môn đều đã ra ngoài làm việc, hôm nay người ở lại không nhiều lắm, thành ra không khí không được náo nhiệt. Tuy vậy cũng không sao, có lão Bạch ta ở đây, đảm bảo các ngươi sẽ sớm hiểu rõ về Tử Vận Tông.”
“Tới đây nào, ta mang các người đi xem xét một chút cho quen thuộc với nơi này.” Bạch sư huynh mỉm cười, sau đó mang hai người đi thẳng về phía trước.
“Tử Vận Tông Đan Đông nhất mạch chúng ta rất rộng lớn, đan cốc như thế kia có khoảng chừng một trăm cái, mỗi cái có thể chưa được gần ngàn dược đồng. Bình thường hàng ngày đều gieo trồng dược thảo, ghi nhớ dược tính, thỉnh thoảng còn phải ra ngoài hái thuốc. Ở Nam Vực này, dược đồng ở Tử Vận Tông là mệt nhất.”
“Mười vạn dược đồng, tuy nói là nhiều nhưng trên thực tế, mỗi người đều phải nhớ được mười vạn dược thảo. Muốn nuôi trồng tốt chúng, phải dành thời gian để tu hành nếu không thì không thể thôi phát thuốc linh. Sau này các ngươi sẽ hiểu về việc ấy hơn.”
“Dược đồng chúng ta được coi như những đứa con ghẻ vậy. Trừ phi ngươi có thể trổ hết tài năng trở thành đan sư, có thể chính thức học luyện đan thì cuộc sống và con đường tu hành mới có biến đổi lớn. Khi đã thành đan sư, sẽ có đệ tử nội môn tới mời đi luyện đan. Dựa theo quy củ của tông môn, mỗi lần mời chúng ta luyện đan đều phải trả thù lao. Lúc đó mới thật là sung sướng.”
“Đáng tiếc là mười vạn dược đồng, có ai là không muốn trở thành đan sư? Nhưng có thể chính thức trở thành đan sư cũng chỉ có chưa tới một ngàn người. Việc ấy thật rất khó!”
Bạch sư huynh nói rất nhanh, vừa nói vừa mang hai người Mạnh Hạo và thiếu nữ đi tới từng mảnh sơn cốc.
“Nơi này là nơi chỉ có đan sư mới có thể ra vào, còn chúng ta thì không được phép.”
“Nơi này là khu vực Tử khí nhất mạch, nhưng không phải địa phương nội tông mà là chỗ ở ngoại tông.” Bạch sư huynh nói khi đã mang hai người đi tới trước một thung lũng. Trên đường đi ba người gặp không ít tu sĩ của Tử khí nhất mạch, mỗi người đều là đệ tử ngoại môn. Lúc Bạch sư huynh đi tới, ai cũng tỏ ra khách khí giống như thể ở trong tông môn này, Bạch sư huynh là người khá có danh khí.
Mạnh Hạo vội ho lên một tiếng, đưa ra mấy lời ninh nọt khiến vị sư huynh này rất cao hứng.
“Trong tông môn, trăm sự ta đều biết cả, cũng không có mấy việc mà ta không thể làm. Về sau Phương sư đệ ngươi có phiền toái gì, có thể tới tìm sư huynh ta giúp ngươi giải quyết.”
Đang nói, Bạch sư huynh chợt dừng chân, chỉ một sơn cốc phía tước. Nơi đó có một cây thiết thương đâm xuống mặt đất, thân trên chịu đủ bão táp mưa sa nên đã nhuốm màu thời gian.
“Nhìn thấy cây thương này không? Nó gắn liền với một câu chuyện cũ…” Bạch sư huynh nhìn quanh, sau đó mới khẽ nói với hai người.
Mạnh Hạo biến sắc. Lúc trước bay trên trời hắn đã thấy qua thứ này. Vừa rồi bước vào trong sơn cốc, liếc mắt hắn đã nhận ra thanh thiết thương. Hiện giờ chỉ dám ho khan một tiếng, giả bộ rất hứng thú với nó.
“Có biết ai để cây thiết thương đó ở đây không? Chính là trưởng lão Ngô Đinh Thu. Truyền thuyết kể lại, mười năm trước, có một khoảng thời gian Ngô trương rlão ra ngoài trở về, phẫn nộ ngập trời. Tay trưởng lão cầm thanh thiết thương này, ở giữa không trung tung một chưởng, đánh thanh thiết thương cắm ngập ở chỗ này. Sau đó còn nhắc nhở đệ tử ngoại môn của Tử Vận Tông phải nhớ rõ mối sỉ nhục nào đó. Còn kêu đám ngu dốt các ngươi sao không thực sự chết đi cho rồi.”
