Ngã dục phong thiên bns

Chương 210 : Bái nhập tử vận tông

Mạnh Hạo bình tĩnh bước vào nơi đây. Hắn ngồi ở một bên, không nhìn người ở bốn phía, cũng không có ai nhìn hắn. Không lâu sau, lại có thêm ba người đến. ở bốn phía chỉ nghe thấy có tiếng hát, mà lại không nhìn thấy người múa, khiến cho nơi đây cho người ta một loại cảm giác quỷ dị. Đúng lúc này, một tiếng cười sang sảng truyền ra, có một lảo giả từ đằng xa đi tới. Sắc mặt lảo giả này hồng nhuận phơn phớt, cất bước đi tới, ngồi ngay ngắn ở vị trí chính giữa. “Theo ý của chư vị, lần bí hội này mở ra, về quy củ lão phu cũng không muốn nói nhiều. Các vị đạo hữu đều là khách của bản hội, không chỉ tham dự một lần. Cứ như vậy mà bắt đầu đi.” Lão giả này nói xong, tay áo hất lên. Một cái Cửu Long lô xuất hiện rơi xuống mặt đất. Lúc sương mù tràn ra, thì Mạnh Hạo cũng liếc nhìn lão giả kia một cái. Lảo giả này hiển nhiên là không phải là cùng với người mà Mạnh Hạo gặp lúc trước. Ngày trước tu vi của hắn kém xa hiện tại, còn lúc này, dùng linh thức của hắn, liếc mắt liền nhìn ra lảo giả này tuyệt đối không phải là chân thân. Mà chỉ là một cỗ ảo ảnh phân thân! “Cái bí hội này rất thần bí, địa vị cũng tuyệt nhiên là không nhỏ. Vô luận là lần ở Thanh La Tông hay là lần này, đều có cách cục giống nhau như đúc.” Mạnh Hạo như có điều suy nghĩ, tay phải nâng lên lấy ra một cái ngọc giản, sau khi lạc ấn liền ném vào bên trong Cửu Long lô. Những người kia cũng lần lượt làm như thế. Sương mù từ bên trong Cửu Long lô tràn ra mãnh liệt, thẳng đến chỗ mọi người, đem nhưng những người nơi đây bao phủ ở trong sương mù. Từng mảnh hào quang hiện lên ở trước mặt. Hai mắt Mạnh Hạo lập tức chớp động, nhìn từng cái một. Ở trong số này tuyệt đại đa số đều là đan phương, cũng có không ít dược thảo được giao dịch. “Đoán chừng mấy người ở trong này, chắc chắn là người của Tử Vận Tông Đan Đông nhất mạch. Cũng không phải là đan sư, mà là Chủ Lô đan sư.” Mạnh Hạo có chút suy tư. Mấy ngày nay, hắn đã tìm hiểu không ít chuyện liên quan đến Tử Vận Tông Đan Đông nhất mạch. Ví dụ như đệ tử của Đan Đông nhất mạch này, bắt đầu là từ dược đồng, sau đó là đan sư, rồi sau nữa là Chủ Lô đan sư. Chủ Lô đan sư chia ra làm bốn màu, trong đó Tử Lô đan sư, bất kỳ một cái nào cũng được toàn bộ các tông môn ở nv cực kỳ coi trọng. Bởi vì một khi đã trở thành Tử Lô đan sư thì có thể đi nghe Đan Quỷ đại sư giảng đan, cũng tự động trở thành đệ tử ký danh của Đan Quỷ đại sư. Trừ đó ra, muốn trở thành đệ tử ký danh của Đan Quỷ đại sư, chỉ khi lão tự mình chỉ định mới có thể một bước lên trời. Ví dụ như Đinh Tín năm đó, gã vốn là đệ tử của Tử Khí nhất mạch, nhưng bởi vì có thiên tư luyện đan nên đã được Đan Quỷ đại sư khâm điểm, trở thành đệ tử ký danh của lão. Nhưng đáng tiếc là không được bao lâu, còn chưa kịp học luyện đan, đã đi tới Triệu quốc, chết ở trong tay Mạnh Hạo. Cho đến giờ, chỉ có một người duy nhất được Đan Quỷ đại sư thu làm đệ tử thân truyền, nàng chính là Sở Ngọc Yên. Mặc dù nàng là đệ tử thân truyền của Đan Quỷ đại sư, nhưng tạo nghệ trên