Ngã dục phong thiên bns
Chương 118 : Không nhập thiên sơn, không thể thành tiên
Quay nhìn Sở Ngọc Yên, thần sắc Mạnh Hạo vô cùng bình tĩnh, hắn đứng lên lui về phía sau vài bước. Bản thân hắn từ nhỏ đã theo Nho đạo, tuy đã trải qua mưa gió vùi dập làm hắn thay đổi rất nhiều, nhưng trong tâm của hắn vẫn lưu giữ lại một số đạo lý căn bản nhất. Tỷ như chuyện lợi dụng người khác trong cơn túng quẫn thế này, hắn không phải không làm được nhưng đây cũng chính là một trong nhưng quy tắc đạo đức của bản thân mà hắn không thể phá vỡ được.
Nàng tuy rằng chính là địch nhân, không phải là bằng hữu của hắn, nhưng là có thể trừng phạt, hành hạ nàng chút chút nào đó. Ngược lại, nếu như vì thế mà xuống tay làm những việc đạo đức thấp kém như vậy thì lại không được, hắn không là chính nhân quân tử nhưng cũng tuyệt đối không phải một kẻ tiểu nhân hèn hạ như thế.
Là con người, sẽ có một số nguyên tắc không được phép phá vỡ. Với Mạnh Hạo, nguyên tắc của hắn ở đây chính là đạo đức.
Hơn nữa hắn còn nghĩ tới Trúc Cơ đan, nên hắn chỉ còn cách định khí ngưng thần đạp lên phi kiếm bay lên giữa không trung.
Phải qua hết một nén nhang Sở Ngọc Yên lúc này mới dần dần yên tĩnh trở lại, nhưng nàng cũng đã hôn mê, khí tức lúc này cũng đã suy yếu như vừa trải qua một cơn bạo bệnh vậy.
Lúc này Mạnh Hạo mới hạ người xuống, hắn lướt qua ngươi Sở Ngọc Yên sau đó thầm than trong lòng, thò tay vào túi Càn khôn lấy ra một bộ đồ phủ lên trên người đối phương, còn bản thân thì ngồi khoanh chân ở một phía gần đó.
Thêm khoảng hai canh giờ nữa trôi qua, đôi mắt của Sở Ngọc Yên run rẩy rồi bỗng nhiên mở ra. Ánh mắt nàng từ mờ mịt cũng dần tỉnh táo lại, sau đó nàng tựa hồ đã nhanh chóng như nhớ ra mọi chuyện, chỉ trầm mặc không nói.
Nàng cũng không làm ồn lên, không điên cuồng chỉ yên lặng đi vào khe nứt kia trong huyệt động. Một lúc lâu sau nàng đi ra thì y phục trên người đã được sửa sang chỉnh tề, sắc mặt vẫn mang vẻ tái nhợt cùng với vẻ mệt mỏi suy yếu, mang theo ánh nhìn phức tạp về phía Mạnh Hạo.
Thực ra vừa rồi nàng cũng không bị mất trí nhớ không biết gì, mà ngược lại nàng còn nhớ rõ hết thảy mọi chuyện vừa xảy ra, kể cả chuyện Mạnh Hạo đã bay lên giữa không trung ngồi đó tránh nhìn nàng.
“Mạnh mỗ cũng không làm mấy chuyện xấu xa này nọ với thân thể ngươi. Đan dược lúc nãy cũng chỉ mang mục đích trừng phạt việc ngươi định xuống tay ám toán tu vi ta mà thôi, cũng là muốn nhắc nhở cho ngươi biết, ở chỗ này, lời nói của ta…là tất cả.” Mạnh Hạo mở mắt ra, bình tĩnh nhìn Sở Ngọc Yên mở miệng nói.
Sở Ngọc Yên lúc này không còn chút ít vẻ ngạo mạn nào, mà chỉ còn là một cảm xúc phức tạp đến cực hạn đối với hắn mà thôi.
