Ngã dục phong thiên bns

Chương 119 : Truyền thừa kinh nam vực

“Có điều loại truyền thừa này tồn tại hung hiểm khó mà tưởng tượng được, chỉ cần hơi vô ý chút không biết chừng sẽ vẫn lạc…Nhưng dù sao cũng là cầu phú quý trong nguy hiểm, phong hiểm càng nhiều thì cơ duyên đi kèm sẽ càng lớn. Việc này nếu là không gặp thì thôi, nếu như là gặp được…không đi, cũng tức là phải tiếc nuối hết cả đời này!” Ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra ý chí quyết đoán. Sau đó hắn lại suy nghĩ lại lời nói của Sở Ngọc Yên một lần nữa, suy nghĩ thật lâu cũng không tìm ra bất cứ manh mối nào trong đó cả. “Nàng này khích ta như vậy, mục đích cũng là muốn ta đi vào hoặc là không muốn ta đi vào trong đó. Khả năng thứ hai không lớn, vậy tức là nàng này muốn cho ta bước vào trong Huyết tiên chi địa này. Cũng có nghĩa ngay khi ta bước chân vào rồi, mở ra được Huyết tiên truyền thừa này, cũng tức là dẫn dộng đến đại địa bên ngoài khiến cho Tử Vận tông có thể truy ra được manh mối từ đó…”Hai mắt Mạnh Hạo nhấp nháy, nhìn thoáng qua Sở Ngọc Yên bên kia. “Nếu ta không đi, thì nơi này cũng không mở ra. Nếu như vậy thì nàng vừa rồi đâu cần phải nói kĩ lưỡng mọi chuyện cho ta như vậy, lúc đó ngược lại sẽ khiến cho ta nghi ngờ mà đoán được ý nàng…. Mục đích của nàng này rốt cuộc là gì chứ…” Mạnh Hạo trầm ngâm một lúc, sau đó hai mắt hắn lại lóe lên, rồi lại ngồi xuống nhắm mắt lại. Thời gian cứ chậm rãi mà trôi qua, đã hơn nửa tháng trời, Sở Ngọc Yên cũng đã luyện thành viên phân đan thứ hai. Tuy nhiên đến viên phân đan thứ ba và thứ tư, trong hơn một tháng tiếp theo nàng lại liên tục thất bại. Tuy rằng Mạnh Hạo không biết luyện đan nhưng hắn cũng có thể nhận biết được kết quả này cũng không phải do Sở Ngọc Yên cố ý như vậy. Mà là việc luyện chế đan dược này càng ngày càng gian nan. Mà trong một tháng qua Mạnh Hạo cũng không còn suy tư về việc Huyết tiên truyền thừa nữa, tựa hồ như hắn quyết định buông bỏ việc này. Hôm nay, Mạnh Hạo yên lặng chậm rãi đứng dậy, bay người đạp lên phi kiếm hướng thẳng đến phía sương mù phía trên, quan sát sự biến hóa của màn sáng. Nửa tháng nay, cứ khoảng mười ngày thì Mạnh Hạo lại đi quan sát phía trên màn sáng một lần, mỗi lần quan sát tốn khoảng nửa ngày. Mà mỗi lần hắn rời khỏi, khuôn mặt Sở Ngọc Yên vẫn là một vẻ điềm nhiên không thay đổi, cũng không nhìn ngó hắn lần nào. Cho tới lúc hắn bay ra khỏi đây cũng đã qua hai canh giờ. Bỗng nhiên sở Ngọc Yên ngẩng đầu, hai mắt nhíu lại như thể trong qua trình luyện đan có những khâu chưa được rõ ràng lắm, sau đó nàng bèn như tùy ý mà đứng dậy đi dạo về phía sương mù xa xa. Cũng không lâu lắm thì đã tới gần phạm vi huyết hồ, nhưng nàng cũng không có tiến hành xem xét mà lại quay người trở về chỗ luyện đan của mình mà tiếp tục nghiền ngẫm vấn đề luyện đan của mình. Nửa tháng nữa lại trôi qua, viên phân đan thứ ba, rồi viên phân đan thứ tư cũng được Sở Ngọc Yên luyện chế thành công. Nàng cũng bắt đầu tiến hành luyện chế viên phân đan