Ngã dục phong thiên bns
Chương 121 : Huyết thần của mạnh hạo
Mạnh Hạo tâm thần chấn động. Hắn đứng ở nơi đó thở sâu. Khi vừa bước vào trong khu vực truyền thừa, hắn lập tức phát hiện tu vi của mình trong nháy mắt đã hoàn toàn khôi phục. Không còn bị áp chế ở ngưng khí tầng bảy nữa, mà là Trúc Cơ sơ kỳ.
Thậm chí sau khi nghe được những lời nói tang thương kia, hắn liền hiểu ra nguyên nhân thực sự mà Sở Ngọc Yên muốn bước vào nơi đây.
“Ở chỗ này tu vi có thể được khôi phục, sau khi ra khỏi chỗ này thì tu vi vẫn còn. Đây là mục đích thứ nhất của Sở Ngọc Yên. Thứ hai, có lẽ Sở Ngọc Yên còn có chút thủ đoạn bí ẩn mà ta không biết, có thể ở chỗ này... khiến người ta có thể nhận ra thân phận của nàng, từ đó có thể tìm ra được miệng núi lửa.” Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, nhìn đạo ánh sáng xanh ở trước mặt.
Đám ánh sáng xanh này như là một đoàn hỗn độn, rất mơ hồ. Dường như ở bên trong có sinh mệnh nào đó đang trôi nổi nhưng lại không nhìn thấy rõ.
Bảy thân ảnh hư ảo ở bốn phía Mạnh Hạo lúc này riêng phần mình cũng đang quan sát ánh sáng màu xanh trước mặt. Rất nhanh, một người trong đó phun ra một ngụm máu tươi. Máu tươi kia lập tức bị ánh sáng màu xanh trước mặt hấp thu, khiến cho màn sáng màu xanh trực tiếp trở thành huyết sắc. Ngay sau đó, một tiếng phượng minh lập tức truyền ra từ trong huyết quang. Âm thanh này rất rõ ràng, quanh quẩn bát phương. Một con Huyết Phượng bé bằng ngón tay thình lình xuất hiện, vờn quanh thân ảnh kia, cực kỳ rõ ràng.
Gần như ngay khi con Huyết Phượng này vừa bay ra, thì lập tức bên ngoài bảy chỗ Huyết Tiên truyền thừa ở Nam Vực, lúc này đã có hơn vạn tu sĩ, lập tức truyền ra âm thanh kinh hô.
Ở bảy chỗ truyền thừa, giờ phút này hiện ra huyết quang. Trong huyết quang kia thình lình nổi lên một bộ hình ảnh. Hình ảnh kia... là nơi truyền thừa, là thế giới tám người Mạnh Hạo đang ở.
Huyết Tiên truyền thừa là một nơi khác với những truyền thừa khác. Nơi đây người bên ngoài có thể nhìn thấy được. Thậm chí ngay cả trận pháp này, lúc người thừa kế xông qua thì người bên ngoài cũng có thể phát giác. Tuy không thể nhìn thấy quá trình cụ thể, nhưng có thể nhìn ra là có thành công hay không.
Nếu như có bản lĩnh, cũng có thể ở bên ngoài nghiên cứu trận pháp. Cho nên lúc trước âm thanh tang thương kia mới nói, truyền thừa ở nơi đây không có quy tắc. Không cần biết là dùng phương thức hay thủ đoạn gì. Chỉ cần có thể xông qua chín trận là trở thành đệ nhị Huyết Tiên.
Cái truyền thừa không có quy củ này nếu nhìn theo khía cạnh khác, có thể thấy được chỗ ngạo nghễ bá đạo của Huyết Tiên năm đó. Chín trận pháp, tùy ý để cho người đời sau nghiên cứu. Nhưng mặc dù như thế, đã vài vạn năm, bảy lần mở ra, vẫn không ai có thể xông qua chín trận. Mạnh nhất, cũng chỉ xông qua được tám trận, đến trận thứ chín liền thất bại.
