Ngã dục phong thiên bns
Chương 120 : Nam địa ngũ tông tam tộc
Cùng lúc đó, ở một trong năm đại tông môn ở Nam Vực là Kim Hàn Tông đang có mấy trăm người mặc trường bào màu hồng gào thét. Tất cả đều tự thân lăng không mà bay, không hề dùng tới pháp bảo. Thi thoảng còn có những người có thể dùng tay không xé rách không gian, mang mọi người rời đi.
Ở trong số ấy có Triệu Sơn Lăng mang theo kiếm lớn màu vàng óng, mặc áo giáp di chuyển với tốc độ cực nhanh.
Huyết Tiên truyền thừa đủ làm chấn động mấy đại tông môn và các gia tộc lớn. Thời điểm này, ngoài Kim Hàn Tông và Vương gia ra, Tống gia là một trong tam đại gia tộc cũng xuất động mấy trăm tu sĩ, người nào cũng có thiên tư nổi bật. Lần này người đứng đầu Tống gia chính là Tống lão quái, lúc trước bị Mạnh Hạo cướp đi không ít bảo vật.
Tông môn cường đại nhất trong năm đại tông môn là Thiên Kiếm Tông cũng xuất động mấy trăm người, đi tới đâu là kiếm quang gào thét, khí thế kinh người. Mỗi tu sĩ Thiên Kiếm Tông đứng trên một thanh phi kiếm, mấy trăm đạo kiếm quang như muốn xuyên phá trời xanh. Đi đầu là bảy người, thần sắc nghiêm nghị. Một trong số đó là Trần Phàm.
Trần Phàm vẫn giữ vẻ mặt đầy chính khí, mặc bộ trường sam màu trắng. Dưới chân hắn là một thanh cổ kiếm màu xanh, tu vi tản ra đã đạt tới Trúc Cơ sơ kỳ.
Bên cạnh hắn là một trung niên thần sắc lạnh lùng, là sư phó của Trần Phàm, Chu Ngôn Vân.
Trời đất Nam Vực biến sắc. Ngô Đinh Thu dẫn đầu mấy trăm đệ tử của Tử Vận Tông bay nhanh trên trời. Hắn cau mày, vẻ mặt mang tâm sự nặng nề. Đám người Tử Vân Tông di chuyển trong không khí vô cùng yên tĩnh.
“Ngọc Yên đã mất tích. Có người gặp nàng truy kích một tu sĩ, sau khi cuồng phong do Côn Bằng gây ra nổi lên thì không ai còn thấy tung tích nữa. Cũng may mệnh giản của nàng vẫn còn nguyên, chứng tỏ nàng vẫn còn sống.” Ngô Đinh Thu thầm than. Sở Ngọc Yên có vai trò rất quan trọng với Tử Vận Tông. Hôn sự lúc trước của nàng với Vương Đằng Phi cũng gây ra không ít phản đối trong tông môn.
Trên bầu trời bao la của đất Nam Vực, có rất nhiều nơi xuất hiện từng đoàn tu sĩ như thế hướng về bảy nơi mở ra Huyết Tiên tế đàn.
Ngoài mấy đại tông môn và tam đại gia tộc ra, có những gia tộc bình thường rất ít khi hiển lộ, sau khi Huyết Tiên truyền thừa mở ra cũng đã xuất đầu lộ diện. Trong đó có Lý gia, tuy số người xuất hiện chỉ có năm người. Trong năm người này có hai người đạt tới Nguyên Anh kỳ, ba người còn lại đều là tu sĩ Trúc Cơ, trong đó có hai nam một nữ. Mỗi người này đều là những nhân vật ưu tú có thiên tư trác tuyệt mà người ngoài ít biết.
“Năm đó, lão tổ đạo phá thiên cơ truyền xuống pháp chỉ nói Huyết Tiên truyền thừa tám lần thì mất. Thái Ách cổ mạch rơi vào Lý gia. Hôm nay truyền thừa mở ra lần thứ tám. Đạo Nhất, lần truyền thừa này ngoài ngươi ra thì không còn ai thích hợp hơn. Hai người còn lại đứng ngoài quan sát để tăng thêm hiểu biết.”