thứ năm. Đối với Mạnh Hạo mà nói, thì đây cũng chính là viên phân đan cuối cùng mà hắn cần, một khi luyện chế xong viên này thì hắn coi như đã có đủ bảy viên phân đan, hoàn thành gần xong mục đích của mình. Thêm hai tháng nữa cũng chậm rãi trôi qua, mới đó mà Mạnh Hạo và Sở Ngọc Yên cũng bị mặc kẹt tại miệng Hỏa sơn này đã hơn nửa năm rồi. Mà trong khoảng thời gian hai tháng này, Sở Ngọc Yên cũng có vài lần đi ra ngoài, có khi là trong thời gian Mạnh Hạo đang quan sát biến hóa của màn sáng, cũng có khi nàng đi ra ngoài ngay cả khi có mặt Mạnh Hạo tại đó. Dường như mỗi lần luyện đan xảy ra vần đề nàng liền dùng cách này để có thể giải tỏa khúc mắc trong lòng, đi tới đi lui nhưng nàng cũng chưa khi nào bước chân vào trong phạm vi Huyết hồ, mỗi lần tới gần đó nàng cũng là tự động quay lại. Đến hôm nay, trong lúc Mạnh Hạo đang trên không trung quan sát biến hóa màn sáng thì nàng lại cau mày, sau đó đứng dậy đi về phía màn sương mù. Dần dần khoảng cách tới huyết hồ còn khoàng một trăm trượng, bỗng nhiên hai mắt nàng lóe sáng lên. Trong nhày mắt này nàng triển khai toàn bộ lực lượng, dung tốc độ cực nhanh bay về phía Huyết hồ. Khoảng cách nàng tới càng gần, thì Huyết hồ trở nên rung động vang dội, tế đài cũng dần dần bay lên trên, mà cái đầu lâu bằng đá khổng lồ phía dưới tế đàn cũng dần dần lộ rõ dưới lòng hồ, miệng mở rộng ra như một lối vào thông đạo chờ đợi người thừa kế bước vào. Trong mắt Sở Ngọc yên lộ rõ vẻ kích động, nàng triển khai toàn bộ tốc độ của mình sau đó nhảy vào thông đạo. Chỉ trong tích tắc nữa là đặt chân đến cửa thông đạo thì một tiếng cười nhẹ vang lên quanh quẩn, một đạo kiếm quang trong nháy mắt lao thẳng về phía Sở Ngọc Yên. Nghe được tiếng cười nhẹ này, sắc mặt Sở Ngọc Yên lập tức tái nhợt lại, nhưng nàng cũng không để ý tới thanh kiếm gỗ đang lao thẳng tới người mà cắn răng bảo trì tốc độ lao về phía trước, trong nháy mắt này khoảng cách tới miệng của người đá khổng lồ còn không tới nửa trượng. Nhưng cũng trong cái nháy mắt này, một tấm lưới đen lớn bỗng nhiên xuất hiện, nhanh chóng bao phủ lấy cả người Sở Ngọc Yên, dừng lại tại bên ngoài miệng thông đạo hơn nửa trượng. Sau đó, kiếm gỗ cũng vừa tiến đến kéo thẳng nàng về phía sau tới bên cạnh bờ hồ. Trong sương mù trên bờ hồ, khuôn mặt Mạnh Hạo lạnh nhạt từng bước đi tới. Sắc mặt Sở Ngọc Yên tái lại, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ oán hận mãnh liệt nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo. Nàng cũng chỉ biết nơi đây là Huyết tiên truyền thừa chi địa khi nhìn thấy Mạnh Hạo cầm về khúc xương cốt cổ đại kia. Mấy tháng trước nàng kể gần như toàn bộ đều là sự thật, là bởi nàng biết Mạnh Hạo đa nghi, nên dưới tình huống sự việc mà hắn đã động tâm, muốn cho hắn sơ ý, đồng thời còn vì cố kỵ một số điểm mà để tâm suy đoán tâm tư của mình. Do đó, nàng chắc chắn Mạnh Hạo vốn cẩn thận, đa nghi sẽ không dễ dàng bước vào đó, từ đó mà nàng có thể tranh thủ kéo dài thêm được một khoảng thời gian nữa. Ba