Nói hận, chắc chắn là nàng hận hắn. Nhưng trong tình huống lúc nãy, hắn cũng biết rõ mọi chuyện lại chủ động tránh đi. Khiến cho bản thân nàng dù biết không nên như vậy, nhưng vẫn mơ hồ có chút ít cảm kích với hành động của hắn. Do đó, cảm kích cùng hận ý trong nàng lẫn lộn với nhau như những cơn thủy triều dồn dập tràn ngập trong đầu nàng lúc này.
Nàng không biết Mạnh Hạo hắn còn có bao nhiêu đan dược kiểu như vậy. Hơn nữa nhìn vào thủ đoạn của Mạnh Hạo, nàng có thể thấy hắn tuy nói là coi trọng tạo nghệ luyện đan của mình, nhưng lại không thèm để ý xem trong quá trình luyện đan nàng có cải biến trình tự luyện, hoặc là luyện xong khi nuốt vào có chứa độc tính ảnh hưởng đến bản thân hay không.
“Đan phương mà hắn đưa cho ta thật sự vô cùng kỳ dị. Một khi cải biến dược liệu phối chế bên trong lại không thể nào luyện chế thành công, dựa vào tạo nghệ đan dược của ta thì lại không có khả năng tính toán ra được các biến hóa trong quá trình này để có thể luyện chế thành công được…
Mà ta thật sự cũng nghi ngờ, với tính cách của người này, nếu như hắn biết rõ mọi việc thì chắc chắn chín phần là bắt ta phải nuốt đan này…cũng có thể mình ta nuốt, hoặc là tìm loại rắn hoang dã nào đó thử đan này.
Thậm chí cũng có khả năng …viên đan này căn bản cũng không cần phải nuốt vào, mà là dùng một số phương pháp hòa tan đan dược sau đó dẫn lôi xuống như luyện chế pháp đan, nên hắn mới không thèm để ý tới việc này.” Đôi mày Sở Ngọc Yên nhíu chặt lại, suy nghĩ kĩ một hồi làm cho nàng mơ hồ cảm thấy là căn bản nàng cũng chẳng có cơ hội ra tay được. Trong trầm mặc suy nghĩ, nàng đưa ánh mắt mang đầy vẻ phức tạp nhìn qua Mạnh Hạo trước mặt nàng, có thể nói tại thời khắc này, nàng đã khắc họa vô cùng sâu sắc tâm cơ thâm trầm đến đáng sợ của hắn.
“So sánh ra thì Vương Đằng Phi cùng người này, quả thật là không thể ngang bằng được.” Sở Yên Ngọc thầm than trong lòng.
“Chính xác mà nói thì khối xương kia chắc chắn đã tồn tại ít nhất cũng mấy vạn năm rồi, bởi vì ta …biết rõ đây là nơi nào.” Sở Yên Ngọc trầm mặc chốc lát, sau đó hít sâu một hơi rồi bình thản nói.
“Lúc nãy khi ta nhìn thấy tế đàn tại huyết hồ, thì ta đã có nghi ngờ rồi. Mấy ngày nay suy nghĩ kĩ lại, thì cũng nhớ được đây là nơi nào rồi.”
“Nơi này là một trong hai nơi Huyết tiên truyền thừa mà người ta chưa từng phát hiện được. Huyết tiên truyền thừa tổng cộng có chín chỗ tất cả, từ xưa tới nay đã xuất hiện bảy chỗ, cũng là đại hiểu cho bảy lần cơ hội đạt được huyết tiên truyền thừa, mỗi một lần xuất hiện đều khiến cho cả Nam Vực oanh động. Tuy nhiên nơi nay cũng có quy tắc riêng, đó là chỉ cho phép tu sĩ tu vi Trúc Cơ bước vào, phàm là có thể bước vào thì đều có cơ hội đạt được truyền thừa cho mình.
Mỗi lần bắt đầu, thì tất cả truyền thừa chi địa tại Nam Vực đều sẽ xuất hiện huyết quang duy trì liên tục trong chín ngày. Sau chín ngày thì người đầu tiên bước vào bên trong huyết quang nếu như là tu vi Trúc Cơ phù hợp với yêu cầu thì sẽ được truyền tống vào Huyết tiên sơn.