Cũng vì chỗ truyền thừa này không có nhiều áp đặt. Cho nên những người bước vào đều đã có chuẩn bị đầy đủ. Thậm chí trong số những người ở bên ngoài của bảy chỗ truyền thừa, cũng có không ít người đã nghe nói qua một ít mánh khóe trong Huyết Tiên truyền thừa. Vì thế giây phút này sau khi nhìn thấy Huyết Phượng xuất hiện, mới có tiếng kinh hô.
“Rõ ràng lại mở ra Huyết Phượng, phàm là Long Phượng Huyết Thần, đều trưởng thành cực kỳ nhanh. Ta nhớ được trong một điển tịch có ghi chép, ở lần thứ sáu mở ra, một Huyết Phượng đến khi trưởng thành đều có thể so sánh với một Nguyên Anh lão quái!”
“Không biết đó là đệ tử tông nào, lại có được tạo hóa như thế...”
Trong lúc bảy nơi truyền thừa vang lên những tiếng bàn tán, ở trong chỗ truyền thừa thứ năm. Một trong tam đại gia tộc Tống gia, khuôn mặt Tống lão quái lộ ra vẻ đắc ý. Lão không có mở miệng, nhưng thông qua một ít dấu vết mà người đạt được Huyết Phượng để lại, lão đã nhìn ra được đó đúng là tộc nhân của nhà mình, Tống Giai.
“Đúng vậy. Lần này có lẽ là thực sự có cơ hội, nha đầu Tống Giai kia có thể đạt được truyền thừa!” Trong mắt Tống lão quái lộ ra vẻ chờ mong.
Đúng lúc này, trong nơi truyền thừa. Người thứ hai, người thứ ba, người thứ tư, toàn bộ đều phun ra tâm huyết dung nhập vào màn sáng màu xanh. Ba con Huyết Thần khác nhau hiện ra.
Một con là một đầu nai con huyết sắc bộ dáng hết sức bình thường. Thứ hai là một con Huyết Hổ, vừa xuất hiện liền truyền ra tiếng gầm thét. Nhưng so với người thứ ba thì lập tức ảm đạm hơn rất nhiều. Huyết Thần của người thứ ba, là một Huyết Long!
Nó rất dữ tợn, vừa xuất hiện vừa gầm lên chấn động bát phương. Khiến cho người bên ngoài đồng loạt rung động.
“Huyết Long!!”
“Nghe đồn bốn ngàn năm trước, lúc Huyết Tiên truyền thừa lần thứ bảy mở ra, thiên kiêu của Lý gia năm đó là lấy được một đầu Huyết Long, trở thành người đầu tiên vượt qua được trận thứ tám!!”
Bên ngoài hắn tế đàn, Lý gia nhị lão, giờ phút này mặt không biểu tình. Huyết Long này xuất hiện, vốn nắm trong dự liệu của bọn họ. Có thể lấy được Huyết Long, cũng chỉ có thể là thiên kiêu Lý gia bọn họ, Lý Đạo Nhất!
Không đợi âm thanh xôn xao chấm dứt, thì ở bên trong nơi truyền thừa. Cái Huyết Thần thứ năm, thứ sáu, thứ bảy lần lượt xuất hiện. Đó là một con Huyền Vũ, một con Huyết Lang. Nhưng Huyết Thần của người cuối cùng... Lại là... Một người tí hon đỏ ngòm!
Người tí hon đỏ ngòm kia giống như là Nguyên Anh của tu sĩ. Khi nó vừa xuất hiện lập tức đưa tới oanh động mãnh liệt. Thậm chí khiến cho Lý gia nhị lão đều biến sắc. Có thể nói tất cả các gia tộc cùng với tông môn tiến đến nơi này đều sau khi nhìn thấy người tí hon này thì đều rung động.
“Từ xưa đến nay, trong bảy lần Huyết Tiên truyền thừa mở ra. Chưa từng có Huyết Thần hình người xuất hiện!”
“Loại Huyết Thần này chưa bao giờ xuất hiện qua. Khi trưởng thành như thế nào còn khó nói. Nhưng có lẽ vẫn kém hơn Long Phượng Huyết Thần đã được công nhận.”
