Ngã dục phong thiên bns
Chương 213 : Tử vận tiên thổ
Thời gian trôi qua mau, thấm thoắt đã 2 tháng. Mạnh Hạo đã thích ứng với nề nếp sinh hoạt mới ở Tử Vận Tông. Vì được phán là có tư chất Loại Giáp nên hắn được hưởng thụ những đãi ngộ mà người khác khó có được.
Thậm chí, hơn hai tháng nay Mạnh Hạo không còn để ý nhiều tới lão giả tóc bạc kia nữa. Bạch Vân Lai sư huynh thì lại thường xuyên lui tới tìm Mạnh Hạo. Nhờ có hắn mà Mạnh Hạo hiểu thêm rất nhiều điều về Tử Vận Tông.
Thời gian giảng giải công pháp trong ngày, Mạnh Hạo đều đi rất đúng giờ. Có thời điểm người nghe lên tới cả ngàn người, Mạnh Hạo không tỏ ra có gì thu hút đặc biệt.
Những buổi giảng giải này, cứ cách vài ngày lại đổi một vị trưởng bối khác. Hiểu biết của mỗi người cũng có chỗ khác nhau. Càng nghe, hiểu biết của Mạnh Hạo về công pháp thôi phát linh lực để thúc đẩy thảo dược sinh trưởng càng sâu sắc.
Trừ lần khảo hạch đầu tiên, trong tông môn có nơi chuyên dùng để gieo trồng dược thảo, cũng như Kháo Sơn Tông trước kia đến tháng lại cấp linh thạch cho đệ tử vậy, ở Tử Vận Tông này, mỗi tháng các dược đồng cũng được cấp cho số lượng dược thảo cố định để đi học cách gieo trồng.
Đồng thời, ở chỗ này cũng không thường gặp các trưởng bối để trao đổi, giảng giải. Toàn bộ tông môn đều khá yên ắng, không có đánh giết, không ồn ã làm Mạnh Hạo cảm thấy nơi này hoàn toàn khác so với ở Kháo Sơn Tông trước kia. Nơi này, giống một học phủ hơn là một tông môn đứng đầu ở Nam Vực.
Mỗi tháng sẽ diễn ra một lần Dược Kinh, nơi các đan sư già dặn kinh nghiệm tới giảng giải. Những người này đều xuất thân từ dược đồng, sau đó thăng tiến mà thành, tạo nghệ và hiểu biết rất sâu sắc. Trong các buổi giảng bài, họ không chỉ nói về dược thảo mà còn nói qua một chút về các phương pháp luyện chế đan dược đơn giản. Mấy lần Mạnh Hạo nghe xong, đều có thu hoạch rất lớn.
Ngoài thời gian diễn ra Dược Kinh, các dược đồng đều tập trung vào học tập và gieo trồng dược thảo. Mỗi tháng đều phải hoàn thành nhiệm vụ thôi phát được một lượng dược thảo nhất định giao cho tông môn.
Toàn bộ Đan Đông nhất mạch, các dược đồng cứ theo công việc, nhiệm vụ được sắp đặt mà tự động hoàn thành.
“Dược đồng chẳng khác nào một người chăm lo việc sinh sản vậy: gieo trồng, thu hoạch, thôi phát,… và rất nhiều việc khác. Mục đích cuối cùng vẫn là phục vụ cho hệ thống luyện đan khổng lồ của tông môn, đồng thời phục vụ trực tiếp cho gần ngàn đan sư.”
Mạnh Hạo vừa khoanh chân ngồi trên quảng trường vừa nghĩ, bốn phía là rất nhiều dược đồng như hắn. Ở xa xa là một người đàn ông trung niên đang giảng giải cách phân biệt vài loại dược thảo dễ bị nhầm lẫn.
“Bái nhập vào Tử Vận Tông là một lựa chọn chính xác. Trên toàn cõi Nam Vực, chỉ có ở nơi này mình mới học được phương pháp luyện đan chân chính. Có thể nói rằng, chỉ ở Tử Vận Tông mới có thể sản sinh ra những bậc đan đạo đại sư mà thôi. Danh tiếng đan đạo của Tử Vận Tông cao hơn các thuật pháp nhất mạch khác, khiến cho tất cả các gia tộc, tông môn khác không ai dám coi thường.” Mạnh Hạo suy ngẫm trong đầu, ánh mắt đầy chờ mong.
“Muốn tiếp xúc với Đan Quỷ đại sư, để Đan Quỷ đại sư giải độc cho ta thì chỉ có một cách là trở thành đệ tử của ông ta thôi!” Mạnh Hạo hạ quyết tâm. Đây mới chính là mục đích thật sự của hắn khi gia nhập vào Tử Vận Tông này.
Bái Đan Quỷ đại sư làm sư phụ, học đan đạo mạnh nhất ở Nam Vực để có thể tự mình tiến hành luyện đan, không cần hao phí rất nhiều tâm tư đi tranh đoạt mới đạt được.