mặt luyện đan cũng chỉ đạt tới trình độ Chủ Lô mà thôi. Khoảng cách tới Tử Lô vẫn còn cần cơ duyên. Mạnh Hạo trầm tư một lát, ánh mắt nhìn theo từng đoàn ánh sáng nhu hòa ở trước mắt, tay phải nâng lên thoáng chụp một cái, đem màn sáng có lạc ấn của hắn mang tới, khắc lên đó yêu cầu. Đến lúc này hắn mới thả ra, rồi yên lặng chờ đợi. Không bao lâu, có một vệt sáng xuất hiện. “Ngươi có hậu bối muốn bái nhập Tử Vận Tông Đan Đông nhất mạch làm dược đồng? Việc này cần phải có người tiến dẫn, ngươi lấy cái gì trao đổi?” Hai mắt Mạnh Hạo chớp động, đây chính là nguyên nhân mà hắn tìm kiếm bí hội ở trong Tử Nguyệt thành. Muốn bái nhập Tử Vận Tông, dùng phương pháp bình thường căn bản là không có khả năng, cho nên hắn mới lựa chọn bí hội. Nhất là hôm nay đang tiến hành đan phách, theo Mạnh Hạo phán đoán thì trong bí hội này, tất nhiên là sẽ có Chủ Lô đan sư của Tử Vận Tông tham dự để âm thầm bán đan. Dù sao tông môn càng lớn thì lại càng rồng rắn lẫn lộn, khó tránh khỏi người có tâm tư riêng. Mà đan dược còn có thể lén mang đi bán, thì một cái danh ngạch dược đồng , cũng thuộc về loại dễ dàng có thể mang đi trao đổi. Dù sao đối với sự khổng lồ của Tử Vận Tông, có tới gần mười vạn dược đồng, một cái danh ngạch thật sự là không coi vào đâu. Mạnh Hạo không lập tức hồi đáp, mà tiếp tục chờ đợi. Cho đến khi trôi qua hai nén nhang, không có ai hỏi nữa, lúc này Mạnh Hạo mới cùng người lúc trước truyền tin đến thương lượng để xác định thật giả, thăm dò lẫn nhau. Những thứ này Mạnh Hạo cũng không xa lạ gì. Không lâu sau, hai người đạt thành ước định. Mạnh Hạo dùng một cây dược thảo lấy được ở trong động phủ của kslập tức đổi lấy một danh ngạch dược đồng. Sau khi hai người giao dịch xong, trong tay Mạnh Hạo có nhiều hơn một cái ngọc giản. Ngọc giản này màu xanh, trên đó có khắc một cái lò đan. Lần bí hội đến lúc này, không sai biệt lắm cũng đã đến khâu cuối cùng. Khi sương mù bốn phía tiêu tán, mọi người cũng lần lượt hóa thành cầu vồng rời đi. Mạnh Hạo bước vào trong màn sáng, xuất hiện ở một chỗ hẻo lánh bên trong Tử Nguyệt thành. Hắn cúi đầu rồi rất nhanh biến mất. Ba ngày sau, dưới sơn môn của Tử Vận Tông, Mạnh Hạo hóa thân thanh một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, nhìn như thư sinh, mang theo vẻ mặt thấp thỏm, khẩn trương mang theo cung kính, cầm trong tay một cái thẻ ngọc màu xanh đưa cho một nam tử trung niên có thân hình hơi mập. Nam tử này mặc một bộ đạo bào, khóe miệng có để râu. Gã nhìn thoáng qua Mạnh Hạo, lại nhìn ngọc giản ở trong tay một chút. “Đã có ngọc giản đề cử, có thể thu ngươi làm dược đồng của Tử Vận Tông ta, tuy nhiên muốn trở thành dược đồng thì cần phải đi qua Chân Ngôn quan. Hôm nay tính cả ngươi thì tổng cộng có ba người cầm ngọc giản muốn bái nhập vào tông môn. Đi thôi. Nếu các ngươi có lòng dạ khó lường thì trên Chân Ngôn kiều sinh tử tuyệt.” Nam tử này có tu vi ngưng khí tầng bảy, tầng tám. Gã nói xong thì hất tay áo lên, đi về phía trước. Chỗ chân núi Mạnh Hạo đang đứng, chính là tòa núi hình lò đan. Đứng ở chỗ này có