tháng kể từ ngày đó, nàng đã đi ra ngoài nhiều lần nhằm làm cho Mạnh Hạo có thể hình thành thói quen sơ ý đề phòng nàng. Hôm này mới chính thức lao ra ngoài nhưng vạn lần không thể ngờ rằng nàng vẫn cứ thất bại. “Ngươi cũng có thể kéo dài tới ba tháng trời, coi như cũng là rất kiên nhẫn rồi!” Mạnh Hạo nhàn nhạt nói. Đối với một chút tiểu tâm tư của Sở Ngọc Yên từ đó tới giờ hắn cũng chẳng còn muốn dạy dỗ nàng thêm nữa. “Ta muốn trong một tháng nữa nhìn thấy được viên đan dược thứ năm. Còn bây giờ, trở về tiếp tục luyện đan!”. Vừa nói, hắn vừa giơ tay năm vào hư không thu lại chiếc lưới đen đang bao phủ lấy Sở Ngọc Yên. Sở Ngọc Yên bặm chặt môi dưới, đứng dậy, cũng không hề nhìn Mạnh Hạo mà khổ sở bước đi. “Hóa ra là nàng ta tính toán có thể tự mình bước vào trong này.”Mạnh Hạo quay đầu nhín theo bóng lưng của Sở Ngọc Yên, suy nghĩ rồi nhẹ nở ra một nụ cười lạnh nơi khóe miệng. Lúc này hắn không còn do dự nữa mà tiến về phía trước. Nhanh chóng tiến vào trong cửa miệng đang mở rộng của chiếc đầu lâu đá khổng lồ trên mặt hồ. Cơ hồ ngay lúc bóng dáng của Mạnh Hạo vừa biến mất trong cửa thạch động này, Huyết hồ lập tức cuồn cuộn, đồng thời từng đợt âm thanh ầm vang, theo âm thanh vang vọng này, Huyết hồ cũng dần dần hóa thành huyết sắc sương mù lan rộng ra xung quanh sau đó bao phủ toàn bộ nơi này. “Thái Ách cổ tộc, Huyết tiên truyền thừa, tiến nhập Huyết hải, Cửu địa Nam vực khai mở, trong toàn thiên hạ chỉ đợi duy nhất một người…chính là truyền thừa nhất mạch Huyết tiên ta!” Âm thanh tang thương từ trong huyết sắc sương mù chậm rãi truyền ra, âm thanh này quanh quẩn khắp toàn bộ miệng Hỏa sơn này, rơi vào tai Sở Ngọc Yên khiến cho nàng lảo đảo cả người, mặt mày tái nhợt cơ hồ muốn cắn nát môi dưới, lộ ra đầy vẻ cay đắng khổ sở. “Nếu ta có thể nhớ ra đó là nơi nào sớm hơn…” Sở Ngọc Yên lắc lắc đầu, mắt tái nhợt. Lúc này nàng chỉ đanh trút oán hận lên Mạnh Hạo, còn mang theo phức tạp cùng cay đắng đối với vận mệnh của mình. Cùng lúc đó, tại bảy vùng đất phía bên ngoài ở Nam vực cũng trong chớp mắt mà bộc phát ra âm thanh ầm vang động trời. Âm thanh này xuất hiện, bầu trời Nam Vực bao la này cũng nhanh chóng chuyển sang một bầu trời huyết sắc.” Mà ở bảy địa phương này, âm thanh tang thương kia cũng chậm rãi truyền ra vang vọng. “Thái Ách cổ tộc, Huyết tiên truyền thừa, tiến nhập Huyết hải, Cửu địa Nam vực khai mở, trong toàn thiên hạ chỉ đợi duy nhất một người…chính là truyền thừa nhất mạch Huyết tiên ta!” Thanh âm quanh quẩn hướng về tám hướng khiến cả Nam vực đều oanh động. Dường như toàn bộ tu sĩ phụ cận bảy khu vực Huyết tiên truyền thừa, không kể thuộc tông môn hay lai lịch như thế nào, đều trong chớp mắt đó mà chấn động cả tâm thần. Sau đó nhanh chóng lan truyền ra ngoài với một tốc độ khó có thể tưởng tượng được. “Huyết tiên truyền thừa lại xuất hiện!” “Đây chắc chắn là khu vực Huyết tiên truyền thừa thứ tám đã được phát hiện ra, nên sau khi mở ra mới dẫn động bảy khu vực Huyết tiên truyền