Mà một khi truyền thừa mở ra thì sẽ kéo dài trong chín tháng. Mỗi một nơi truyền thừa chỉ cho phép một người duy nhất được bước vào. Mấy vạn năm trước, theo việc Huyết tiên Truyền thừa đầu tiên được phát hiện đến này, thì tổng cộng có bảy chỗ Huyết tiên truyền thừa, cũng đại biểu là có bảy lần cơ hội đạt huyết tiên truyền thừa nhưng thực tế vẫn chưa có người nào đoạt được.
Truyền thừa chi địa có chín nơi, chỉ còn hai nơi kia là nhiều năm rồi nhưng vẫn chưa phát hiện được, cũng vô pháp mở ra nơi truyền thừa đó.” Sở Ngọc Yên nhẹ giọng nói, tuy nhiên những lời này rơi vào tai Mạnh Hạo lại làm cho hai mắt hắn nheo lại.
“Huyết tiên là ai?” Mạnh Hạo chậm rãi mở miệng hỏi.
“Ta không tin ngươi chưa từng tự mình dò xét qua huyết hồ kia, cũng không tin ngươi không biết chuyện cái đầu lâu khổng lồ xuất hiện dưới huyết hồ kia mở miệng nói chuyện. Bởi vì hôm nay bảy chỗ Huyết tiên truyền thừa chi địa đều sẽ xuất hiện, đều có huyết hồ, đều có tế đàn, cũng đều là có người đá dưới tế đàn truyền ngôn. Ta càng không tin ngươi không cản nhận được tế đàn nói như vậy. cho dù ta không nhận biết được, nhưng trực giác của ta nói cho ta biết, ngươi đã từng đi qua, ngươi cũng hiểu được, nhưng vì tính ngươi vốn dĩ cẩn thận nên ngươi cũng không đơn giản mà bước vào. Cho nên ngươi thu hồi những khối xương cốt bên hồ này để phán đoán niên hạn của nó.” Sở Ngọc Yên bình tĩnh nhìn qua Mạnh Hạo.
“Ngươi vẫn chưa trả lời ta.” Mạnh Hạo chậm rãi nói.
“Thái Ách cổ miếu, từng là Thánh địa của Thái Ách nhất tộc, nhưng bộ tộc này lại không được Thiên địa tán thành, cho nên xuất hiện kiếp phạt. Trong tộc này tồn tại tam vị Tiên danh lưu vạn cổ, Huyết tiên là một trong ba vị đó.
Có thể đạt được tư cách người thừa kế, thì có thể tranh giành Tiên lộ, cũng có đủ tư cách tranh đoạt tiên đài.” Sở Ngọc Yên liếc nhìn Mạnh Hạo rồi nhẹ giọng nói.
“Tiên lộ khó khăn vô cùng, tương truyền từ xưa rằng Tiên lộ từng tại Thiên Sơn. Mà núi này cũng không phải là Đại địa sơn mạch, mà là Thiên không chi sơn, đỉnh núi có Tiên đài. Phàm là người bước vào, gõ vang Nam thiên, có thể khai mở ra Tiên vực, được Tiên quang tẩy rửa, một bước bước ra, nhập không thành Tiên.
Nhưng từ xưa tới nay, trên con đường tiến lên Tiên lộ này, quần hùng trỗi dậy tranh cướp lẫn nhau. Tất cả chỉ vì một chữ Tiên, duy nhất một ngườimột ngọn núi, núi kia đúng là Thiên sơn, mà ngươi kia…cũng chỉ có duy nhất một người!
Một vạn năm, một người thành Tiên!
Chữ Tiên (仙) còn có một cách giải nghĩa, bên trên là nhập (入), bên dưới là núi (山), hợp lại xưng là Tiên, cũng là chung một đạo lý, không nhập Thiên sơn không thành Tiên!”Sở Ngọc Yên hướng về Mạnh Hạo tiếp tục nói, thật ra những điều này thì chỉ có Ngũ đại tông môn cùng với Tam đại gia tộc mới có thể hiểu rõ ngọn nguồn của chuyện này.