Vị Bạch sư huynh thấp giọng kể, âm thanh rất nhỏ như sợ kinh động tới đất trời. Cô gái đi theo tròn mắt ngạc nhiên, còn Mạnh Hạo theo bản năng lại ho khan một tiếng.
“Thanh thiết thương này có lai lịch ra sao?” Thiếu nữ hiếu kỳ hỏi.
“Lai lịch? Hắc hắc…, truyền thuyết kể rằng mười năm trước, cả đám đệ tử ngoại môn ra ngoài tham gia thí luyện. Kết quả là tại một địa phương hung hiểm, gặp phải một tên tà ác. Người này mang theo một thanh thiết thương, sau đó bán nó cho hai người mạnh nhất trong đám đệ tử ngoại môn. Còn khiến cho hai người ấy phải táng gia bại sản, dốc toàn bộ tài phú, phải vay mượn không ít linh thạch của đồng môn mới mua được vì cứ tưởng rằng nó là một bảo bối.”
“Tới mấy năm gần đây hai người bọn họ mới trả hết số linh thạch thiếu nợ kia. Việc này khiến Ngô trưởng lão vô cùng giận giữ, nói đây là nỗi sỉ nhục lớn…”
Bạch sư huynh vừa nói, vừa không ngừng cảm thán.
“Loại người tàn ác như thế, thật sự là quá đáng!” Thiếu nữ nghe xong há mồm, buông ra một câu như vậy. Nàng chăm chú nhìn thanh thiết thương, nhìn thế nào cũng chỉ thấy đó là một vật hết sức bình thường. Nghĩ mãi nàng vẫn không hiểu vì sao hai người đệ tử ấy lại hao tổn một cái giá lớn tới vậy để mua nó.
Mạnh Hạo chột dạ, nhìn Bạch sư huynh, vội vàng làm vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu cảm thán.
“Người này thật quá tàn ác! Làm ra chuyện như thế sao không khiến cho người khác tức lộn ruột lên chứ.” Mạnh Hạo làm bộ đồng thuận nói. Lúc ở Tống gia, nhìn thái độ của Thiên Thủy Ngân và Lữ Tống thì hắn đã có thể đoán được, chuyện năm đó đã đả kích tới hai người rất lớn, hiện giờ vẫn không nguôi đi được.
Hắn chỉ không nghĩ, việc ấy giờ lại lan tràn tới cả Tử Vận Tông.
Nghĩ vậy, Mạnh Hạo chợt thấy đồng tình với hai người Thiên - Lữ, cũng hiểu vì sao hai người đó lại nghiến răng nghiến lợi với mình khi còn ở Tống gia đến thế.
“Thanh thiết thương dựng ở chỗ này như một lời giáo huấn, khiến tất cả đệ tử ngoại môn của Tử Vận Tông ghi nhớ, không quên được chuyện này…” Bạch sư huynh lắc đầu.
“Người bán thanh thiết thương này là ai vậy?” Thiếu nữ hiếu kỳ hỏi.
“Người ấy tên Mạnh Hạo. Mạnh Hạo – ngươi biết chưa? Gần đây cả Nam Vực truyền ra tin tức người này trở thành còn rể Tống gia, là truyền nhân của Thái Linh Kinh, cũng là người gây ra chuyện xấu của Sở sư tỷ.” Bạch sư huynh thấp giọng đáp.
“Mạnh Hạo?” Thiếu nữ sững người.
“Nhỏ giọng một chút! Cái tên này là một điều cấm kỵ ở Tử Vận Tông ta, không có ai dám lớn tiếng nhắc tới…”. Bạch sư huynh vội vàng nói.
Mạnh Hạo ở bên cạnh càng chột dạ, liên tục ho khan. Hắn chợt thấy thấy việc mình lựa chọn Tử Vận Tông không phải là một lựa chọn đúng đắn.
Đúng lúc này, thần sắc khẽ biến động. Hắn thấy từ xa có một đạo ánh sáng bay tới rất nhanh, sau đó hóa thành một thiếu niên. Người này giữ vẻ trầm mặc, hung hăng nhìn Bạch sư huynh. Người này chính là Thiên Thủy Ngân năm xưa.