Trên bầu trời, một trong hai lão giả của Lý gia mặc trường bào màu đen, thân thể cao gầy quay đầu nhìn ba người phía sau lạnh nhạt nói.
Cùng lúc đó, một trong năm đại tông môn, là tông môn huyền bí nhất Huyết Yêu Tông cũng xuất động tu sĩ vì lần Huyết Tiên truyền thừa này. Nhân số so với Lý gia thì ít hơn, chỉ có hai người.
Một lão nhân, một thiếu niên trẻ tuổi mặc áo bào đỏ, tuổi ước chừng khoảng mười sáu, mười bảy. Người này tỏa ra sát khí mãnh liệt, ở mi tâm có một vết máu lóng lánh. Mỗi khi khuếch tán sẽ bao trùm thân thể người thiếu niên này. Dưới chân hắn có màn sương máu lượn lờ, ẩn hiện vô số gương mặt dữ tợn đang gào rú. Nhìn qua cũng thấy người thiếu niên này không tầm thường.
Nếu Mạnh Hạo hay Tiểu bàn tử có mặt ở chỗ này, nhất định sẽ nhận ra, người thiếu niên này giống Vương Hữu Tài như đúc. Nếu quả đúng là hắn thì sáu bảy năm đã trôi qua, trông hắn vẫn như xưa, không hề có biến hóa gì.
Trong năm đại tông môn, đã có bốn tông môn có động tĩnh, chỉ có Thanh La Môn là vẫn yên tĩnh, không có hành động gì. Trong chủ điện, sáu người đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa, không khí xung quanh có phần u ám, yên lặng.
“Huyết Tiên truyền thừa mở ra hết lần này tới lần khác, gây ra động tĩnh không nhỏ…”. Âm thanh mang vẻ tang thương vang lên.
“Huyết Tiên truyền thừa tuy mạnh mẽ nhưng vài vạn năm qua không có mấy người có thể chính thức nhận được truyền thừa này. So với việc đó thì việc chúng ta phát hiện ra bản đồ cổ mới thực sự quan trọng.”
“Việc này muốn giấu không dễ, chi bằng không giấu nữa. Tới lúc mọi việc loạn lên, chúng ta càng có nhiều cơ hội ra tay.”
“Một khi thành công, bố cục của toàn bộ Nam Vực này hẳn sẽ phải biến hóa ít nhiều. Vật kia chỉ có Thanh La Tông chúng ta mới có thể luyện hóa. Nó nhất định là tạo hóa dành cho Thanh La Tông chúng ta.”
“Lão phu cho rằng không thể phái người tới tế đàn Huyết Tiên. Bản đồ chúng ta có được cần nhiều thời gian để nghiên cứu, lão tổ cũng rất coi trọng nó, đã dò xét qua mấy lần. Không bằng chúng ta nhân việc này mở ra mà không xuất đầu lộ diện khiến các tông môn khác hoài nghi Thanh La Môn chúng ta, từ đó dẫn dụ họ tới đây. Đến lúc đó mọi người tập trung suy đoán, khả năng có thể mở ra bản đồ cổ, chúng ta cũng theo đó mà thực hiện kế hoạch của mình.”
Tông chủ của Thanh La Môn đứng ngoài điện trước mấy trăm đệ tử mới được triệu tập tới đây, chờ đợi an bài của các trưởng lão trong tông. Trong đám người, ở một vị trí hết sức bình thường, Hứa Thanh đang mặc một bộ trường sam, khuôn mặt gầy gò, thân hình tiều tụy đi không ít. Vẻ mặt vẫn giữ nét lạnh lùng như xưa. Thời gian ở Thanh La Môn vừa qua chắc cũng không vui vẻ gì. Tu vi của nàng vẫn dừng ở Ngưng Khí tầng thứ chín.