Đang suy nghĩ, bỗng trên không trung vang lên từng tiếng chuông quanh quẩn, tiếng chuông vang tới tất cả sơn cốc trong Đan Đông nhất mạch. Mọi người ngẩng đầu lắng nghe, ngay cả nam tử trung tuổi đang giảng giải cũng ngừng việc đang làm lại.
Có thể nói, lúc này, toàn bộ dược đồng trong các sơn cốc thuộc Đan Đông nhất mạch đều ngẩng đầu, thần sắc lộ vẻ kích động.
“Lô chung mở rồi, lại có thể tiến vào Tử Vận Tiên Thổ sao?”
“Ta nhớ một năm trước mới mở ra, sao bây giờ đã có thể trở lại đó rồi?”
Âm thanh nghị luận quanh quẩn, tiếng chuông trên không trung vẫn không ngừng vang lên. Hai mắt Mạnh Hạo mở lớn, ngưng thần nhìn lên không trung đang xuất hiện một bóng hình hư ảo.
Đó là một lò đan to lớn màu tím phải tới mấy ngàn trượng, từ đó tản ra khí thế bàng bạc. Bên cạnh lò đan này có hơn mười đạo cầu vồng dang bay nhanh ra, hóa thành thân ảnh khoanh chân ngồi rải ra ở bốn phía lò đan như trấn thủ.
Cùng lúc đó, có một trận pháp tỏa sáng khắp bầu trời như muốn phong ấn cả trời xanh lại. Ánh sáng từ trận pháp tỏa ra ngàn trượng, chiếu rọi bốn phương tám hướng, cùng với các tu sĩ đang ở không trung và lò đan khổng lồ hình thành dải sáng năm màu.
“Mười vạn dược đồng đều có thể tiến vào Tiên Thổ để lấy Cửu Diệp chi thảo đã thành thục.” Một âm thanh tang thương không biết từ nơi nào truyền tới. Hào quang từ lò đan giữa không trung chợt rực sáng rồi hóa thành trăm ngàn tia sáng hướng xuống phía dưới. Cùng lúc ấy, ngọc giản trên người Mạnh Hạo và các dược đồng khác cũng phát ra hào quang như hô ứng cùng, hình thành lên một dải sáng vô cùng lớn nối từ mặt đất đến bầu trời.
Có một tia sáng rơi xuống người Mạnh Hạo, dung hợp với ngọc giản trên người hắn, sau đó hóa thành một cỗ hấp lực mang hắn từ từ bay lên không.
Bốn phía sơn cốc, hơn mười vạn dược đồng khác cũng đang bay lên như thế, cùnghóa thành mười vạn tia sáng hướng thẳng tới lò đan khổng lồ.
Cái lò đan lớn tới mấy ngàn trượng như một cái động không đáy, trong chớp mắt đã chứa hết hơn mười vạn dược đồng vào bên trong.
Mạnh Hạo thấy hoa mắt, lúc nhìn thấy mọi thứ rõ ràng thì không khỏi trợn mắt há mồm, vẻ mặt không thể nào tin nổi.
Trước mặt Mạnh Hạo là một dược điền khổng lồ không nhìn thấy điểm cuối. Nơi này như là một thế giới khác biệt, bầu trời không có mây. Có tới chín mặt trời phân biệt ở bốn phía, thay nhau tồn tại trong một tháng.
Ở dưới bầu trời, dược thảo được sống trong điều kiện đặc thù nên sinh trưởng rất nhanh. Không gian trong này tựa hồ như bị phong ấn. Vừa bước vào, Mạnh Hạo đã ngửi thấy mùi dược liệu nồng đậm như muốn làm say lòng người.
Mười vạn dược đồng xung quanh hình như có không ít người đã từng tới nơi này. Cảm giác kích động vẫn có, nhưng không rung động như những người mới lần đầu được chứng kiến như Mạnh Hạo.
Ngoài việc đó, thì sự rộng lớn của dược điền cũng khiến Mạnh Hạo kinh ngạc không thôi. Trên vùng đất, có cả ngàn cự nhân cao lớn trăm trượng như người viễn cổ đang bước trên mặt đất, động tác vô cùng cẩn thận, không ngừng tiến hành công việc gieo trồng của mình.
Trên bầu trời, có mấy trăm chiến xa khổng lồ phát ra hơi thở tang thương, giao thoa nhau làm cho mặt đất phía dưới hình thành rất nhiều khoảng râm mát.
Ở xa hơn, Mạnh Hạo còn thấy một cây đại thụ cao chừng ngàn trượng, toàn thân màu tím không có tán cây mà có một con mắt duy nhất đang hướng nhìn về bốn phía. Nhìn khắp cả khu dược điền, Mạnh Hạo thấy có tới mấy trăm cái cây như vậy.
“Tử Vận Tiên Thổ là thành địa của Tử Vận Tông Đan Đông nhất mạch chúng ta!” Bạch Vân Lai đứng bên cạnh Mạnh Hạo, cảm khái thốt lên.