thừa đã được mở ra. Khiến cho cơ hội lần thứ tám Truyền thừa của Huyết tiên xuất hiện!” “Huyết tiên truyền thừa chỉ xuất hiện tổng cộng chín cơ hội truyền thừa tất cả. Mà bảy cơ hội xuất hiện cũng là chuyện trong vài vạn năm trước, hôm nay là lần thứ tám. Nếu lần này mà không có người đạt được truyền thừa thì không biết bao nhiêu năm nữa mới có thể xuất hiện cơ hội thứ chín, cũng là cơ hội cuối cùng đây chứ…” Trong bảy khu vực Huyết tiên truyền thừa từng được phát hiện, thì mỗi một khu vực được mở ra đều khiến cho cả Nam Vực chấn động, khiến cho vô số tu sĩ đỏ hết cả mắt. Tuy là không có người nào chính thức đạt được truyền thừa, nhưng cũng có vô số người nhờ vận may lớn mà đạt được công pháp, pháp bảo trong mỗi lúc mở ra. Tin tức truyền ra, Ngũ đại tong môn và tam đại gia tộc đều có những động thái đầu tiên, sau bọn họ là những tông môn khác cũng điên cuồng mà nhao nhao hành động. Lúc này, theo âm thanh tang thương quanh quẩn mà lan tỏa khắp nơi, khiến cho cả Nam Vực phong vân đều biến sắc. Mà Vương gia trong Tam đại gia tộc cũng ngay đó mà bay ra mấy trăm đạo cầu vồng. Từng chiếc thuyền vận to lớn bên trong là một lượng lớn con em Vương gia từ trong gia tộc bay ra, tiến thẳng tới một khu vực Huyết tiên truyền thừa gần với Vương gia bọn họ nhất. Đứng trên đầu còn thuyền vận thứ hai, Vương Đằng Phi bạch y phấp phới, chắp tay sau lưng, lạnh lùng nhìn về một bóng dáng đang đứng trên đầu chiếc thuyền vận đầu tiên. Nam tử đó cũng là một thân bạch y, tướng mạo cũng hao hao giống hắn, chỉ là tuổi tác có vẻ lớn hơn hắn một chút, cũng đang cau mày trầm tư suy nghĩ, tên là Vương Lệ Hải. Đó cũng chính là ca ca của Vương Đằng Phi hắn, cũng chính là Vương gia đạo tử, có thân phận chí cao vượt trội hẳn so với thân phận Thiên kiêu, tu vi cũng đã là Trúc cơ hậu kì, tùy thời có thể Kết đan. Xung quanh hắn là một lượng lớn tinh anh của gia tộc, trong đó còn có một tộc thúc Nguyên Anh làm hộ đạo giả. Trong khi bản thân mình…Vương Đằng Phi trầm mặc, bàn tay sau lưng nắm chặt lại. Trên bàn tay phải của hắn, có một ngón tay hoàn toàn khác biệt với các ngón khác, ngón tay nhìn sơ qua như thủy tinh sáng lóng lánh, trong đó lại lượn lờ sợi chỉ đen nhìn vô cùng quỷ dị. “Nếu như ở nước Triệu không xảy ra chuyện kia thì ngươi cũng không chỉ có tu vi là Trúc cơ sơ kì, không chừng đã tới Trúc cơ trung kì, so với ca ca của ngươi cũng sẽ không có chênh lệch to lớn như vậy đâu.” Vương Tích Phạm, người mà năm đó chỉ một cái liếc mắt cũng khiến cho tâm thần của Mạnh Hạo suýt chút nữa tan vỡ, đangđứng bên cạnh Vương Đằng Phi nhàn nhạt nói. “Ta sẽ vượt trội hơn hẳn ca ca ta, trở thành Đạo tử!” Vương Đằng Phi hít sâu một hơi, bình tĩnh nói. “Huyết tiên truyền thừa lúc này chính là một cơ hội lớn!” hai mắt Vương Tích Phạm lóe lên, nhưng sau đó lại nhíu mày. “Đáng tiếc là bên Tử Vận tông truyền đến tin tức của Ngọc Yên nói nàng đang bế quan tới thời khắc mấu chốt. Nếu không mà nói thì không chừng nàng có thể giúp ngươi một tay rồi”.