“Hứa sư muội, Triệu sư huynh bảo ta để cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Chỉ cần ngươi đáp ứng hắn, hắn sẽ cho ngươi một viên Trúc Cơ đan.” Bên cạnh Hứa Thanh có một nữ tử khác. Cô gái này mang dáng người kiều mị, thấp giọng nói.
“Người đừng có không biết tốt xấu như vậy. Ở tông môn này, dám trêu chọc Triệu sư huynh thì…” Nữ tử này không dừng việc khuyên bảo. Nàng còn chưa nói xong Hứa Thanh đã ngẩng đầu lạnh lùng nhìn nàng.
“Việc này đừng nhắc lại nữa. Tiết sư tỷ xin hãy tự trọng!”
“Chỉ là một cô hầu gái xuất thân từ một tiểu quốc lại giả bộ thanh cao. Thật là quá ngu dốt! Được Triệu sư huynh coi trọng chính là số mệnh của ngươi. Việc này không do ngươi tự lựa chọn được.” Nữ tử họ Tiết nhướng lông mày lên, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉa mai.
Hứa Thanh vẫn trầm mặc, nhưng bàn tay giấu trong tay áo lại nắm chặt lại, chuyển sang tái nhợt.
“Còn viên Dưỡng Nhan Đan này nữa, chỉ là do một tiểu tông môn luyện chế ra, mang vẻ thô ráp vô cùng lại bị ngươi khắc lên những cái gì chỉ ngươi mới hiểu nổi. Hàn sư muội thấy vừa mắt, muốn dùng những đan dược khác tới đổi với ngươi lại bị ngươi từ chối. Chuyện đó có đáng không?”
Hứa Thanh đứng đó, nghe nữ tử họ Tiết kia nói không ngừng thì cắn môi, sắc mặt trắng bệch, càng im lặng không nói. Cho tới lúc từ trong điện đi ra một lão giả mặc áo bào màu xanh bước ra, lão hất tay xua đi mây mù. Từ phía trên hiện ra một cái la bàn lớn, nữ tử họ Tiết kia mới dừng lại. Đệ tử xung quanh cùng cả Hứa Thanh cùng nhau bước lên cái la bàn, dưới sự chỉ đạo của lão giả áo xanh bay đi.
Huyết Tiên truyền thừa mở ra khiến Nam Vực dậy lên một hồi gió thét mây gào. Nhưng vì thiếu đi Thanh La Môn nên chỉ có bốn tông môn xuất động cùng tam tộc chiếm lĩnh riêng một vùng. Dẫu vậy, loại truyền thừa này diễn ra có sức hút quá lớn, khiến tứ tông tam tộc không thể độc chiếm, xua đi hết thảy mọi người, cho nên vẫn đang chờ đợi xung quanh, chờ đợi huyết quang hiện ra, truyền thừa mở để hy vọng cơ hội sẽ tới.
Thời gian trôi qua, sau mấy ngày, tế đàn Huyết Tiên vang lên nhiều tiếng nổ chấn động bốn phương. Huyết quang ngập trời. Từ trong huyết quang xuất hiện một cánh cửa đang từ từ mở ra. Trong thời gian ngắn, tại bảy nơi trên tế đàn mở ra, tất cả tu sĩ đạt tới Trúc Cơ đều lao nhanh tới.
Nhưng huyết môn mở ra chỉ một người có thể tiến vào. Người nào tiến vào trước là lấy được tư cách, trừ khi người đó tử vong, trừ phi người đó rút ra ngoài nghỉ ngơi nếu không người thứ hai không cách nào tiến vào.
***
Tại một thế giới mênh mông, bầu trời xanh thẳm bao la, mây trắng bao trùm đại địa mang lại một cảm giác sạch sẽ khó có được bỗng hiện ra từng thân ảnh. Phóng mắt nhìn ra xa có thể thấy tận cuối chân trời nổi lên một tế đàn lớn màu xanh. Đỉnh tế đàn có một ghế đá to lớn, trên đó có một người đang ngồi.