“Truyền thuyết kể lại chỗ này vốn là tiên thổ, Tử Đông chân nhân tiến hành na ni tới, sáng tạo ra mảnh dược điền rộng vô tận này. Ở đây có nhiều loại dược thảo mà thế giới bên ngoài đã bị tuyệt diệt. Chúng ta là dược đồng, cứ cách một khoảng thời gian sẽ được truyền tống tới đây để lấy dược thảo, cũng là cơ hội phân biệt các loại dược thảo rất tốt. Bởi vì, khắp cả Nam Vực, chỉ có chỗ này mới có các loại thảo dược đa dạng, vô tận như thế.” Bạch Vân Lai liên tục cảm khái sau khi ngước nhìn quan sát bốn phía.
Có một thanh âm tàng thương quanh quẩn trên bầu ngời, làm cho những tiếng nghị luận đang xôn xao chợt yên tĩnh lại.
“Trong thời gian một tháng phải thu được Cửu Diệp đã thành thục. Lúc ngắt dược thảo phải tự mình nhận thức và hiểu được toàn bộ tập tính của nó. Một tháng sau nộp lên coi như là khảo hạch tấn thăng đan sư. Nào, bắt đầu đi.”
Đám dược đồng nghe xong đều hít thở thật sâu, sau đó tản ra bốn phía.
Bạch Vân Lai không đi cùng với Mạnh Hạo, trong thoáng chốc đã biến mất không thấy đâu. Mạnh Hạo cũng cảm thấy rất hưng phấn. Thời gian đọc sách vừa rồi hắn đã quan sát rất nhiều loại dược thảo, tuy không thể nói đã hoàn toàn nhớ kỹ nhưng cũng nắm bắt được không ít. “Lúc này là lúc thể hiện kết quả học tập rồi đây.” Thân thể Mạnh Hạo nhoáng lên đã xuất hiện ở một chỗ khác.
Thời điểm hơn mười vạn dược đồng tản ra bốn phía, trên bầu trời, trong một vầng sáng có bảy tám thân ảnh chợt hiện ra.
“Quan sát tiểu tử kia sao? Hắn chính là người hai tháng trước lão phu kiểm tra ra tư chất Loại Giáp tên là Phương Mộc.”
“Tư chất Loại Giáp rất hiếm gặp. Nhánh dược thảo ngươi mang lên chúng ta đều đã xem qua, không giống như là đang giả vờ. Tư chất linh khí của hắn rất thích hợp cho thảo dược sinh trưởng.”
“Hắn là một hạt giống tốt. Hiện giờ để xem hắn có thể lấy được bao nhiêu dược thảo. Việc phân biệt dược thảo cũng cần có linh tính, có thể cân nhắc để hắn tham gia lần tấn chức chính thức tiếp theo.”
Dưới ánh sáng, mấy thân ảnh cùng nhau nói chuyện còn Mạnh Hạo đã xuất hiện dưới dược điền, mỗi bước đi đều rất cẩn thận, tránh giẫm đạp lên các loại dược thảo, chốc chốc lại cúi nhìn bốn phía.
“Đây là Toái Linh Thảo? Đúng rồi. So với miêu tả trong sách thì không sai biệt lắm, nhưng vì sao mà phía bên phải nó lại tốt hơn hẳn như vậy? Phải rồi, bên phải nó còn có Hứa Lưu Mộc….”
“Đây là Đình Tú Diệp, dáng cây như dáng người, ưu mỹ uyển chuyển có thể dùng làm thuốc, luyện chế đan dược có ích cho tu sĩ có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ.”
Trên dọc đường đi, Mạnh Hạo dần phân biệt các loại dược thảo, vừa xem vừa nhớ lại những điều đã ghi trong sách. Việc phân biệt càng về sau càng dễ dàng hơn làm hắn rất vui mừng.
Loại cảm giác ấy không giống như việc tu vi có đột phá lớn, nhưng lại mang tới sự tự tin cho hắn.
Tu hành, rất cần tự tin!
Thậm chí, Mạnh Hạo còn cảm thấy bản thân mình hình như rất có thiên phú trong việc phân biệt các loại dược thảo khác nhau. Càng đi xa, mỗi khi thấy được các loại dược thảo hắn lại thu lấy, đồng thời xuất ra ngọc giản lưu lại trong trí nhớ tất cả những miêu tả về nó.
Cứ như thế, như cá gặp nước, Mạnh Hạo quên hết thảy mọi thứ. Hắn tập trung hoàn toàn vào việc phân biệt dược thảo.
Những ngày Mạnh Hạo ở Tử Vận Tông, trên toàn đất Nam Vực, chỉ vì cái tên Mạnh Hạo của hắn mà các đại gia tộc cùng các tông môn không ngừng tìm kiếm khiến cho tên tuổi của hắn ngày càng được mọi người biết tới nhiều hơn. Tử Vận Tông tất nhiên cũng là một trong những tông môn tham gia vào việc tìm kiếm ấy nhưng cho tới tận hôm nay, tung tích Mạnh Hạo vẫn không hề có tin tức gì, tựa như hắn đã hoàn toàn biến mất.
Truyện khác cùng thể loại
1830 chương
126 chương
3457 chương
449 chương
160 chương
461 chương
170 chương