Trong lúc bảy chỗ Huyết Tiên tế đàn còn đang xôn xao thì ở chỗ Huyết Yêu Tông thần bí nhất trong ngũ tông, lão giả kia mặt không đổi sắc vẫn khoanh chân ngồi. Lão nhìn hình ảnh bên trong huyết sắc, ngóng nhìn hư ảnh đạt được Huyết Thần là người tí hon kia. Sau một lúc lão nhẹ nhàng gật đầu. Lão nhận ra, đó chính là đệ tử tông môn mình.
Bên trong chỗ hắn truyền thừa, Mạnh Hạo nhìn bảy người xung quanh đều đã mở ra Huyết Thần khác nhau. Thậm chí lúc này đa phần bọn họ đều nhìn về chỗ Mạnh Hạo. Bên ngoài thân hình bảy người lúc này đều có Huyết Thần khác nhau vờn quanh, trông rất bất phàm.
“Những người này đều là thiên kiêu của Nam Vực...”Ánh mắt Mạnh Hạo đảo qua bảy thân ảnh mơ hồ ở bốn phía.
“Không biết ta mở ra, sẽ là cái gì!” Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, tay phải nâng lên vỗ vào ngực mình. Tu vi chấn động, lập tức một ngụm máu tươi trực tiếp phun ra.
Chỗ tâm huyết kia lập tức bị màn sáng màu xanh trước mặt Mạnh Hạo hấp thu. Giờ phút này, không chỉ có hắn chú ý, mà bảy người ở bốn phía cũng đang nhìn chăm chú. Thậm chí bên ngoài cũng dần dần không còn bàn tán, mà nhìn về hình ảnh chỗ Mạnh Hạo.
Rất nhanh màn sáng màu xanh đã trở thành huyết sắc. Cho đến sau khi nó hoàn toàn trở thành huyết sắc, thì có một tiếng tê minh hơi yếu từ bên trong huyết quang truyền ra mãnh liệt. Âm thanh này vừa xuất hiện, ngay lập tức ở chỗ bảy người kia, Huyết Thần có hình dạng nai con run rẩy. Sau đó là Huyết Lang, cho đến Huyền Vũ, Huyết Hổ ở trong khoảnh khắc này, dường như không thể chịu đựng mà gào rú, thi nhau run rẩy.
Mà Huyết Long cùng với Huyết Long thì ngay lập tức lộ ra địch ý, nhìn chòng chọc vào chỗ Mạnh Hạo. Chỉ có người tí hon đỏ ngòm kia là không có biểu tình gì, vẫn không nhúc nhích.
“Người này mở ra cái gì... Mà chỉ có một tiếng tê minh yếu ớt đã khiến cho không ít Huyết Thần chấn động, lại khiến cho Huyết Long cùng với Huyết Phượng sinh ra địch ý...”
“Hẳn cũng là một cái Huyết Thần chưa từng xuất hiện?”
Đúng lúc này, một tiếng nổ vang lên quanh quẩn. huyết quang trước người Mạnh Hạo bỗng nhiên tỏa hào quang ra bốn phía. Trong nháy mắt khi hào quang biến mất, hiện ra trước mặt hắn, là một... con chó nhỏ chỉ có kích thước bằng một ngón tay, hai mắt lơ lỏng giống như không mở ra được!
Con chó này thoạt nhìn rất bình thường, không có chỗ nào thần kỳ, nhưng từ lúc nó bắt đầu xuất hiện, thì địch ý của Huyết Long cùng Huyết Phượng lại càng rõ ràng hơn.
“Lại là một con chó!”
“Bất quá cũng thực sự là chưa từng có. Lão phu cũng chưa từng nghe nói, từ lúc hắn truyền thừa mở ra xuất hiện Huyết Thần là một con chó!”
Ở trong bảy chỗ truyền thừa của Nam Vực, lúc này vang lên những tiếng bàn tán của vài vạn người. Nhưng bên trong chỗ truyền thừa lại cực kỳ yên tĩnh. Mạnh Hạo nhìn con chó nhỏ đang phiêu phù trước mặt mình, lại nhìn những Huyết Thần của những người khác, khẽ nhíu mày.