Đó không phải là hài cốt nhưng toàn thân phủ trường vào màu đỏ, mang mặt nạ màu trắng không động tĩnh. Tế đàn to lớn này như chiếm gần nửa thế giới khiến cho tất cả những người xuất hiện tiến vào đều có thể trông thấy người này.
Huyết Tiên truyền thừa mở ra, không cần nói cũng có thể đoán được, người này có lẽ đã chết trong dịp Huyết Tiên truyền thừa mở ra lần trước.
Trên phiến đá xanh dưới tế đàn có chính trận pháp khổng lồ đang chậm rãi di chuyển. Chín tòa trận pháp này như những mảnh cầu thang to lớn nỗi liền đại địa với mấy trắng trên bàu trời. Nếu có người có thể bước lên tòa trận pháp thứ chín, nghĩa là người đó đã hoàn toàn bước lên tế đan màu xanh kia.
Có thể đoán, từ trước tới nay chưa từng có ai bước lên được tầng trận pháp thứ chín.
Giờ phút này, bên ngoài tòa trận pháp thứ nhất, hai mắt Mạnh Hạo chớp động. Hắn đang đứng yên lặng ở đó, mắt nhìn bốn phía. Xung quanh hắn bất chợt hiện lên bảy thân ảnh mơ hồ.
Bảy thân ảnh này không rõ là nam hay nữ, cũng không nhìn rõ tuổi tác. Ngay cả quần áo trên người cũng mơ hồ như là hư ảnh. Theo Mạnh Hạo nhìn thì bốn người này đang không ngừng quan sát bốn phía và quan sát lẫn nhau.
“Huyết Tiên truyền thừa, chín trận mở ra, tám người nhận thừa kế đã tới nhưng chỉ một người nhận được truyền thừa.”
“Tám người các ngươi không nghe được lời nhau nói, không nhìn thấy thuật pháp này, không thể ra tay đối phó với nhau mà chỉ có thể nhìn thấy nhau như đang nhìn những hư ảnh. Tám người này nhìn như đứng cùng nhau nhưng lại tồn tại ở những vùng không gian khác nhau. Chỉ có tế đàn màu xanh này là giống nhau, tồn tại trong cả tám vùng không gian đầy linh khí.”
“Truyền thừa này sẽ tồn tại trong chín tháng, qua mỗi trận tầng trận pháp, mỗi người có thể lựa chọn rời đi. Trong thời gian này, mỗi người có thể tùy lúc mà tiến lên tầng trận pháp tiếp theo. Không cần biết các ngươi dùng phương pháp gì, dù là mưu mẹo cá nhân hay lợi dụng lực lượng của tông môn. Chỉ cần có thể xông qua cả chín tầng trận pháp là có thể trở thành nhị đại Huyết Tiên.”
“Nơi này không có quy tắc, mỗi người chỉ có một đám huyết ảnh tùy theo tâm huyết bản thân các ngươi mà biến hóa thành Huyết Thần. Huyết Thần có ngàn vạn hình dáng. Có thể biến ảo ra loại nào thì phải xem cơ duyên tạo hóa của các ngươi.”
“Nhớ lấy, hấp thu linh khí cho Huyết Thần của các ngươi cường đại. Bởi vì nó là mấu chốt đạt được truyền thừa của các ngươi. Huyết Tiên truyền thừa lần thứ tám, mở ra!”
Âm thanh tang thương, không mang theo cảm xúc nào khác vang lên quanh quẩn. Vừa dứt lời, tòa tế đàn màu xanh bay ra tám đạo ánh sáng xanh. Ánh sáng phủ xuống, tám người trong đó có Mạnh Hạo liền tiến thẳng đến.
Truyện khác cùng thể loại
1830 chương
126 chương
3457 chương
449 chương
160 chương
461 chương
170 chương