Cái gì là tiên, nhất người, nhất sơn!
Cái gì là tiên, nhất nhập, nhất sơn!
Một vạn năm, một người vào núi, một người thành tiên!
Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ sáng ngời, nhưng tia sáng này cũng rất nhanh mà tiêu biến mất. Thành Tiên sao? Việc này đối với một kẻ chỉ có tu vi Trúc cơ như Mạnh Hạo mà nói thì thực sự quá mức xa xôi, xa xôi đến mức cho dù hắn có vô tình nghĩ tới, thì cũng chỉ cảm thấy đó là một loại hy vọng xa vời, một hồi mộng tưởng hão huyền của bản thân mà thôi.
“Tiên lộ khó, vì lúc đầu tiên phải có Vấn đạo chi thạch, mà loại đá này chỉ tồn tại trong Tam đại hung địa mà thôi. Vấn đạo khó tại Trảm linh tam đao, một đao là một ngộ, mỗi đao là một kiếp. Ta thật sự cũng không hiểu những điều này đến cùng có ý nghĩa gì, nhưng tất cả đều là từ phụ thân ta nói cho ta biết khi còn bé, ông ấy muốn cho ta ghi nhớ thật sâu trong đầu, cả đời cũng không được phép quên.” Trên người Sở Ngọc Yên vẫn còn mặc trường sam của Mạnh Hạo, nàng vân vê một lọn tóc nhỏ, không hề nhìn Mạnh Hạo mà đi tới chỗ nàng luyện đan yên lặng ngồi xuống, lấy ra ngọc giản luyện đan sau đó nhắm mắt cảm nhận.
Xung quanh mọi vật bỗng dưng trở nên tĩnh lặng lại.
Mạnh Hạo nhìn về phía Sở Ngọc Yên hiện đã khác hẳn lúc vừa rồi, trong nội tâm lại đang luẩn quẩn từng lời nói lúc nãy của đối phương, lại phân tích từng chữ một. Sau đó hắn liên tưởng tới thần thái của Sở Ngọc Yên biểu lộ lúc nãy cùng với những suy đoán riêng của bản thân về Huyết tiên truyền thừa, dần dần hắn cũng có khoảng bảy tám phần khẳng định lời của Sở Ngọc Yên nói là thật.
“Vì sao lại kể cho ta mọi chuyện kĩ càng như vậy?” Hồi lâu sau, Mạnh Hạo chậm rãi hỏi.
“Bởi vì ta hi vọng ngươi có thể tiến vào Huyết tiên truyền thừa, sau đó…chết ở trong đó. Như vậy cũng tiện thể kết thúc mọi chuyện giữa hai chúng ta, vốn dĩ tất cả chuyện này đều là ngoài ý muốn, là một chuyện không nên xảy ra ngay từ lúc đầu.” Sở Ngọc yên nhìn Mạnh Hạo, nhẹ giọng. Nói xong nàng cầm ngọc giản nhắm hai mắt lại minh ngộ đan phương.
Mạnh Hạo cười nhạt một tiếng, cũng không thèm để ý tới lời nói của nàng nữa. Nếu như Sở Ngọc Yên nàng không nói kiểu như vậy thì hắn ngược lại mới càng them nghi ngờ. Dù sao thì trong mấy ngày tiếp xúc này, Mạnh Hạo cũng có thể hiểu đôi chút về tính cách của nàng.
“Ta thật sự cũng muốn xông vào Huyết tiên truyền thừa này một lần…”Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, nếu nói hắn không động tâm đến chuyện này thì rõ ràng là chuyện không thể nào. Nói gì đi nữa, loại truyền thừa có thể tạo nên oanh động cả Nam Vực, lại liên quan tới một chữ Tiên thì đủ để kích động tất cả các tu sĩ phải điên cuồng chứ đừng nói gì là hắn..
Truyện khác cùng thể loại
1830 chương
126 chương
3457 chương
449 chương
160 chương
461 chương
170 chương