thể nhìn thấy pho tượng to lớn của Tử Đông chân nhân ở phía xa xa. Mạnh Hạo đi theo trung niên nam tử kia, hai người đi theo đường núi. Lúc đến giữa sườn núi, ở phía trước Mạnh Hạo xuất hiện một cây cầu treo, cây cầu này lắc lư, kéo dài vào trong tầng mây, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy nó xuyên qua pho tượng Tử Đông chân nhân kia. Điểm cuối, chính là sau lưng pho tượng kia, một đỉnh núi có mây mù lượn lờ. Dưới cầu là vực sâu. Một khi ngã xuống, nếu như không hiển lộ ra tu vi thì chắc chắn phải chết. Ở cạnh cây cầu cách đó không xa, lúc này đang có một người tu sĩ đứng ở đó. Người tu sĩ này ước chừng hơn ba mươi tuổi, vẻ mặt ngây ngô. Phía sau y là hai người thiếu niên, một nam một nữ, đều có độ tuổi khoảng mười lăm mười sáu tuổi, lúc này mặt mũi đang tràn đầy khẩn trương nhìn qua cây cầu treo khiến người ta cảm thấy tê dại da đầu kia. Tu sĩ béo mang Mạnh Hạo đi tới gần, hà hơi một cái. “Ba người các ngươi đi trên cây cầu này. Nếu như không có hai lòng thì tự nhiên có thể bình an đi đến cuối cùng. Đến được nơi đó, coi như là đã trở thành dược đồng của Tử Vận Tông ta. Nếu như có hai lòng... những kẻ đã chết trên đường, bao nhiêu năm rồi vô số kể.” Tu sĩ béo nói xong, liền không để ý đến bọn người Mạnh Hạo nữa. Tu sĩ mặt không đổi kia cũng nhắm nghiền hai mắt. Mạnh Hạo nhìn thoáng qua cây cầu treo, không chần chừ cất bước tiến về phía trước một bước. Sau lưng hắn, hai thiếu niên nam nữ kia cũng lần lượt cắn răng bước theo ở phía sau. Vừa mới bước lên, cây cầu này lập tức lay động. Mạnh Hạo thở sâu, cất bước đi thẳng về phía trước. Cho tới khi đi ra khỏi ngọn núi hình lò đan, lúc đi tới giữa không trung, lập tức có cuồng phong gào thét, khiến cho cây cầu này lại càng lung lay dữ dội. Đúng lúc này, bỗng nhiên có một tiếng than nhẹ từ từ truyền đến. Tiếng thở dài này thổi qua bên tai Mạnh Hạo, làm cho tâm thần của hắn chấn động. Trong chớp mắt này, bên trong đầu hắn lại xuất hiện vô số tạp niệm. Trong những tạp niệm này ẩn chứa đủ loại mục đích của hắn khi bái nhập Tử Vận Tông, giống như là không bị khống chế mà hiện lên, có thể để cho người ta có thể tùy ý tìm đọc. Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên trên người Mạnh Hạo, trong giây lát đã hiện ra một đám khí tức thuộc về lực lượng biến hóa của Bì Đống, trực tiếp đem nhưng tạp niệm này đè ép xuống. Đúng lúc này, Mạnh Hạo rõ ràng cảm nhận được như là có một ánh mắt vô hình từ trên pho tượng Tử Đông chân nhân truyền đến, rơi lên trên người mình, như là đang thẩm tra. Trong lòng Mạnh Hạo khẽ động, khi chút ít tạp niệm kia bị đè xuống thì đồng thời hắn cũng cố gắng suy nghĩ đến những thứ như khát vọng đối việc học luyện đan, như muốn bái nhập Tử Vận Tông, cùng với vẻ chờ mong, đủ loại suy nghĩ không ngừng xuất hiện. Ánh mắt vô hình kia quét qua trên người Mạnh Hạo, dừng lại ước chừng khoảng hơn mười hơi thở, lúc này mới dời đi, nhìn về hai người thiếu niên ở phía sau hắn. Mạnh Hạo làm cho sắc mặt của mình trắng bệch một ít, rồi tiếp tục bước về phía trước. Phía sau hắn bỗng