“Bạch sư đệ tới nơi này làm gì? Còn không mau rời đi.”
Bạch sư huynh run lên, thu lại nụ cười a dua trên mặt.
“Thiên Thủy sư huynh, ta dẫn hai dược đồng đi một vòng cho biết tông môn. Chúng ta rời đi ngay đây.” Nói xong, hắn vội cầm tay Mạnh Hạo và thiếu nữ, nhanh chóng rời đi.
“Nhìn thấy chưa? Người vừa rồi chính là một trong hai người năm xưa mua thanh thiết thương ấy về đó. Lần sau các ngươi có gặp, tuyệt đối đừng nhắc tới hai chữ Mạnh Hạo, không thì hắn sẽ nổi trận lôi đình lên đấy. Còn nữa, sau này các ngươi ra ngoài tông môn rèn luyện, một khi thấy người kêu là Mạnh Hạo thì nhất định phải cẩn thận đề phòng. Người này gian trá khôn cùng.” Bạch sư huynh kéo hai người đi, dặn dò nghiêm túc.
Thiếu nữ há miệng nghi hoặc, nhưng rất nhanh gật đầu, tất nhiên là sẽ nhớ kỹ lời dặn này. Còn Mạnh Hạo chỉ biết cười khổ trong lòng. Hắn hiểu rõ ngày đó ở Tống gia, tuy mình không biết đám đệ tử của Tử Vận Tông nhưng cả đám đều nhìn mình bằng ánh mắt đầy cảnh giác.
“Cái tên Mạnh Hạo này là cấm kỵ ở tông môn chúng ta. Các ngươi hãy nhớ kỹ. Được rồi, ta mang các ngươi đi lấy lệnh bài và công pháp , sau đó sẽ an bài chỗ ở.” Bạch sư huynh dặn kỹ thêm một lần, sau đó mang hai người đi về hướng xa xa.
“Các ngươi có thể bái nhập vào Tử Vận Tông chắc đều là người của các gia tộc gần đây, mỗi người đều có những vấn đề riêng. Các ngươi phải nhớ kỹ, thân là dược đồng, cái thứ nhất các ngươi phải học là thuật pháp, cũng là công pháp cuối cùng của dược đồng.”
“Nó tên là Tử Vân Linh. Thuật pháp này có thể từ một ít dược thảo thường dùng, dùng linh khí bản thân tẩm bổ, thôi phát thuôc linh. Tùy vào sự khác nhau của tu vi và độ thuần thục khi thao tác mà hiệu quả thôi phát cũng khác.” Bạch sư huynh nói, sau đó mang hai người tới một sơn cốc. Nơi này nhiều người hơn hẳn. Có mấy trăm người có mặt, phần lớn đều khoanh chân ngồi tĩnh tọa, trên tay đều có thảo dược đang đung đưa như đang sinh trưởng.
Phía trước những người này có một nam tử trung tuổi, địa vị cao hơn không ít. Vẻ mặt nghiêm túc hướng về phía mọi người giải thích công pháp. Người này nâng tay lên, cây thảo dược trong lòng bàn tay nhanh chóng sinh trưởng thành một cây trưởng thành cao hơn hai thước.
Mạnh Hạo đưa mắt nhìn bốn phía, nhất là những dược thảo trong tay mọi người, ánh mắt lộ ra một tia kỳ dị. Hắn đi theo Bạch sư huynh tới vị trí trung tâm. Ở đó có một ông lão tóc xám, nhìn vẻ ngoài rất bình thường không thể phát hiện được tu vi. Bạch sư huynh đi tới, như thói quen tự lấy lệnh bài và túi trữ vật, sau đó phát cho hai người mỗi người một thẻ lệnh bài bằng ngọc màu tím.
“Hai người các ngươi tới thử một chút. Đây là thuật pháp đơn giản, rất nhanh có thể học được. Sau đó ở chỗ này tiến hành thôi phát lần thứ nhất để khảo nghiệm tư chất luyện đan.” Lúc Mạnh Hạo cúi đầu nhìn ngọc giản, Bạch sư huynh Bạch Vân Lai nghiêm túc nói.
Truyện khác cùng thể loại
1830 chương
126 chương
3457 chương
449 chương
160 chương
461 chương
170 chương