Khi hắn nhấc tay phải lên, con chó nhỏ liền rơi vào trong lòng bàn tay. Thân hình nó run run, giống như đang rất sợ hãi, ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo, rồi cúi đầu, thè lưỡi liếm liếm lòng bàn tay của Mạnh Hạo, giống như là muốn nịnh nọt.
Cùng lúc đó, bảy người xung quanh Mạnh Hạo, gần như đồng loạt cất bước, toàn bộ đi vào bên trong tòa trận pháp thứ nhất.
Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên. Hắn còn chưa biết rõ về nơi này, nên không có hành động thiếu suy nghĩ, mà đứng lại cẩn thận quan sát. Linh khí ở nơi này nồng đậm hơn bên ngoài rất nhiều, tựa như giống chỗ sơn cốc mà Mạnh Hạo Trúc Cơ.
Bốn phía là một mảnh trống trải, không có núi cũng không có biển. Chỉ có mười hai tòa đại trận cùng với cái tế đàn cao cao tại thượng kia.
“Có thể đạt được truyền thừa hay không, là nhờ vào con chó này sao?” Mạnh Hạo nghĩ đến hàm nghĩa ẩn chứa trong lời nói của âm thanh tang thương lúc trước, cúi đầu nhìn qua con chó nhỏ trong lòng bàn tay. Một lúc sau hắn ngẩng đầu, không chần chừ nữa, cất bước đi vào trong trận pháp thứ nhất. Khi vừa bước vào bên trong, thế giới trước mắt hắn nháy mắt ầm ầm biến đổi. Giống như là bị vỡ ra thành rất nhiều mảnh nhỏ, rồi lại ghép lại với nhau hóa thành một mảnh thế giới tràn ngập tiên sơn lầu các.
Cái thế giới này hoàn toàn yên tĩnh. Dõi mắt nhìn theo, chỉ thấy tiên sơn mọc lên san sát như rừng, lầu các có ở khắp nơi. Giống như nơi này không phải là phàm trần, mà là chỗ ở của tiên nhân.
Mà ở nơi này, linh khí đậm đặc đến khó có thể hình dung. Mức độ nồng đậm đã vượt qua bên ngoài hơn cả mười lần, khiến cho chổ này xuất hiện cả một tia linh vụ.
“Nơi này là...” Mạnh Hạo khẽ giật mình. Hắn không chút chậm trễ liền đem linh thức tản ra, cẩn thận quan sát bốn phía. Một lát sau, hắn lập tức thở sâu. Linh khí nồng đậm ở nơi đây mãnh liệt cuốn tới, theo lỗ chân lông khắp toàn thân mà dung nhập vào trong cơ thể Mạnh Hạo với số lượng lớn, hóa thành tu vi của hắn. Lượng linh khí này nhanh chóng vận chuyển khắp cơ thể, bị hút vào bên trong tòa đạo đài màu vàng, rồi theo khe hở trên đạo đài mà tràn ra ngoài một ít.
“Linh khí thật nồng đậm. Nếu đạo đài của ta không để linh khí tán ra ngoài, thì tu hành ở chỗ này một ngày có thể so với một tháng ở bên ngoài!” Mạnh Hạo bỗng cảm thấy phấn chấn. Đúng lúc này, con chó nhỏ trong lòng bàn tay hắn cũng bay lên, vẻ mặt vui sướng. Dường như hấp thu linh khí khiến cho thân thể nó chậm rãi lớn thêm một ít, bộ lông cũng dài ra một ít, trông mềm như nhung, rất là đáng yêu.
Mạnh Hạo thoáng quan sát như đang suy nghĩ điều gì.
“Con chó này sẽ lớn lên cùng một chỗ với ta. Mà nhìn bộ dáng nó hấp thu linh khí, thì cũng giống với tốc độ của ta. Hẳn là... Sau khi hấp thu tâm huyết của ta, thì giống như là có được tư chất của ta?” Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, đạp không đi về phía trước. Sau lưng hắn, con chó giờ đã lớn bằng hai đầu ngón tay, đang cật lực chạy băng băng, nhanh chóng đi theo.
Truyện khác cùng thể loại
1830 chương
126 chương
3457 chương
449 chương
160 chương
461 chương
170 chương