truyền đến một tiếng hét thảm, cô gái kia thì không sao, nhưng người thiếu niên lại trực tiếp từ trên cầu treo mà rơi xuống phía dưới. Một cỗ tu vi Trúc Cơ sơ kỳ lập tức bộc phát ra từ trên người thiếu niên kia. Nhưng nó vừa mới mơ hồ xuất hiện, thì thân hình của thiếu niên này bỗng nhiên chấn động mánh, lộ ra vẻ hoảng sợ. Tu vi của gã rõ ràng lại trong nháy mắt đã biến mất vô tung vô ảnh, như đã thực sự trở thành phàm nhân, rơi thẳng xuống vực sâu. Mạnh Hạo thở sâu, làm cho thân hình của mình run rẩy, đồng thời vẻ mặt cũng lộ ra kiên quyết cùng với bộ dáng hoảng sợ, nhưng vẫn cắn răng đi tới. Trong lúc đó, ánh mắt vô hình kia xuất hiện tổng cộng chín lần, mỗi một lần lại dài hơn so với những lần trước. Cho đến khi Mạnh Hạo đi qua pho tượng Tử Đông chân nhân, đi ra khỏi cầu treo, bước vào bên trong sơn môn của Tử Vận Tông, lúc đứng trên ngọn núi thứ nhất, hắn biết rõ mình đã thành công. Ở trước mặt hắn có một lão giả. Lão giả này mặc trường sam màu xanh, trên người có một cỗ mùi hương đan dược tỏa ra, rất là nồng đậm. Ánh mắt của lão lãnh đạm liếc nhìn Mạnh Hạo, nhẹ gật đầu. Người có thể đi qua Chân Ngôn Kiều, cho dù là có mục đích khác, nhưng thực sự là đã thông qua được khảo nghiệm. Cây cầu treo này nhìn thì có vẻ tầm thường, nhưng trên thực tế nó đã là nơi mấu chốt để khảo nghiệm đệ tử nhập môn của Đan Đông nhất mạch không biết bao nhiêu năm rồi. Phàm là người được tán thành là có thể nhập môn. “Ngươi tên là gì?” “Phương Mộc.” Mạnh Hạo mang theo khẩn trương, vội vàng cúi đầu mở miệng. “Lão phu là chấp sự Từ Thần của Đan Đông nhất mạch, phụ trách tất cả dược đồng mới bái nhập vào Đan Đông nhất mạch của Tử Vận Tông. Đây là vận mệnh của ngươi. Dược đồng chính là trụ cột của Đan Đông nhất mạch. Bất kỳ một Chủ Lô đan sư nào cũng đều là từ đan sư tấn chức lên. Mà đan sư thì cũng từ dược đồng mà được tuyển chọn lên. Sau này ngươi có thể trở thành Chủ Lô đan sư được người ta tôn kính hay không thì phải xem cơ duyên cùng với thiên tư của ngươi rồi.” Lão giả kia hờ hũng nói. Sau lưng Mạnh Hạo, cô gái kia rốt cục cũng run rẩy tiến đến, đứng ở bên cạnh Mạnh Hạo, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này đang tái nhợt. “Đi thôi, đã đến đây thì nơi này sau này chính là nhà của các ngươi.” Lão giả này mỉm cười, trong thần sắc nhiều hơn một vòng hiền lành. Lão phất tay áo, một làn gió nhu hòa xuất hiện, vòng quanh Mạnh Hạo và thiếu nữ kia, mang bọn họ cùng đi về phía trước với lão giả kia. Một đường đi qua toàn là núi non, Mạnh Hạo đưa mắt nhìn đi, thấy toàn bộ Tử Vận Tông có vô số dãy núi, càng có rất nhiều sơn cốc, điêu lan ngọc thể giống như là tiên cảnh. “Nơi đây... Sau này sẽ là tông môn mà cái thân phận Phương Mộc này của ta phải ở lại lâu dài...” Mạnh Hạo nhìn tất cả mọi thứ bên dưới, hai mắt lộ ra tia sáng. Đang nhìn, bỗng nhiên vẻ mặt Mạnh Hạo có chút cổ quái. Hắn nhìn thấy ở một vùng sơn cốc phía trước, có một chỗ đất trống. Trên mặt đất trống đó, có một cây thiết thương bị người ta cắm xuống. Cây thương này, Mạnh Hạo cảm thấy có chút quen mắt...